Mau Xuyên: Hệ Thống Muốn Ta Làm Phản

Đệ nhất tổng tài (30)


trước sau

Trong thang máy.

“Xin hỏi đồng chí cảnh sát, chúng ta đây là trùng hợp sao?” Linh Ưu nhìn về phía Thịnh Hải, trong ánh mắt có chút đề phòng.

“Vừa nãy tôi đi trực giúp đồng nghiệp thì thấy cô vừa vượt đèn đỏ, vừa chạy xe quá tốc độ.” Thịnh Hải liếc cô một cái rồi nói.

“Ồ.” Cồ nhìn anh ta rồi nhạt nhẽo ồ một tiếng, cũng dịch dịch ra xa anh ấy một chút.

Dù sao thì cô cũng đã đọc qua tư liệu về anh ta rồi, nếu còn tiếp tục làm ra mấy chuyện làm anh ta hiểu lầm thì không phải là quá cặn bã rồi sao?

Mà Thịnh hải nhìn thấy hành động nhỏ đó của cô thì thầm cười khổ.

“Những chuyện cô nói là thật sao?”

“Không! Tôi tới đây để phóng hỏa giết người!”

“...” Tại sao giao lưu với cô lại khó khăn như vậy!

Thang máy nhanh chóng tới nơi.

Tới trước cửa phòng 1712, Thịnh Hải đưa tay muốn gõ cửa thì Linh Ưu đã trực tiếp dùng thẻ mở cửa phòng ra, đồng thời hung hăng một trận: “Giờ nào rồi mà anh còn gõ cửa phòng? Xong rồi người ta mở cửa ra thì hỏi bọn họ có cần dọn xác giúp không à!”

Thịnh Hải “...”

Cánh cửa tít một tiếng, thông báo đã mở khóa.

Mà Thịnh hải lúc này cũng sớm lấy cây súng lục vẫn luôn mang theo người ra, cẩn thận lên đạn.

Linh Ưu liếc nhìn anh ấy một cái, không nói gì.

Coi như có một người vệ sĩ đáng tin đi theo vậy.

Linh Ưu cẩn thận mở cửa ra, cánh cửa vừa mới được mở ra thì đã có âm thanh từ bên trong truyền ra.

Mà tiếp theo đó thì cũng nhìn thấy mẹ Nhậm đang hoảng loạn chạy ra.

Đằng sau còn có hai người đàn ông nữa đang cười cợt đuổi theo bà.

Mười mấy phút sau đó, cả mấy tên đàn ông ngơ ngác ngồi trong đồn cảnh sát, mỗi tên trong số bọn họ đều đang được thẩm vấn.

Đây là đâu? Bọn họ là ai? Tại sao bọn họ lại ở đây?

“Thế nào hả? Anh vẫn không chịu hợp tác đúng không!” Vị cảnh sát trước mặt bực bội gõ bàn một cái.

“...”

Mà lúc này, ở một phòng lấy lời khai khác, mẹ Nhậm đang ngồi lấy lời khai trong đó.

Linh Ưu thì lại đang lấy lời khai ở một căn phòng khác.

“Cô Nhậm, chúng tôi có một vài câu hỏi cần hỏi cô, cô có thể hợp tác với chúng tôi không?” Anh cảnh sát trước mặt cười đến chói mắt.

“Được. Nhưng phiền anh nhanh lên một chút, tôi rất bận!” Linh Ưu hờ hững liếc nhìn anh ta một cái.

“Được rồi. Cô phát ra việc bà Nhậm bị bắt cóc như thế nào?” Anh ta lật cuốn sổ tay ra, bắt đầu ghi chép.

“Dì Lâm ở nhà gọi điện báo, sau đó tôi xem camera ở siêu thị.”

“Chúng tôi đã coi qua

camera ở siêu thị rồi, bà ấy sau khi nhận một cuộc gọi thì liền tự mình rời đi. Sao cô lại biết bà ấy bị lừa đi để mà hãm hại?”

“Đoán mò!”

“...”

“Vậy làm thế nào cô biết bà ấy ở khách sạn Hải Lam?”

“Tôi gắn định vị trên người bà ấy.”

“... Vậy thiết bị định vị đó ở đâu? Cô có thể cho chúng tôi xem không?”

“Tôi cảm thấy thiết bị định vị của tôi cũng chẳng giúp gì cho cuộc điều tra này cả. Tôi hy vọng là anh có thể thực hiện đúng trình tự nghiệp vụ. Đừng có mà lạm quyền.” Linh Ưu lườm anh ta một cái, bắt đầu có chút bực bội.

Đã xong chưa vậy! Một người bị hại như cô mà cũng cần phải làm mấy thủ tục khẩu cung rườm rà vậy à!!!

“...” Nếu ai cũng như cô thì tôi thật muốn bỏ nghề về quê nuôi gà nuôi vịt!!!

Lúc Linh Ưu ra ngoài thì nhìn thấy cha Nhậm đang đứng nói chuyện với Thịnh Hải, cô nhanh chóng đi tới gọi một tiếng: “Ba.”

Mà ngay lúc này thì mẹ Nhậm cũng đi từ một phòng khác ra, cha Nhậm vừa nhìn thấy bà thì liền vội vàng đi tới.

“Uyển Quân, em có sao không?” Cha Nhậm vừa đi tới gần thì liền ôm chầm lấy mẹ Nhậm, giọng nói có chút run rẩy.

“Không sao, anh tới rồi.” Mẹ Nhậm cũng thuận thế ôm lấy ông.

“Ừm. anh ở đây.” Cha Nhậm sờ sờ đầu của bà, dịu dàng nói.

Linh Ưu “...” Mù mắt chó rồi! Không! Cô không có hứng ăn cẩu lương!

“Đội trường Khúc, chúng tôi đã lấy được video camera của khách sạn rồi.” Hai cảnh sát đi từ bên ngoài vào, nhanh chóng đi tới báo cáo với Thịnh Hải.

“Ông Nhậm, chúng tôi lấy được hình ảnh trong camera giám sát của khách sạn rồi. Chúng tôi cần ông đi xác nhận một chút xem người trong đó là ai.” Thịnh Hải đi tới trước mặt cha Nhậm.

“Được.” Cha Nhậm gật đầu một cái.

Mà cũng ngay lúc đó thì người mẹ Nhậm cũng có chút run lên.

Cha Nhậm phát hiện ra chi tiết nhỏ đó từ mẹ Nhậm thì mày hơi nhíu lại.

Trong phòng làm việc của sở cảnh sát, các đoạn video nhanh chóng được mở lên.

Mà trong camera, thì mẹ Nhậm đã đến khách sạn này cùng với Nhậm thanh Thanh, sau đó thì đi vào trong phòng 1712.

Mà cha Nhậm vừa nhìn thấy Nhậm Thanh Thanh thì mặt tái đi vì tức giận, cánh tay đang ôm lấy mẹ Nhậm của ông cũng bất giác siết chặt hơn.

Một lúc sau đó thì Nhậm Thanh Thanh liền đi ra ngoài cùng với một người phụ nữ khác.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện