Nhân loại này so với hắn chỉ hơi thấp hơn một chút, người cũng gầy teo, hai đầu lông mày âm khí nồng đậm quấn quanh, tướng mạo lại tinh xảo lạ thường.
A Lực đã sớm có thẩm mỹ quan của riêng mình, cùng nhân loại sống lâu như vậy, hắn đã sớm vứt bỏ những quan niệm khi còn làm kiến trước kia.
Hắn cảm thấy nhân loại trước mắt này chính là bạn lữ mà mình đã đau khổ tìm kiếm bấy lâu nay.
Chẳng hề do dự lấy ra tất cả tinh thạch có trong người, trong phòng đấu giá, giá cả vẫn còn đang tăng lên, thời gian dần trôi, A Lực cũng có chút lo lắng, hắn lo rằng nhân loại mà mình vừa ý sẽ bị trùng nhân khác đoạt đi.
Cũng may, ở một khắc sau cùng, hắn đã mua được nhân loại kia.
Mặc dù tiêu hết tất cả tích góp của bản thân, A Lực vẫn cảm thấy đáng giá, chẳng hề cảm thấy có chút đau lòng nào.
Hắn vui vẻ nhận lấy chìa khóa mà người ở khu đấu giá đưa cho, đem gông xiềng ghê tởm trói chặt lấy hai tay đối phương mở ra, vứt đi, sau đó xấu hổ thẹn thùng, vương tay tới tù binh nhân loại có âm khí rất nặng kia nói: “Tôi tên là A Lực, sau này tôi chính là chồng của em.”
“Tôi tên là Arnold.” – Người trẻ tuổi sắc mặt tái nhợt kia nói, sau đó đưa tay tới.
A Lực sờ bàn tay mềm mềm của Arnold, trái tim nhảy nhót không thôi, cảm thấy vợ mình nhìn chỗ nào cũng thấy tốt, thậm chí so với thị quân của quân thượng bọn hắn còn tốt hơn gấp trăm lần.
Một đám trùng nhân tụ tập vây xem ở khu vực đấu giá đều ước ao ghen tị với A Lực.
Ha ha, cái tên này vừa mới đổi được người về, còn chưa giữ được ấm tay đã thành cái dạng này, lại còn là ở nơi đấu bán nô lệ, đừng có làm muối mặt trùng nhân thế chứ?
Vả lại, chẳng lẽ cậu thật sự không phát hiện ra tù bình của cậu đối xử với cậu rất lạnh lùng sao?
Cái loại mặt nóng áp mông lạnh này, đến cùng là dùng loại sức lực gì để duy trì vậy?
Những trùng nhân không có bạn lữ đúng là không ăn được nho thì chê nho xanh, ghen tị hận nha.
Đối với độc thoại nội tâm của đám trùng nhân vây xem, nếu A Lực biết được, nhất định hắn sẽ nói ra mấy lời thật lòng.
Hắn thực sự thích loại bạn lữ có thái độ vênh váo tự đắc thế này, ai bảo hắn trời sinh chính là con kiến có thể chất M chứ.
Hơn nữa nhân sinh thật dài hắn vẫn luôn cần cù chăm chỉ nghe theo hiệu mệnh của kiến chúa đại nhân, đột nhiên không còn loại cảm giác đó nữa, rất không được tự nhiên đó.
…
Thế là, chủ nhân không giống chủ nhân, tù binh không giống tù binh, cứ như vậy mà hết sức hài hòa rời khỏi trường nô lệ.
Arnold hít sâu một hơi, cho đến giờ phút này, tâm trạng quá mức khẩn trương của hắn mới bình ổn xuống, nhìn thoáng qua trùng nhân đang dắt mình đi, tâm tình Arnold rất phức tạp.
Từ rất lâu hắn đã dự đoán được tương lai sẽ phải đến nơi này, nhưng không nghĩ rằng quá trình sẽ gian khổ như vậy.
Chỉ là, hi vọng đây sẽ là nơi hắn sẽ ở lại lâu dài.
Arnold yên lặng đi theo đối phương, vết thương ở bắp chân vẫn chưa khỏi, hắn thấy ánh mắt của đối phương vẫn luôn một mực đặt trên người mình, không chú ý đến chân mình, Arnold bèn thở dài một hơi.
Hai ngày nay vẫn luôn cố gắng chống đỡ, giả vờ như không sao, lúc đi đường cũng giả trang như người bình thường, nhưng mỗi bước đi đều kịch liệt đau đớn.
Vận khí của hắn, sau khi rời khỏi Nhạc Tử Mặc thì đã hoàn toàn dùng hết.
Lúc ấy, trên đùi bị thương rất nghiêm trọng, bị phiến đá đâm sâu vào trong máu thịt, đã đau đến cực hạn, không có bất cứ thuốc men gì để xử lý, chỉ có thể miễn cưỡng cầm máu, dưới tiết trời nóng bức, vết thương rất nhanh đã nhiễm trùng sưng mủ, khi lúc bán đấu giá có rất nhiều trùng nhân đã thấy được.
Khó khăn lắm mới được một đại tướng trùng nhân mua về, khắc lạc ấn lên, hắn cho rằng có thể nghỉ ngơi một hơi.
Ngày hôm sau uống xong chén thuốc do trùng nhân điều chế, hắn còn chưa hồi thần từ trong đau đớn đã nghe tin đại tướng trùng nhân mua hắn về kia đã chết.
Lúc ấy Arnold còn ngây ngẩn cả người.
Hắn nghĩ, sao có thể như vậy được?
Vất vả lắm hắn mới tới được đây, mấy ngày nay tinh thần vẫn luôn căng thẳng, không ngừng thuyết phục mình, cuối cùng quyết định cùng với một trùng nhân sống qua một đời, chịu đựng tất cả mọi thứ, kết quả ông trời lại giống như bày ra một trò đùa mà trêu đùa hắn.
Hắn tiếp nhận tất cả, nhưng chẳng còn gì tồn tại nữa, vào thời khắc này, ngay cả suy nghĩ muốn chết Arnold cũng có.
Khi biết được hắn sắp bị đưa đến nô lệ trường để bán đấu giá, trái tim đã chết của Arnold lại dâng lên hi vọng một lần nữa.
Hắn đem chỗ mưng mủ trên vết thương của mình khoét đi, dùng một vài thứ đắp lên vết thương, ngoại trừ một vết sẹo, đã không còn nhìn ra vết thương dữ tợn xấu xí lúc ban đầu.
Chịu đựng đau nhức kịch liệt, mỗi bước đi của hắn đều giống như giẫm trên mũi đao, loại đau nhức ấy giống như thể xâm nhập đến tận linh hồn.
Arnold biết, chỉ có đau đớn mới khiến đầu óc mình tỉnh táo, hiểu được mình muốn làm gì, phải làm gì.
So với cái này, đau đớn gấp hàng ngàn hàng vạn lần hắn cũng đều đã trải qua, chút đau đớn này thì đã là gì chứ.
Arnold tự nhủ, chỉ cần có thể sống sót, hắn sẽ không tiếc bất cứ giá nào.
Sau đó lừa được ánh mắt của trùng nhân, bị coi là một nhóm tù binh tương đối tốt, lại thập phần may mắn được đưa đến dải đất trung tâm của trùng tộc, Thác Trạch Mộc.
Arnold đang nghĩ xem tiếp theo phải làm thế nào, bỗng trùng nhân đang dẫn hắn đi đột nhiên dừng lại.
Arnold gần như là được A Lực kéo theo, phía trước dừng lại một chút, hắn mới không chú ý một cái đã khiến vết thương trên đùi càng bị tổn thương nặng hơn, trọng tâm thân thể bất ổn, mạnh mẽ ngã sấp mặt xuống.
A Lực chính là thấy được quân thượng nhà mình, đang bừng bừng vui sướng phất tay, ra hiệu với quân thượng là hắn ở chỗ này, còn muốn chia sẻ với quân thượng một chút việc hắn đã mua được tù binh, còn đang hăng hái nhảy cà tưng cà tưng đã phát hiện bà xã mình mới mua được đã ngã