Tiêu Yến được đưa đến bệnh viện, khi vết thương nơi bàn chân được y tá nhỏ thuốc khử trùng lên, Lăng Dương Thần rõ ràng nhìn thấy cô nhíu mày nhưng từ đầu đến cuối tâm trạng vẫn luôn bình thản.
Anh ta quát vị y tá nữ đang tỉ mỉ lau vết thương cho cô:"Này, cô cút sang một bên để tôi làm cho"
Giang Hạ âm thầm nuốt xuống một ngụm nước bọt đưa mắt nhìn Lăng Dương Thần đoạt lấy dụng cụ trong tay y tá.
Tiêu Yến rụt chân lại nói:"Anh yên một chút đi, giành nghề với người khác làm gì?"
Anh ta vẫn cố chấp giữ chân Tiêu Yến lại, tỉ mỉ chẳng thua gì cô y tá, Tiêu Yến còn cảm giác đúng thật là anh thao tác nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Bỗng dưng nghĩ đến những lần lăn lộn trên giường, tại sao lại trái ngược nhau đến như vậy.
Nhưng điều cô để tâm bây giờ là vì lý do gì anh ta đã xuất hiện ở đây, dù cho Tiêu Yến biết hai người kia đã báo cho anh nhưng anh không nên có mặt ở đây mới phải.
Dù cho lý do có là gì, cô cũng không thể phủ nhận rằng anh ta đã hai lần cứu cô khỏi chỗ chết, cô bỗng dưng tự cảm thấy con đường dẫn đến nhà họ Tiêu đúng là xa hơn cô nghĩ.
Sau khi đám người Hạ Băng Băng được Tiêu Yến trấn an mãi mới yên tâm rời khỏi bệnh viện trở về nhà, lúc này Lăng Dương Thần cũng đưa cô gái trở về biệt thự.
Tiêu Yến dọc đường chẳng muốn nói thêm bất cứ điều gì, cũng không có ý định muốn nói lời cảm ơn.
Đồ chơi của anh ta, anh ta phải có nghĩa vụ bảo vệ.
Được một lúc Lăng Dương Thần cuối cùng cũng hỏi:"Mấy người kia là sao?"
Dù cho bây giờ có không nói, với một người nghĩ mình là độc nhất như anh ta, cái gì cũng muốn biết thì anh ta cũng sẽ tự điều tra, chi bằng tự nói để bớt chọc điên.
Tiêu Yến lười biếng đáp:"Chắc là người của Tiêu Chí Nguyên"
Lăng Dương Thần nhướn mày:"Nhà cô cũng thú vị lắm, ba con đuổi giết nhau"
"Ba nuôi" Tiêu Yến cắt ngang sau đó ngẫm nghĩ lại nói:"À không, bây giờ ông ta không còn là ba nuôi của tôi nữa"
Một số người đã từng là gia đình, bây giờ liền trở thành kẻ thù.
Nếu là ai khác, Lăng Dương Thần nghĩ tuyệt đối sẽ trừ khử ngay, nhưng người này là Tiêu Chí Nguyên anh ta lại không muốn động tay, bởi vì biết Tiêu Yến muốn tự tay trả thù cả nhà họ.
Anh ta vuốt cằm, hoặc là không giúp hoặc là cô ta đến quỳ xuống cầu xin anh ra tay.
Tiêu Yến vừa về đến nhà đã đi thẳng vào phòng đóng sầm cửa lại ngăn cách anh và cô.
Sau khi tắm rửa xong xuôi, cô gái nằm bịch lên giường nhìn lên trần nhà đầy ánh đèn lộng lẫy, chỉ mong giá như cô thật sự giàu như anh ta thì nhà họ Tiêu bây giờ đến xác cũng không còn.
Lăng Dương Thần vừa đưa cô về đến biệt thự cũng rời đi, ban nãy sau khi anh đột nhiên bỏ đi điện thoại liên tục đổ chuông của Vương Tử Vy khiến anh ta cảm thấy vô cùng phiền toái.
Tiêu Yến ngủ được một giấc liền bị tiếng tin nhắn liên hồi