Vì không muốn để hai đứa lại lây chéo bệnh cho nhau nên PChen đặc biệt dặn dò cả hai phải tách nhau ra, nếu cùng bị bệnh thì sẽ chạy lịch trình không kịp.
Ngồi trên xe nhìn em qua gương chiếu hậu, gương mặt chị nhăn cả lại, xót cho bé con đều tràn ra cả.
Không khí trong xe cũng trầm lặng, em co người trên ghế, cả gương mặt nhợt nhạt, đôi mắt nặng nề híp lại, trông em hiện tại chỉ cần một cơn gió cũng có thể cuốn trôi em đi vậy.
"Con bé như vậy mà còn tách tụi em ra sao?"
Chị nhịn không được lên tiếng, dù biết bản thân rất trẻ con nhưng để mặc cho em bệnh tật còn bản thân thì lại về nhà thì chị quả thật không tài nào yên tâm được.
Như đi trên đống lửa, ruột gan chị xoắn tít cả lại.
"Em vốn biết sức đề kháng của em mà, Freen."
Chị mím môi, phải rồi, cũng là do sức khoẻ của mình cũng không khá hơn em là bao nhiêu, muốn chăm sóc em thì ít nhất bản thân phải khoẻ trước đã.
Biết chị đuối lý, em nhẹ nhàng thở ra, giọng khàn khàn đứt hơi khác hẳn với lúc nãy giao lưu cùng mọi người, em nặn ra nụ cười trấn an chị.
"Em tự lo được mà PFreen, em không sao đâu."
Tự lo được? Đây mà là tự đo được sao?
Chị nóng mắt, kiềm chế sự xúc động của bản thân, tay nắm chặt vo tròn lại, chị không nhìn em nữa, cố gắng điều hoà hơi thở của bản thân.
Đưa Becky về nhà, chị nằm trên giường lăn qua lăn lại, cảm giác lo lắng bất an dâng lên càng nhiều dù chỉ mới tách em có nửa tiếng.
Nhắn tin bé con cũng không trả lời, chị thầm tự nhủ rằng chắc do em quá mệt nên ngủ thôi, sẽ không sao đâu.
Còn trong lúc đó, bệnh của em không có tí nào là sẽ vơi đi, em chỉ cảm thấy cả người hừng hực nóng, nhưng lại rất lạnh, nóng lạnh đan xen khiến em cực kỳ khó chịu.
Căn nhà trống không, có chút chơi vơi lạc lõng.
"Khụ...Khụ.."
Em ho vài tiếng, đi lại cái ghế sofa rồi ngồi xuống, thường ngày nếu thấy em mệt mỏi thì chị sẽ tự động đi lại massage cho em, nay lại vắng vẻ như thế, chỉ có mình em.
Có lẽ do bệnh tật hành hạ nên em nhạy cảm hơn thường ngày, em lại hay nghĩ nhiều nên từng đợt từng đợt như sóng biển cuộn trào, đè nén nỗi lòng em khiến em bật khóc bất lực.
Sao em lại vô dụng như thế nhỉ?
Chỉ vì em mà mọi người lo lắng, phải dời lịch làm việc, luôn muốn đem lại nụ cười cho fans nhưng lại là người khiến bọn họ cuốn quýt cả lên.
Thật tồi tệ.
Em co hai chân lại, úp mặt mà nức nở từng cơn..
Thật khó chịu..
Em nhớ chị quá, PFreen của em, em cần chị ngay bây giờ...
Không biết đã trôi qua bao lâu, đến khi tiếng chuông cửa vang lên thì em ngẩng đầu lên, gượng từng bước đi đến cửa.
Là chị.
Sắc mặt chị cũng không