Tiết trời vào xuân khiến mọi vật đều như có sức sống mãnh liệt, hơi thở mang sự ngọt ngào của trời đất. Vân Di thích nhất là chạy bộ vào thời tiết thoải mái này. Không quá lạnh, cũng không quá nóng, man mát đến dịu dàng.
Cô vừa chạy, vừa ngắm khung cảnh buổi sớm mai. Ấy thế chỉ còn vài tuần nữa là Tết Nguyên Đán đến. Hóa ra cô xuyên vào đây cũng được gần nửa năm rồi còn gì. Kì này cũng không biết cô có bị phân vào túc trực vào mấy ngày tết không?
Cũng may mắn là Tết Dương Lịch cô cũng được phép về đón tết với gia đình. Điều đấy cũng được phần nào xoa dịu tâm hồn của gia đình chủ thể. Nếu không, Vân Di không biết ông và Vân Quân sẽ bày nên trò gì nữa.
Kì nghỉ vừa rồi cũng là một cơ hội hiếm để cô mời nữ chính đi chơi, để tạo dần mối liên kết với Tịnh Kỳ. Cũng như việc Vân Quân và nữ chính gần gũi nhau hơn.
Thật ra Vân Di cũng không quá ép buộc việc Vân Quân có yêu thích nữ chính hay không? Chẳng qua cô đang làm một phép thử, nếu Vân Quân không cảm thấy phiền chán khi đi chung với Tịnh Kỳ thì có thể việc tác hợp sẽ dễ hơn. Rất may mắn là Vân Quân không ghét hay không thích, anh rất sẵn lòng nghe theo những gì Vân Di nói.
Lại nói là, Vân Quân quá bận bịu đến nỗi chẳng màng quan tâm đến chuyện tình cảm nam nữ. Vì thế, đứng trên phương diện là em gái Vân Quân, cô có trách nhiệm giúp anh trai chủ thể.
Còn về phần Tịnh Kỳ thì đối với cô ấy, cả hai anh em nhà Vân Di đều là người cô ấy mang ơn nên Tịnh Kỳ rất sẵn lòng gặp Vân Di khi cô mời nữ đi chính đi chơi. Với thiện cảm vốn có của Tịnh Kỳ dành cho Vân Quân, cô ấy cũng không khó chịu khi thấy mỗi lần Vân Quân xuất hiện cạnh Vân Di.
Có vẻ theo như Vân Di đoán, chuyện riêng của Tịnh Kỳ giải quyết dần yên ổn hơn. Nữ chính là một người khá kín tiếng, thế nên việc điều tra hoàn toàn đều dựa vào Vân Di phải tự lực cánh sinh mà tìm hiểu ra.
Nói chung quy lại, mọi việc đang tiến triển tốt đẹp theo cách riêng của nó.
Còn việc hai người có bén duyên hay không còn tùy thuộc cả hai bên, cô cũng không muốn quá can thiệp sâu vào. Vân Di chỉ là người cố gắng tạo cơ hội cho Vân Quân và Tịnh Kỳ thôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thật sự mà nói, tính theo cốt truyện gốc,Tịnh Kỳ sau này tìm đến nam chính. Vì muốn báo đáp ân nhân mà cô ấy không quản khó khăn mà giúp đỡ Khương Mục. Dần dà sau đó mới sinh tình cảm với nam chính. Vốn dĩ mới đầu cảm giác Tịnh Kỳ đối với Khương Mục chỉ là cảm động chứ hoàn toàn không có tình yêu.
Kể ra Khương Mục cũng là nam chính khá đáng thương.
Chẹp! Mà nếu việc cô làm lần này có thất bại đi chăng nữa thì Vân Di lại bày tính kiếm kế khác. Kế hoạch dự phòng lão nương còn dài, không lo...
Khương Mục sau khi cho mọi người khởi động ngày mới như thường. Anh liền giao nhiệm vụ cho toàn đội xong, đợi mọi người giải tán hết mới gọi Vân Di vào phòng làm việc gặp riêng mình.
Vân Di làm xong mấy việc cá nhân, tiếp lệnh Khương Mục, đến phòng làm việc tìm nam chính.
" Chỉ huy cho gọi tôi ?".
Cô cẩn thận gõ cửa, nhận được sự cho phép của Khương Mục, cô mới bước vào. Vân Di ngước nhìn Khương Mục đang ngồi đấy không xa.
Ái chà! Hôm nay nam chính tự nguyện liên lạc nói chuyện riêng với cô cơ đấy. Sao? Không còn làm mặt lạnh với lão nương nữa à?
" Đến đây ngồi đi " Khương Mục chỉ đến khu bàn trà gần đấy " Tôi có việc muốn nhờ cô ".
Vân Di tròn mắt, cô thậm chí còn chẳng tin lời mà Khương Mục vừa nói.
Cái gì? Nam chính nhờ cô á? Lần đầu tiên a~
Tự dưng Vân Di có cảm giác thụ sủng nhược kinh, làm cô nâng cao mấy tầng cảnh giác.
Vân Di uống hết một chén trà rồi mà Khương Mục vẫn chưa mở lời nói câu nào, chỉ một mực lật quyển sách trên tay. Vân Di xoa xoa chén trà vẫn còn độ ấm trong tay, cô lén nhìn Khương Mục.
Do tiếp xúc lâu dài với nam chính, Vân Di tinh ý nhận được rằng, mỗi lần có chuyện khó giải quyết Khương Mục sẽ có động tác đọc sách để suy nghĩ ra tính ra việc để dễ giải quyết thỏa đáng nhất.
" Chỉ huy, anh có việc gì khó nói à " Vân Di đặt chén trà xuống, cô nghiêng đầu nhìn thẳng vào mặt Khương Mục, giọng nói có phần êm dịu trấn an...
" Tết Nguyên Đán... Cô theo tôi về nhà được không ?".
Lời nói của Khương Mục vừa dứt lời, lập tức gương mặt Vân Di cứng đờ như đá. Nam chính , anh có biết anh vừa mới nói gì không? Này! Chẳng nhẽ nào nam chính bị bug thật.
" Sao thế? Sao cô không nói gì ?" Khương Mục ngẩng đầu lên, nhìn thấy Vân Di đang ngơ ngác. Anh chợt nhận ra là lời mình nói dùng từ diễn đạt không đúng ý, gây hiểu lầm.
Khương Mục thoáng có chút xấu hổ, anh giả bộ ho vài tiếng, Khương Mục suy nghĩ mấy giây rồi giải thích.
" Thật ra