" Đến nơi rồi hai đứa " Đức Xuân dừng xe, quay lại nói với Khương Mục và Vân Di.
" Cảm ơn chú " Vân Di tươi cười đáp. Cô tháo dây an toàn, nhanh nhẹn mở cửa bước ra ngoài để lấy đồ đạc xuống.
Khương Mục cũng bước xuống phụ giúp Vân Di một tay. Anh cầm lấy đống đồ Vân Di đang khệ nệ bê chuyển sang mình, bình thản nói " Để tôi "...
" Ái chà! Hai đứa này tình cảm quá. Thật khiến người già như ta ghen tị " Đức Xuân xuống xe bắt gặp hình ảnh kia liền cười lớn. Ông tiến tới, vỗ vai Khương Mục " Nhanh vào nhà đi, ông bà ngóng cháu đích tôn lắm đấy ".
" Vâng, cảm ơn chú đã đưa cháu về " Khương Mục gật đầu chào Đức Xuân. Anh rút ra một hồng bao đỏ, gửi cho Đức Xuân. Khương Mục mỉm cười ôn nhu, anh nói " Năm mới sắp đến, chúc chú một năm mới an khang thịnh vượng ".
" Con chúc gia đình chú vạn thọ như ý " Vân Di cũng lấy trong túi xách một hồng bao nho nhỏ xinh xinh, hướng đến Đức Xuân đưa. Nụ cười Vân Di có phần sáng lạn, dịu dàng.
Đức Xuân nhìn hai người trước mắt, lắc lắc đầu cười thầm " Hai đứa nhỏ này... ".
Nhìn bóng dáng chiếc xe Đức Xuân xa dần, Khương Mục đeo chiếc balo lên. Anh liếc Vân Di đang háo hức nhìn quanh, nhàn nhạt nói.
" Đi thôi ".
" Vâng " Vân Di hưng phấn, sửa sang lại quần áo cho tươm tất, gọn gàng, rồi nhấc gót chân chạy theo sau chân Khương Mục vào sân nhà....
" Chà chà! Xem cháu dâu của ta đáng yêu chưa này. Ông nó xem, tướng mạo thật có phúc " Lương Lệ xoa xoa mái tóc mềm mượt của Vân Di, bật cười khoái chí, đôi mắt có phần cưng chiều " Càng nhìn càng yêu ".
" Đúng, đúng, bà nó nói có chí phải lắm " Khương Nghệ gật đầu tán thành. Ông cười hiền hậu với Vân Di.
Vân Di ngại ngùng, sờ sờ chóp mũi, ngồi ngay thẳng không dám nhúc nhích " Con cảm ơn ạ ".
" Hai người đừng trêu cô ấy nữa. Từ tối đến giờ ngắm cô ấy vẫn chưa đủ à ?" Khương Mục vừa bước ra khỏi phòng khách, bắt gặp hình ảnh ông và bà mình mỗi người một bên, hết bắt tay rồi đến xoa đầu Vân Di. Điểm đáng nói là hai người dính liền lấy cô từ lúc họ về đến giờ rồi.
Xem ra, Vân Di bị hành động nhiệt tình của hai người làm cho dọa sợ rồi.
Trông bây giờ Vân Di coi bộ rất tội nghiệp, nhìn cô nhút nhát hệt giống con thỏ con vậy. Vân Di ngồi như muốn thu hẹp diện tích nhất có thể. Bị ông và bà anh hỏi cho đến chóng mặt, mặt thì đỏ như trái cà chua chín mọng, chỉ có thể lí nhí trả lời mấy câu hỏi của hai người già trong nhà trong sự ngượng ngùng.
Nào đâu cái dáng vẻ phá phách như trong quân khu của cô... Tự dưng Khương Mục trong giây lát thấy Vân Di có chút dễ thương, ưa nhìn hơn bình thường.
" Hai người nhìn xem, cô ấy vì hành động của hai người mà bị dọa sợ rồi kìa ".
Khương Mục đặt đĩa trái, anh ngồi vào ghế đối diện, thở dài, lấy tai bóp hai bên thái dương. Thật là...
" Nhãi ranh, nếu không phải ta dùng khổ nhục kế thì chắc chắn con còn giấu cháu dâu ta đến bao giờ. Con bé khả ái thế này.... " Lương Lệ trừng mắt với Khương Mục, bà thở hắt ra, tức giận quát.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau đó Lương Lệ quay sang nhìn Vân Di đầy thương cảm "... Vân Di, khổ thân con. Ở cạnh đứa khô khan như cháu trai ta, đúng là quá vất vả cho con ".
Hai bên thái dương Khương Mục không nhịn được khẽ giật giật, mặt anh hơi đen. Lớn đầu thế này mà vẫn bà không nể mặt mũi anh gì cả. Thật không biết nên ném mặt mũi mình đi đâu nữa.
" Bà con nói đúng đấy. Nếu không phải con thương nó, chúng ta còn sợ nó ế đến già. Cẩu độc thân không ai thèm rước " Khương Nghệ vô cùng đồng ý với lời nói của vợ ông, hưởng ứng rất nhiệt tình. Lương Lệ của ông bao giờ cũng nói đúng hết.
Khương Mục "...".
Anh thực hoài nghi. Lẽ nào... ngày trước anh được ông bà nhặt nuôi.
Ai đời, hai người lại mắng không nhường cho anh chút đường lui là thế nào?
Vân Di ngoài mặt vẫn vẻ ngoài xấu hổ, chỉ dám yên lặng không lên tiếng tham gia nhưng bên trong đã sớm cười đến nội thương.
Ha ha, nhìn vị thượng úy khó tính đứng trên nghìn ngươi đang bị giáo huấn nặng kìa. Mặt nam chính bay giờ biểu cảm thật phong phú, không có từ nào mà diễn tả hết được gương mặt anh ta lúc này. Cười chết lão nương rồi.
Thấy Khương Mục vậy, Vân Di tự dưng thỏa mãn vô cùng. Đáng đời~
Tiểu Hắc "..." kí chủ, trông cô hả hê nhỉ?
" Được rồi! Không đùa nữa, hai người mau chóng nghỉ ngơi sớm đi. Mai còn rất nhiều việc cần phải chuẩn bị nữa " Khương Mục khẽ ho vài tiếng, quyết định đứng dậy. Anh không muốn ở đây để nghe ông bà mắng thêm nữa.
" Cũng đúng " Lương Lệ sực tỉnh, bà quay nhìn chiếc đồng hồ treo tường.
Ấy! Đã muộn đến thế này rồi à?
" Thôi bà nó, mình cũng đi nghỉ đi " Khương Nghệ ra chiều nháy nháy mắt, ra ám hiệu " Tôi vào trước, bà ở ngoài lo liệu nhé! Cháu dâu ngủ sớm ".
Ông đứng dậy, xoa xoa cái lưng mỏi của mình, cười hiền từ với Vân Di, nhận được lời chúc ngủ ngon từ cô mới lật đật đi vào.
" Aydzaa! Cái con bé này, cứ phải khách sáo với chúng ta làm gì? Sau cùng cũng đều là người một nhà cả " Lương Lệ đập nhẹ vai Vân Di, cười trách.
" Vâng, con rõ rồi " khóe miệng Vân Di cong cong hình bán nguyệt, cô ngượng ngùng theo thói quen cũ đưa tay lên sờ sờ tai đang phiếm hồng của mình, lễ phép đáp.
" Ngoan " Lương Lệ vui vẻ ra mặt.
Bà cực kì thích cô gái nhỏ mà cháu trai bà dẫn về. Thoạt nhìn còn khá trẻ so với tuổi của cháu bà nhưng biểu hiện tinh tế, ngoan ngoãn, lại còn hiểu chuyện, khéo léo, rất biết cách làm người khác có thiện cảm với mình.
Chưa kể, Lương Lệ nói chuyện với cô cháu dâu này rất hợp ý. Đứa nhỏ này lại hợp mẫu người của bà mong muốn nữa. Cháu trai, lần này đúng là không làm bà già này thất vọng mà. Thế này chắc hai đứa con của bà cũng yên tâm mà thanh thản rồi. Giỏi lắm nhãi ranh!
Thằng bé này thật có con mắt nhìn người giống hệt bà mà. Đúng là không uổng công bà đây nuôi dạy nó từ tấm bé.
Vừa nghĩ Lương Lệ càng thấy hài lòng. Bà hít một hơi, đè nén cảm xúc xuống, quay sang liếc Khương Mục đứng đấy nãy giờ. Lương Lệ ra lệnh, có phần ý tứ " Mau vào phòng chuẩn bị đồ ngủ cho Vân Di. Ta đã dọn sẵn phòng cho hai con. Hai đứa là người yêu chắc cũng không ngại ngủ cùng một phòng đâu nhỉ ?".
Cháu trai ngu ngốc à! Bà già này chỉ có thể giúp con đến đấy thôi. Còn lại nhờ vào thực lực con đấy. Mau mau nhanh cho ta một tiểu bảo bối đi, ta nóng lòng muốn ôm chắt lắm rồi.
Vân Di mắt tròn mắt dẹt nhìn Lương Lệ. Khương Mục nhìn biểu hiện của cô, đoán chắc rằng Vân Di bị bà của mình làm cho kinh hãi một phen.
" Sao thế! Ta nói gì sai à? Tự dưng hai đứa đều im lặng vậy ?" Lương Lệ nhíu mi, khó hiểu ngó sang Vân Di đang thần người ra.
" A! Không có gì ạ. Tại con thấy hơi mệt một chút " Vân Di giật nảy mình, vội vàng xua tay, cô cười xòa giải thích.
Khương Mục lấy tay che