Becky có lịch trình nên Freen và PBeer cùng những staff khác lên đường ra sân bay qua PH trước.
Phải nói là trống trải vô cùng, ngồi trên máy bay mà đầu chị cứ thơ thẩn, PBeer nói gì cũng không nghe.
"Nè, nãy giờ chị nói gì cưng có nghe không đó?"
"Hả? À...Chị nói lại đi."
PBeer lắc đầu, vị trí trợ lý này chị chỉ mới đảm nhận mấy tháng nay nên chưa từng đi cùng tụi nhỏ chuyến đi xa thế này. Mọi lần thì không biết, nhưng rõ ràng ngay tại đây nhỏ Freen chẳng hứng thú mấy, chị còn đang sợ nhỏ không thoải mái chỗ nào thì Freen đã lên tiếng.
"Becky khi nào thì tới hả chị?"
Ra là do chuyện này, lòng PBeer buông đi tảng đá nặng trong lòng, tuy chị đi cùng Freen nhưng lịch trình của Becky thì chị vẫn nắm rõ, "Tối lận, chị đặt vé cho con bé tầm 8 giờ. Sẽ có xe ra đón em ấy về khách sạn."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Xong chị còn cười cười, huých tay Freen mấy cái, "Nhớ hả?"
Freen nhìn qua cửa sổ, thì thầm, "Ừ, em nhớ em ấy rồi."
Đứa nhỏ hẳn vẫn chưa làm việc xong vì tin nhắn chị gửi đến em còn chưa trả lời. Chị biết rằng bản thân mình không nên bám người như vậy nhưng thật sự là trong đầu cứ không ngừng nghĩ tới hình dáng người ta, lẩn quẩn như thế suốt.
Còn bên kia thì Becky cũng đâu khá hơn bao nhiêu, em vừa xong việc là lật đật về nhà nhanh chóng làm xong những việc cần làm để tranh thủ bay cho kịp.
PH chạy trước múi giờ Thái Lan một tiếng, nên ngay từ lúc biết em đang trên máy bay thì chị đã mong ngóng suốt, vậy mà đến hơn giờ khuya mà vẫn chưa có thông báo nào, lòng chị nóng ruột, hỏi PBeer mới biết là chuyến bay của em bị delay, sáng sớm em mới sang được.
Thế là Freen lại tương tư đến tận khi mơ màng chợp mắt được vài tiếng thì đâu đó cảm nhận được một vòng ôm ngang eo mình, ngưa ngứa chạm vào sau gáy.
Mùi hương này.
Chị toang mở mắt, xoay lại, đứa nhỏ đến mũ còn chưa cởi, trên người là nguyên bộ từ sân bay chưa thay ra.
Becky, bé con nhà chị.
"Phi ơi em mệt..."
Giọng mũi đặc nghẹt, trong bóng tối chẳng nhìn rõ ngũ quan nhưng chị vẫn cảm nhận được hơi thở mệt nhọc nơi em. Cũng phải, làm việc cả ngày, thu xếp việc học onl rồi lại bay cái giờ oái oăm thế này nữa. Chị mở điện thoại xem đồng hồ, trời đã sáng luôn rồi, nhưng vẫn đủ để Becky ngủ thêm vài giờ.
"Ngoan, ngủ thêm chút. Lát nữa chị sẽ kêu em dậy." Freen dự định bản thân ra khỏi phòng rửa mặt ăn sáng cùng mọi người. Nhưng do hôm qua cả bọn ăn uống dưới hồ bơi nên ai nấy đều thấm mệt, hơn nữa...
"Đừng đi mà..." Becky ôm chặt cánh tay chị, cả gương mặt đều là một vẻ nũng nịu, giọng nói lại nhu mềm ngọt ngọt làm chị chậm rãi tan ra, còn đâu mà sức dứt ra khỏi em.
Freen ôm bạn nhỏ vào lòng, che chắn em kỹ càng bằng chăn mềm, thường thì buổi sáng chị sẽ tắt điều hoà đi nhưng ở cùng bạn nhỏ này thì, ừ thì cứ là nuông chiều hết mực, mặc kệ.
Đợi em ngủ say rồi chị mới rón rén rời khỏi