Trở lại cô nhi viện, Cố Trọng Cảnh thừa dịp ánh trăng trở lại căn phòng nhỏ kia, cũng không nghỉ ngơi, mà trực tiếp đi vào không gian.
Thời gian trong không gian trôi nhanh, hắn có thể vào đó ngủ một giấc rồi làm việc, dù sao thời gian bên trong đó đối với hắn không có hiệu lực, sẽ không lãng phí tuổi thọ của hắn.
Không gian quá lớn, nghĩ đến việc dựa vào một cái cuốc xới hết cả cái không gian Cố Trọng Cảnh liền tê hết cả da đầu, hắn quyết định sau khi kiếm đc tiền, liền đi mua một cái máy cày để san sẻ áp lực, giai đoạn hiện giờ chỉ có thể xới được bao nhiêu tính bấy nhiêu.
Trải qua cải tạo của nước suối, thân thể của hắn đã dần trở lên cường tráng, sau khi cuốc đất được mấy tiếng, hắn uống chút nước suối rồi ngủ một giấc.
Tỉnh lại cuốc tiếp, mệt mỏi liền ăn chút gì đó rồi ngủ, tuần hoàn vài lần như vậy, Cố Trọng Cảnh rốt cục xới xong ba mẫu đất.
(Dành cho bạn nào chưa biết: một mẫu của Trung Quốc chỉ bằng 666.66m² tức nhỉnh hơn một sào trung bộ 166.66m², còn một mẫu trung bộ Việt Nam là 5000m² nha, đừng thấy anh Cảnh cuốc được ba mẫu đất mà sợ)
Hắn một bên xới đất một bên gieo hạt, xới hết đất, hạt giống cũng trồng xong, hắn liền rời khỏi không gian đi lấy thùng nước cùng gáo, tưới đẫm nước suối ba mẫu đất này.
Sau đó cũng không cần hắn lo nữa, đất đai trong không gian không cần bón phân vẫn có thể tươi tốt, hắn chỉ cần đợi rau lớn liền có thể vào thu hoạch rồi.
Tắn một cái ở ao nhỏ trong không gian, Cố Trọng Cảnh rời khỏi không gian, đến nhà bếp một chuyến, đem đồ ăn vặt cùng thịt nướng, bánh ngọt hắn mua lấy cả ra để ở nhà bếp, sáng mai viện trưởng và bọn nhỏ thức dậy là có thể ăn được.
Làm xong mấy việc này, hắn trở về phòng nghiêng người ngã lên giường ngủ đến tối tăm mừ mịt.
Hai ngày tiếp theo, Cố Trọng Cảnh vẫn đi làm bình thường, thỉnh thoảng tiến vào không gian quan sát tình hình sinh trưởng của cải thìa.
Mắt thấy cải thìa đã lớn, Cố Trọng Cảnh tìm chồng của thím Lệ là Thẩm Huy, ông là thôn dân bên cạnh cô nhi viện, mặc dù đã nhiều năm không làm ruộng, nhưng trong thôn các ông nhiều nhà vẫn làm ruộng, Cố Trọng Cảnh nhờ ông mượn hộ cho một chiếc xe ba bánh nhỏ.
Sáng ngày thứ ba sau khi trồng cải thìa, Cố Trọng Cảnh cưỡi xe ba bánh vào thành phố.
Thành phố A rất lớn, là thủ đô của Hoa Hạ, nhân khẩu vô cùng đông đúc, vì vậy thành phố khai phá rất nhanh, hiện giờ đã khai phá ra được sáu khu vực nội thành, mỗi cái nội thành đều vây quanh thành phố A như một cái vòng.
Vị trí cô nhi viện hơi xa, đã thuộc khu vực nội thành thứ sáu, chỗ Cố Trọng Cảnh đi làm thuộc khu vực nội thành thứ năm, chỗ bán rau cũng nằm ở khu vực nội thành thứ năm.
Trên đường vào thành phố chẳng có ai, Cố Trọng Cảnh tìm một chỗ hẻo lánh để xe ba bánh vào không gian, xếp lên một xe đầy tràn cải thìa tươi ngon mọng nước, rồi lấy xe ra.
Chỗ bán rau hắn đã cem xét kĩ từ trước, chính là chỗ lối vào khu vực nội thành thứ năm, chỗ đó có một cái chợ nông sản cực lớn.
Cưỡi xe ba bánh đến chợ rau củ, Cố Trọng Cảnh tìm nhân viên quản lý chợ thuê một quầy hàng, phí thuê là mười tệ một giờ, Cố Trọng Cảnh thuê hai giờ.
Hắn còn phải đi làm, thuê quá nhiều thời gian không cần thiết.
Chủ yếu là hắn không còn tiền...!
Sau khi xếp đồ từ xe ba bánh lên sạp hàng, Cố Trọng Cảnh mượn bác gái bên cạnh một cái ghế, ngồi bất động.
Bác gái kia nhìn hắn khí chất văn nhã thoát tục, nhìn liền không giống một người bán rau, mà giống như một quý công tử, trong lòng có chút kì lạ, liền hỏi: " Này chàng trai, cải thìa của cậu bán bao tiền một cân thế?"
Cố Trọng Cảnh: "Năm tệ một cân."
Bác gái kia kinh ngạc nói: "Năm tệ một cân?! Chúng tôi đều bán một tệ một cân, chàng trai, giá tiền này của cậu đặt ra quá cao rồi."
Cố Trọng Cảnh cười cười: "Rau của tôi là rau hữu cơ không có phân hóa học, không thuốc trừ sâu, cho nên giá mới đắt chút."
Bác gái bĩu môi, rau của nhà ai ở đây mà không phải " rau hữu cơ thuần thiên nhiên", người khác đều bán một tệ, chỉ mình cậu bán năm tệ, có thể bán được mới là lạ.
Mang theo tâm trạng cười trên nỗi đau của người khác, bác gái kia không nhắc nhở Cố Trọng Cảnh nữa, tự đi bán rau của mình.
Thời gian vẫn còn sớm, vào lúc này đến mua rau thì hoặc là các bác trai bác gái không ngủ được, hoặc là nhân viên thu mua của các khách sạn lớn đến mua hàng, cho nên người trong chợ rau củ xem như không quá đông.
Cố Trọng Cảnh buồn bực ngán ngẩm lướt điện thoại, vừa chơi pikachu vừa quan sát người qua lại.
Hắn cần tìm vài nhà hàng để hợp tác, cung cấp rau lâu dài cho đối phương, mỗi ngày đến bán rau như thế này, không những lãng phí thức ăn mà còn mệt nữa, mỗi ngày hắn chỉ cần chuẩn bị rau, tự nhiên sẽ có người đến lấy.
Nhưng chọn người này cần phải quan sát kĩ một chút, có vài người sẽ ác ý ép giá, nếu hợp tác lâu dài, nhân phẩm của đối phương cũng phải xem xét một chút.
Cố Trọng Cảnh nhìn người rất chuẩn, chỉ cần tiếp xúc qua một lần, hắn đại khái có thể phán đoán ra nhân phẩm tính cách của một người, tuy không chính chính xác trăm phần trăm,