Nếu nói lúc mà cha Nhậm nhìn thấy Nhậm Thanh Thanh thì có chút tức giận, vậy thì ngay khi nhìn thấy người phụ nữ đó thì cả người đều chết lặng.
Mà mẹ Nhậm lúc này cũng cúi đầu thấp hơn.
Linh Ưu liếc nhìn biểu cảm của hai người họ, có chút ý vị sờ sờ cằm, trong lòng lại thầm chửi con mẹ nó.
“Ông Nhậm, tôi nghĩ người phụ nữ này là người đứng sau mọi chuyện, hơn cả Nhậm Thanh Thanh. Ông nhận ra người phụ nữ này chứ?” Thịnh Hải bấm ngừng video lại ngay lúc mà khuôn mặt của người phụ nữ kia rõ nét nhất rồi mới quay người lại hỏi.
“Cậu zoom tay trái của bà ta lên có được không?” Cha Nhậm nhíu mày hỏi.
Thịnh Hải gật đầu một cái rồi nhanh chóng tìm đoạn mà zoom bàn tay trái của người phụ nữ kia lên.
Ngay khi zoom lên thì anh ấy liền có chút bất ngờ, bàn tay trái của người phụ nữ này chỉ có ba ngón.
“Hà Linh.” Cha Nhậm bất giác thốt lên.
“Ông Nhậm, ông có quen biết với người phụ nữ này sao?” Thịnh Hải hỏi lại.
“Có quen biết.” Cha Nhậm gật đầu.
“Ba, bà ta là ghệ cũ của ba đó à?” Linh Ưu ngồi trên cái bàn đằng sau chống cằm hỏi.
“Ừm.” Cha Nhậm vừa nghe cô hỏi như vậy thì liền khó khăn hít sâu một hơi rồi mới ừm một tiếng.
Thịnh Hải và những cảnh sát khác “...” Đây là thể loại chuyện máu chó gì?
Bồ cũ và con gái riêng bắt cóc vợ của ông để mà thuê người làm chuyện đồi bại?
Nhà giàu a, thật lắm drama!
Bọn họ có nên hít không?
“Khụ khụ, vậy xin hỏi là lần cuối ông gặp bà ta là lúc nào?” Thịnh Hải ho khan hai tiếng rồi mới hỏi.
“Lần cuối gặp là hơn 18 năm trước. Chỉ là một thời gian trước khi Nhậm Thanh Thanh tới nhà tôi thì con bé nói với tôi là Hà Linh đã mất rồi.” Cha Nhậm lúc này đã coi như là bình tĩnh lại, nhàn nhạt nói, không nghe ra ông đang có tâm trạng gì.
Đã xác nhận được nghi phạm, bên phía cảnh sát nhanh chóng làm ra một số thủ tục khác, rất nhanh thì cả ba người có thể về.
“Ông Nhậm, sắp tới chúng tôi sẽ cử người nằm vùng quanh nhà của ông, và một số người sẽ đi theo bảo vệ gia đình ông. Còn Hà Linh và Nhậm Thanh Thanh chúng tôi sẽ cho người nhanh chóng tìm ra hai người họ.” Thịnh Hải đi theo ba người ra ngoài.
“Được, cám ơn các cậu.” Cha Nhậm gật gật đầu, sau đó cũng lên xe, nhanh chóng lái xe rời đi.
Thịnh Hải đứng yên trước sở cảnh sát mà nhìn theo chiếc xe.
“Người ta đã đi rồi, còn nhìn theo làm gì nữa?”
Bên vai của Thịnh Hải lúc này lại nhiều thêm một cánh tay khoác lên.
Thịnh Hải liếc nhìn người cười đến tóe nắng đang khoác tay lên vai của mình, ghét