" Sắp đến nơi rồi, mau dậy đi " Khương Mục lay lay người Vân Di đang ngủ gật gà bên cạnh, anh gọi đến khi cô hoàn toàn thanh tỉnh đôi chút.
Vân Di dụi dụi mắt, mơ màng quay sang nhìn Khương Mục, giọng có chút ngái ngủ " Đã đến nơi rồi sao, chỉ huy ?".
Đi xe tàu điện đi lâu quá, làm cô ngủ quên lúc nào không hay. Không nghĩ là là nhà của Khương Mục lại xa như thế.
Cô và nam chính chuẩn bị đi từ sáng sớm, giờ cũng gần tối rồi mới đến nơi. Thân thế cô không hoạt động trong một thời gian dài như thế, thật sự là vô cùng mỏi.
Vân Di vươn vai, xoay qua xoa cái cổ cho đỡ mỏi, cô xoa xoa khớp vai đang tê cứng của mình, mặt có hơi uể oải một chút. Xem chừng mới ngủ dậy nên chưa được tỉnh táo lắm.
" Gần đến rồi, chuẩn bị hành lý là vừa " Khương Mục thu dọn hộ mấy đồ lặt vặt cho Vân Di, tiếp đến mới thu dọn đồ của chính mình.
Anh ngoảnh cổ lại thấy Vân Di đang sờ sờ khớp vai mình, mặt cô hơi nhăn nhó, đoán chắc vì ngồi lâu nên bị ngồi sai tư thế. Suy cho cùng Khương Mục vẫn lên tiếng hỏi.
" Mỏi lắm à ?" nói đoạn, Khương Mục với lấy cái vali kéo Vân Di đang cầm trên tay về phía mình " Đưa đây, tôi cầm giúp cô ".
" Ấy chết! Chỉ huy để tôi. Ai lại để anh xách đồ của tôi vậy " Vân Di hốt hoảng khi thấy Khương Mục cầm vali giúp cô, vội vàng định dành chiếc vali của mình. Ý định không muốn làm phiền anh.
" Được rồi, đừng quá câu nệ. Nhanh lên, họ sắp đến điểm dừng của chúng ta rồi kìa " Khương Mục quay người, cầm chắc đồ đạc, tìm lối tách dòng người đông đúc, dẫn đường đi trước Vân Di. Giữa sự ồn ào của ở nơi đông người, Vân Di nghe rõ giọng nói trầm trầm mang chút ấm áp vang lên " Đứng sát vào, bám chặt tôi chút, cẩn thận bị lạc ".
Vân Di bĩu môi, thở hắt ra không vui.
Anh coi lão nương là trẻ con đấy à?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mặc dù nghĩ thế, Vân Di ngoan ngoãn thành thực mà bước sau chân Khương Mục. Bàn tay nhỏ nhắn mảnh khảnh bám chặt vào vạt áo của anh..
Khương Mục liếc những ngón tay mảnh mai đang nắm một góc áo mình, khóe miệng anh khẽ kéo cao lên, coi bộ cực kì hài lòng mà quay đi, chuyên tâm vào việc chính tìm đường ra.
Vì gần đến tết truyền thống nên lượng người về quê rất đông, nên lúc di chuyển xuống ắt sẽ khó khăn. Lúc xuống được đến nơi, hai người đã thấm mồ hôi...
Vừa đặt chân xuống, Vân Di được cơn gió mát lạnh làm cho khoan khoái tinh thần, phần nào xua tan được việc thiếu không khí trên tàu khi nãy.
Lúc này, Vân Di mới lạ lẫm đảo mắt xung quanh. Cô quay sang hỏi Khương Mục " Chỉ huy, bây giờ chúng ta sẽ đi đâu tiếp ?".
" Đợi chút. Lát có xe đón " Khương Mục xoa xoa cổ, hất mặt ra hiệu về phía trước, đáp cô " Giờ chúng ta sẽ đến sảnh chính của đợi đi "...
Hình như có vẻ anh thấy hơi nóng, Khương Mục liền cởi áo khoác dạ bên ngoài ra, để lộ độc mỗi áo sơ mi trắng bên trong. Anh vốn dĩ sở hữu thân hình cao ráo của một vị quân nhân, cộng thêm vẻ mặt tuấn tú mang theo sự nghiêm nghị, khí chất tỏa ra cao lãnh cấm dục, cực khó gần.
Chưa kể đến hôm nay Khương Mục không mặc quân phục như thường mà thay vào đó là chiếc áo sơ mi trắng kết hợp hợp quần âu đen phẳng phiu, được sơ vin gọn gàng, cộng thêm đôi giày da càng tăng thêm vẻ quấn hút
Thú thực nhìn Khương Mục bây giờ cực kì giống người người mẫu mỹ nam nổi tiếng. Anh thành công thu hút bao ánh nhìn ngoái lại.
Vân Di chép chép miệng, có phần si mê.
Nam chính a~
Nhìn đâu cũng thấy đẹp. Đúng là rất bổ mắt. Đến hơi thở cũng toát ra mang đậm chất của nam nhân lạnh lùng khó gần mà không kém phần quấn hút...
Vân Di nhớ lại. Ban đầu, cô cũng có lo lắng về việc thuyết phục gia đình mình, sao cho cô được đi cùng Khương Mục.
Bởi Vân Di không muốn lỡ cơ hội ngàn vàng để lấy thêm được độ hảo cảm với nam chính này được. Không nghĩ rằng người bố khó tính đã sớm đồng ý.
Vân Di không biết Khương Mục làm cách nào mà có thể để cho Vân Phùng đồng ý cho cô về quê chơi tết cùng anh.
Đấy là chưa nói đến vị ông anh Vân Quân và ông chủ thể nữa chứ, tất cả hai người ấy đều không mảy may liên lạc gì với cô. Vân Di đoán chắc rằng, có lẽ là bố chủ thể đã nói dối để qua mắt được hai người kia. Thế nên cô mới được yên ổn bỏ nhà theo nam nhân thế này.
Vân Di chỉ biết rằng, khoảng thời gian sau khi mà Khương Mục đề cử chuyện cô về nhà ăn Tết với anh. Mấy ngày sau, cô liền nhận được cuộc gọi từ Vân Phùng. Ông nói rằng, Khương Mục liên lạc với ông, xin Vân Phùng dẫn cô về quê.
Vì vậy, ông cho phép cô đi chơi về quê Khương Mục vài ngày, nói hết nội dung Vân Phùng dập máy luôn. Vân Di trước khi tắt, cô còn cảm nhận được sự nuối tiếc, miễn cưỡng nho nhỏ trong giọng của Vân Phùng. Chắc hẳn ông bố này cũng miễn cưỡng đồng ý đây.
Công nhận là Khương Mục giỏi thật, vấn đề khó giải của cô được anh hóa giải trong tích tắc. Rất đáng được tuyên dương.
Thế nên gần ngày giao thừa, Khương Mục và cô cắt phép thêm cả lịch được nghỉ tết nữa cộng lại, cả hai lên tàu về sớm hơn một ngày trước thềm sang năm mới...
" Xe đến rồi, mau đi thôi " Khương Mục vỗ vai Vân Di, lôi kéo cô khỏi sự suy nghĩ của bản thân.
Cô gật đầu, nhanh chóng theo chân Khương Mục bước vào xe.
Ô tô lăn bánh, cứ thế càng lúc càng rời xa trung tâm thành phố náo nhiệt, nơi mà người người đang đi chuẩn bị cho ngày đặc biệt nhất của năm. Hai cảnh vật bên đường lướt qua nhanh chóng.
Mặc cho Khương Mục đang nói chuyện linh tinh với người lái xe. Vân Di không mấy bận tâm, chống cằm ở thành cửa kính ô tô, thẫn thờ ngắm cảnh vật thoáng xuất hiện rồi vụt qua trong nháy mắt.
Khác với sự náo nhiệt của thành phố, chốn quê yên bình tĩnh lặng hơn hẳn. Vân Di cực kì yêu chuộng, thích những nơi như vậy. Không quá xô bồ, bon chen. Bình dị mà thân thuộc, một nơi khá tuyệt vời.
" Vân Di, Vân Di, cô có nghe tôi nói không ?" Khương Mục giật giật khóe mắt, tâm hồn cô gái này rốt cuộc là treo ngược nơi nào rồi. Anh gọi đến mấy lần mà không nghe.
Khương Mục thấy nhiều lúc anh cảm giác rằng, mặt ngoài thì nữ nhân này luôn vui vẻ, tràn đầy năng lượng để phá phách. Nhưng cũng có đôi khi anh cảm thấy Vân Di là người khó suy đoán. Khương Mục chưa lần nào có thể đoán trong đầu cô nghĩ gì. Thật lạ lùng.
"