“Nguyệt Nhi, hiện tại con cùng anh con gọi điện thoại thương lượng một chút, chuyện này cần thiết làm nhân lúc còn sớm, mẹ cảm thấy ở chỗ này có chút không an toàn.
” An Lâm cảm thấy tâm có chút hoảng, bản thân bà cũng phân không rõ cùng chuyện cướp đứa bé kia có quan hệ hay không.
“Đúng vậy, chúng ta có thể rời đi trước, dù sao anh con biết ở nhà chúng ta càng an toàn hơn.
” Tần Nhiên nói.
“Được, con cùng anh nói một chút.
” Tần Hiểu Nguyệt lập tức liền gọi một cuộc điện thoại cho Tần Hiểu Đông.
Tần Hiểu Đông nhận được điện thoại, lập tức đồng ý chuyện này, “Nguyệt Nhi, vậy em cùng ba mẹ đi về trước, một mình anh ở chỗ này là được, yên tâm đi, anh đã biết Ô Lạp Lạp kia có thể là con nhà ai.
”
Tần Hiểu Nguyệt kỳ thật cũng muốn bảo anh trai cùng nhau trở về, nhưng nghe ý tứ của anh trai, hiện tại anh cũng không tính toán trở về.
Cúp điện thoại, Tần Hiểu Nguyệt nói, “Chúng ta đi như thế nào?”
“Ngồi máy bay đi, ba đi đặt vé máy bay.
” Tần Nhiên lập tức đặt vé máy bay, rất nhanh ba người liền đi thẳng đến sân bay, ngay cả đứa né cũng bị Tần Nhiên yêu cầu đặt trong không gian.
Theo ông nói, đứa bé còn quá nhỏ ngồi máy bay có chút quá nguy hiểm.
Tần Hiểu Nguyệt chỉ có thể ủy khuất con một chút, ngẫu nhiên dùng tinh thần lực của mình quan sát bọn nhỏ một chút, phát hiện bọn chúng hiện tại ngủ còn rất an ổn.
Đại khái mất gần ba giờ, bọn họ liền về tới biệt thự nhà mình, nhưng lúc bọn họ trở về, mỗi người ôm một đứa bé.
Biệt thự còn có không ít người hầu, nếu bọn họ không ôm đứa bé đi vào, thật sự là không có biện pháp đem đứa bé đột nhiên thả ra, sẽ hù chết người.
Nhưng cũng làm cho dì Ngô sợ ngây người, “Đây là đứa bé từ chỗ nào ôm tới, bé gái lớn lên thế nhưng cùng tiểu thư giống nhau như đúc, hai bé trai lớn lên càng là cùng thiếu gia giống nhau.
”
Tần Nhiên thật muốn nói một câu, “Đây vốn dĩ chính là đứa bé của nhà chúng ta.
” Nhưng chuyện này thật sự quá kỳ quái, bọn họ nói ra, xùng lắm là có người sẽ tin là người phụ nữ ở bên ngoài của Tần Hiểu Đông sinh hạ đứa bé.
“Chính là bởi vì bọn chúng lớn lên giống người nhà chúng ta nên mới ôm trở về.
” An Lâm cười cười nói.
Tần Hiểu Nguyệt có chút buồn bực,