Trong thang máy.
“Xin hỏi đồng chí cảnh sát, chúng ta đây là trùng hợp sao?” Linh Ưu nhìn về phía Thịnh Hải, trong ánh mắt có chút đề phòng.
“Vừa nãy tôi đi trực giúp đồng nghiệp thì thấy cô vừa vượt đèn đỏ, vừa chạy xe quá tốc độ.” Thịnh Hải liếc cô một cái rồi nói.
“Ồ.” Cồ nhìn anh ta rồi nhạt nhẽo ồ một tiếng, cũng dịch dịch ra xa anh ấy một chút.
Dù sao thì cô cũng đã đọc qua tư liệu về anh ta rồi, nếu còn tiếp tục làm ra mấy chuyện làm anh ta hiểu lầm thì không phải là quá cặn bã rồi sao?
Mà Thịnh hải nhìn thấy hành động nhỏ đó của cô thì thầm cười khổ.
“Những chuyện cô nói là thật sao?”
“Không! Tôi tới đây để phóng hỏa giết người!”
“...” Tại sao giao lưu với cô lại khó khăn như vậy!
Thang máy nhanh chóng tới nơi.
Tới trước cửa phòng 1712, Thịnh Hải đưa tay muốn gõ cửa thì Linh Ưu đã trực tiếp dùng thẻ mở cửa phòng ra, đồng thời hung hăng một trận: “Giờ nào rồi mà anh còn gõ cửa phòng? Xong rồi người ta mở cửa ra thì hỏi bọn họ có cần dọn xác giúp không à!”
Thịnh Hải “...”
Cánh cửa tít một tiếng, thông báo đã mở khóa.
Mà Thịnh hải lúc này cũng sớm lấy cây súng lục vẫn luôn mang theo người ra, cẩn thận lên đạn.
Linh Ưu liếc nhìn anh ấy một cái, không nói gì.
Coi như có một người vệ sĩ đáng tin đi theo vậy.
Linh Ưu cẩn thận mở cửa ra, cánh cửa vừa mới được mở ra thì đã có âm thanh từ bên trong truyền ra.
Mà tiếp theo đó thì cũng nhìn thấy mẹ Nhậm đang hoảng loạn chạy ra.
Đằng sau còn có hai người đàn ông nữa đang cười cợt đuổi theo bà.
Mười mấy phút sau đó, cả mấy tên đàn ông ngơ ngác ngồi trong đồn cảnh sát, mỗi tên trong số bọn họ đều đang được thẩm vấn.
Đây là đâu? Bọn họ là ai? Tại sao bọn họ lại ở đây?
“Thế nào hả? Anh vẫn không chịu hợp tác đúng không!” Vị cảnh sát trước mặt bực bội gõ bàn một cái.
“...”
Mà lúc này, ở một phòng lấy lời khai khác, mẹ Nhậm đang ngồi lấy lời khai trong đó.
Linh Ưu thì lại đang lấy lời khai ở một căn phòng khác.
“Cô Nhậm, chúng tôi có một vài câu hỏi cần hỏi cô, cô có thể hợp tác với chúng tôi không?” Anh cảnh sát trước mặt cười đến chói mắt.
“Được. Nhưng phiền anh nhanh lên một chút, tôi rất bận!” Linh Ưu hờ hững liếc nhìn anh ta một cái.
“Được rồi. Cô phát ra việc bà Nhậm bị bắt cóc như thế nào?” Anh ta lật cuốn sổ tay ra, bắt đầu ghi chép.
“Dì Lâm ở nhà gọi điện báo, sau đó tôi xem camera ở siêu thị.”
“Chúng tôi đã coi qua