Tịnh Kỳ nhăn mày, xoa mí mắt, từ từ mở ngồi dậy, cô đảo con ngươi xung quanh.
Nơi này là đâu?
Đến lúc tầm nhìn trở nên rõ rồi, cô không nhịn được mà há to miệng, ngạc nhiên hết mức.
Thật ư! Cô còn sống? Đây chẳng phải phòng cô sao? Không phải là mơ chứ?
Cô... rõ ràng đã chết rồi mà?
Tịnh Kỳ vội vàng lấy chiếc điện thoại mở màn hình. Một giọt nước mắt nóng hổi rơi trên màn hình, tay không tự chủ mà cũng run run theo.
Cô nhanh nhẹn lau giọt nước mắt đang đọng trên khóe mi, gắng gượng vực dậy tinh thần.
Cảm ơn trời đất, thật sự cảm ơn lão thiên đã cho cô một cơ hội để làm lại cuộc đời.
Cô được sống rồi, được hồi sinh rồi. Mọi chuyện tồi tệ ấy vẫn chưa xảy ra. Có lẽ đây là điều may mắn mà Tịnh Kỳ nhận được trong cuộc đời đầy bi thảm của cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lần này, tôi nhất định sẽ cho các người phải trả giá cho những hành khốn nạn của mấy người. Hãy cứ chống mắt lên mà xem, Tịnh Kỳ tôi sẽ cho các người nếm đủ......
" Quý cô à! Đây rốt cuộc là lần bao nhiêu tôi lại gặp cô trong hoàn cảnh này rồi! Cô đúng là ngựa quen đường cũ, mãi không chừa. Hại con người ta đến nỗi thân tàn ma dại thế này".
Vân Di nhăn mày, vì giọng nói phát không ngừng bên tai mà chớp mắt tỉnh dậy.
CMN!
Sao cô vừa mới tiến vào mà đã có người lải nhải, oang oang bên tai cô không ngừng đến khó chịu như vậy. Chưa kể đến khắp mấy kẻ xì xào, bàn tán khắp nơi, cảm giác tất cả đều đang chĩa mũi nhọn vào người cô.
Vân Di chớp chớp mắt thêm mấy cái nữa để lấy lại tiêu cự rõ hơn, cô nheo mi lại tránh ánh sáng, lúc bấy giờ mới nhìn rõ người đang ông trung niên đang huyên thuyên không biết ngừng.
" Cô nương à, dù gì thì tôi cũng đang nói chuyện với cô, ít ra cô cũng phải tôn trọng tôi một chút chứ. Sao có thể ngủ gật được thế ?"
Sơn Thiết bực bội, đặt cây bút xuống, gườm gườm cô gái kênh kiệu, nhởn nhơ trước mặt. Thật không coi ai ra gì.
Lòng tự trọng của ông không thể vì cái thái độ ngu xuẩn kia mà hết lần này đến lần khác bị coi thường như thế được. Chưa nói còn bao nhiêu người ở đây nhìn vào nữa.
Vân Di không mấy để ý thái độ không vừa lòng của người đàn ông trung niên kia. Cô đảo mắt một vòng khắp nơi, xem cô rốt cuộc đang ở phương lai nào.
Theo những gì mà Vân Di đánh giá, nơi này cả con người lẫn sự bố trí không gian giống hệt đồn cảnh sát.
Sau đó, Vân Di nhanh chóng lướt qua một lượt cách ăn mặc của thân thể này. Không nhịn được mà cười khổ, chủ thể lần... cũng cá tính đấy chứ.
Lại đưa mắt lần nữa sang đám người mặt mũi bầm dập không nhận ra hình dạng gì, đang khom khom ngoài ngồi một góc, liếc cô như muốn nhảy ngược đến ăn tươi nuốt sống cô ngay được. Nếu không phải ở đấy có mấy người khác canh gác, không chừng có thể lao đến đánh chết cô mất.
Vân Di lấy tay đỡ trán, nén thở dài bi ai.
Tiểu Hắc, trẫm thật sự rất nhớ nàng đấy. Mau mau ném nội dung cho trẫm, mấy người ở đấy sắp ăn thịt trẫm rồi.
Lại nói... Chủ thể à! Cô sau cùng đã làm gì mà bị mời đến đây thế này.
Chậc! Nhưng không phủ nhận... Mấy việc này có chút làm cô hứng thú.
" Này! Không nghe thấy tôi nói gì sao ?" Sơn Thiết khó chịu thấy rõ, ông ngần này tuổi rồi, chưa thấy loại con người nào mà quá hỗn xược, khinh khỉnh như vậy.
" Thôi được rồi ông chú à... " Vân Di lắc đầu ngán ngẩm, xốc lại tinh thần. Hiện giờ cô chưa biết tí gì kịch bản, đành thuận theo lẽ tự nhiên mà ứng phó thôi.
" Ông... chú ?" Sơn Thiết trừng mắt, xem chừng rất khó có thể nuốt trôi câu nói vừa rồi của Vân Di. Lời nói của cô ta không hề tôn trọng ông một chút nào.
Vân Di dựa lưng vào ghế, cảm thấy thoải mái dễ chịu vô cùng. Cô hít một hơi, ngước nhìn sự hung hăng của Sơn Thiết, chỉ bình tĩnh mà nhoẻn miệng cười.
Đùa cô à! Chút bản lĩnh này của ông chú trung niên này làm sao bằng mấy kiểu đáng sợ mà cô đã từng trải ở mấy thế giới cũ chứ.
" Chú... có gì từ từ nói, tôi hiện giờ thực rất mệt, có thể để khi khác nói tiếp được không ?"
Thấy người