Thật ra PFreen nhà em không phải là kiểu người hay ghen, chỉ cần đừng đi quá giới hạn thì mọi chuyện chị đều rất bình tĩnh.
Nhưng mà cũng có những lúc, tính chiếm hữu của chị thể hiện rất rõ, cả nét mặt lẫn ánh mắt.
Cụ thể là sự kiện bắt tay cùng fans do công ti tổ chức.
Freen thì thích trêu em, mấy lần đều chọc em không vui quay đi thì lại lẽo đẽo ở hậu trường dỗ em, rồi còn bảo rất thích em khi ghen, bảo rằng em rất đáng yêu.
Nhưng đến khi em trêu lại, chọc chị ghen, thì chị giận.
Không hiểu nổi mà.
"PFreen, chờ em với."
Em chạy theo chị, chị đi nhanh quá, PNam đang đi cạnh em thì tặc lưỡi, cố ý nói giọng lớn cho ai kia nghe.
"Người ta không muốn chở em thì thôi, tụi chị đưa em về."
Nghe được câu đó thì chị quay lại trừng mắt với PNam, PNam nhún vai, dùng vẻ mặt ta đây quá hiểu rõ nhà ngươi nhìn chị.
2
Tuy chị vẫn không đợi em nhưng bước chân đã chậm hơn nhiều, không nhanh như trước nữa, em nhanh chóng bước đến, chui tọt vào xe chị.
Suốt đoạn đường đi, chẳng ai nói câu nào.
Chị chở em đến nhà của chị.
"PFreen? Sao chị không tắt đèn?"
Rõ ràng khi nãy chị ấy vào nhà trước em, thế nhưng khi cất đồ xong quay vào thì lại là một màn đen tối trước mặt.
"Mở rồi cũng sẽ tắt nhanh thôi."
Nghe tiếng nhưng không thấy người, tay em sờ soạng trong màn đêm, bỗng chốc có hơi thở gần kề bên tai khiến em giật mình.
"Vừa nãy, em gọi ai là vợ?"
"Bạn í..Là fans của em mà..."
Hơi thở em đứt quãng khi bàn tay hư hỏng của chị lần mò vào áo trong của em, trong khi đôi môi nóng rực lại liếm láp sau chiếc gáy nhỏ xinh.
"Em chỉ có thể gọi tôi là vợ."
Những lúc thú tính của con người chị nổi dậy thì chị thường xưng hô là Tôi.
1
Trong lúc còn tỉnh táo, em nghĩ bản thân phải trốn nếu như ngày mai muốn đi làm, vì