Sau khi thỉnh an về, Vân Di liền cho Vũ Gia lui ra ngoài. Còn mình thì thảnh thơi, thoải mái mà ôm con mèo Tiểu Hắc nhỏ vào lòng để cưng nựng.
“ Cục cưng, tôi nghĩ rằng cưng sẽ không tiện ra khỏi không gian hệ thống chứ nhỉ ?” Vân Di yêu chiều mà nhéo nhéo cái tai mèo của Tiểu Hắc. Thậm chí còn không quên vuốt vuốt bộ lông đen mềm mại kia thêm mấy lượt.
Tiểu Hắc rùng người lấy một cái, nơi nào tay Vân Di động đến là nơi đấy lông mèo dựng ngược cả lên. Miệng không nhịn được mà “ gừ gừ ’’ mấy tiếng
Con mèo nhỏ không can tâm tình nguyện, liền lấy bàn chân mèo cào nhẹ vào người Vân Di mấy cái như lời cảnh cáo. Nhưng rốt cuộc vẫn ngoan ngoãn miễn cường nằm im để chiều theo sở thích của Vân Di.
“ Thật ra lúc ấy có nam chính ở đó nên tôi không tiện ra được. Còn hiện tại Phỉ Thiên và đám tay sai không ở đây nên tôi mới hiện ra ngoài với kí chủ được ’’ nó lý giải.
Tiểu Hắc suy ngẫm.
Thật ra nam chính của thế giới này hơi khác biệt với nam chính ở thế giới khác. Phỉ Thiên có thể ở dạng linh hồn, gần mức như kí chủ và Tiểu Hắc. Vậy nên cũng khá phiền phức khi mà phải giấu kĩ sự hiện diện của bản thân nó đi.
Tiểu Hắc hừ lạnh, nó đoán chắc rằng lúc máy tính chủ đang vô cùng đắc ý khi đã cho nó vào một trường hợp khó nhằn như vậy.
Nếu đã muốn tính kế chơi nó đến mức như vậy thì Tiểu Hắc cũng có chút quà báo đáp lại chứ nhỉ?...
“ Chà! Thế sao !’’.
Vân Di tùy ý đáp, cực kì chăm chú vào việc vuốt ve bé mèo nhỏ của mình. Hoàn toàn không mấy bận tâm câu trả lời của Tiểu Hắc cho lắm.
Xùy xùy!
Bé cưng đáng yêu đang ở cạnh cô thế này, hơi đâu mà để ý mọi thứ xung quanh. Vẫn là cục cưng của cô là nhất.
Tiểu Hắc đen mặt “...” kí chủ, rốt cuộc cô có nghe tôi nói không đấy? Bệnh biến thái của kí chủ thật hết thuốc chữa rồi.
“ Ha ha! Thôi không đùa nữa! Bé cưng đừng giận ’’ Vân Di nhận thấy ai đó bắt đầu giận dỗi, quay mặt ra hướng khác không thèm bận tâm đến cô. Đành phải dỗ dành mấy câu.
Vân Di phì cười, xoa đầu con mèo nhỏ thêm vài cái rồi mới miễn cưỡng thả Tiểu Hắc ra.
Cô vươn vai, che miệng ngáp dài lấy một cái, sau đó ngay ngắn ngồi thẳng dậy, hướng tới Tiểu Hắc nói.
“ Tiểu Hắc! Mau truyền tải nốt nội dung cốt truyện cho tôi đi ’’.
Tiểu Hắc khịt mũi khinh thường, giá bình thường lúc nào kí chủ cũng nghiêm túc thế này thì có phải tốt hay không?
Mèo nhỏ liền vỗ cánh bay lên không trung, bắt đầu quá trình truyền tải tiếp nội dung cho cô.
Một lượng lớn thông tin truyền tải vào trong đầu cô, khiến Vân Di dễ chịu không ít. Vân Di khẽ nhắm hờ mắt, thoải mái thư giãn, im lặng mà tiếp nhận cốt truyện vào trong não bộ...
Còn bản thân Tiểu Hắc sau khi đưa nội dung cốt truyện cho Vân Di thì không vội về luôn không gian hệ thống. Nó đứng ngay bên cạnh sát Vân Di, để bảo vệ kí chủ. Phòng trường hợp không hay như tối hôm qua.
Tiểu Hắc không muốn vì việc gì đó mà xảy ra điều không hay với Vân Di một lần nữa....
“ … Sau khi nam chính chết đi, chính thức mở ra bi kịch của Phỉ Gia. Mở đầu cho chuỗi ngày đen tối, gây ám ảnh cho những người trong dòng họ.
Hàng loạt những cái chết rợn người đến bí ẩn, thậm chí có người chết còn không toàn thây. Trẻ thì vừa chào đời thì đã bị chết non, già thì chết bất đắc kỳ tử, còn người thanh niên trong dòng họ thì bị mắc bệnh lạ, tự dưng nổi cơn điên chém giết lẫn nhau. Còn có nhà chết hết, không một ai sống sót.
Chẳng mấy chốc người trong Phỉ Gia không còn là bao.
Con đường kinh doanh của dòng họ Phỉ bị gặp bất trắc, rơi vào ngõ cụt. Việc làm ăn chẳng được thuận lợi như cũ, dính hết những vấn đề về hàng hóa và giấy thông hành. Tốn không biết bao lượng bạc mua chuộc quan huyện để có thể giúp đỡ giấu thuế... nhưng hoàn toàn vô ích.
Dường như cả Phỉ gia đứng trên con đường tán gia bại sản. Giống như ngôi sao chổi đang chiếu vào Phỉ gia và mọi tai ương đang giáng xuống họ vậy.
Nhưng lạ thay, mặc dù cả dòng họ bị đủ đường đen tối như thế, thì gia đình Phỉ Quang lại bình an vô sự đến kì lạ. Nếu có chết cũng chỉ vài nô bộc làm trong nhà, người trong gia đình lại chẳng sao. Công việc làm ăn không đến mức tiến nhưng cũng không lùi, đều sống ổn mà qua ngày.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Điều này khiến cho những người trong gia tộc ghen ghét, dấy lên nghi ngờ. Nói rằng họa này đều do đứa trưởng nam nhà Phỉ Quang reo xuống. Hoặc đây là âm mưu của Phỉ Quang, hòng lôi những gia đình trong Phỉ gia xuống vực thẳm, để lấy đục nước béo cò. Thế nên họ ép bằng được y phải tìm cách sửa lỗi này. Nếu không sẽ trục xuất ra khỏi dòng họ...
Và đương nhiên, tất cả những việc tốt ấy đều do nam chính mà ra...
Phỉ Thiên lúc ấy linh hồn vừa tách khỏi thể xác, rời dương thế liền bị hai con quỷ Hắc Bạch Vô Thường bắt đi.
Dẫn thẳng đến địa phủ vì khi sống hắn đã giết quá nhiều sinh linh để có thể đặt được mục đích cá nhân của mình, bất chấp đấy có là ai đi chăng nữa. Hắn đều tâm ngoan thủ lạt không hạ lưu tình.
Không ngờ rằng thời khắc hai con quỷ ấy định dẫn linh hồn Phỉ Thiên về cõi âm thì bị nam chính phản ngược lại, xé nát ra, trực tiếp trừ khử.
Từ đây Phỉ Thiên chính thức tiến bước trên con đường hắc hóa.
Ở lại dương thế, vốn linh hồn hắn đã quá cường đại, chưa kể lại có đánh tan được linh hồn của Hắc Bạch Vô Thường cộng thêm oán khí quá nặng.
Vậy nên Phỉ Thiên sớm đã hóa thành lệ quỷ, một tay che trời mà không bị một thứ ngáng đường. Dựa vào khí chất vạn phần bức nhân từ trước, trong nháy mắt Phỉ Thiên đã nghiễm nhiên trở thành của quỷ vương. Được vô vàn linh hồn và quỷ dữ quy phục và nghe lệnh.
Phỉ Thiên bắt đầu quay lại gia tộc Phỉ hoành hành, trả thù những kẻ đã từng hãm hại hắn, từng khiến tuổi thơ Phỉ Thiên dở sống dở chết.
Từng người, từng người một đều được hắn cho một cái chết thê thảm nhất, chưa nói đến linh hồn của mấy kẻ đấy đều bị hắn bắt gọn đều cho những con quỷ sai của hắn ăn họ không có cơ hội đến Hoàng Tuyền mà uống bát canh Mạnh Bà luân hồi để chuyển kiếp… ’’.
Vân Di xoa xoa cằm, điệu bộ gật gù.
Không hổ danh là nam chính, thật đúng không làm lão nương thất vọng bao giờ.
Việc làm cũng… rất thú vị.
Thảo nào hắn ta chào đón lão nương nồng nhiệt như vậy.
Vân Di khẽ vuốt ngực, hít một hơi, mày liễu hơi nhướn lên cao lên, khóe miệng cong cong hình bán nguyệt
Tự dưng lão nương thấy may mắn về màn ra mắt của Phỉ Thiên thế nhỉ? Có nên cảm tạ nam chính mấy câu không đây...
“ ... Đối với việc khiến gia tộc Phỉ được một phen náo loạn, dồn dòng họ đến mức đường cùng như vậy, toàn là nằm trong kế hoạch của nam chính.
Cốt lõi Phỉ Thiên muốn nhàn hạ mà thưởng thức ngắm nhìn gia đình Phỉ Quang khổ sở vì bị cả gia tộc ruồng bỏ, chèn ép. Hắn muốn Phỉ Quang hiểu rằng ngày xưa y đã đối xử với hắn như thế nào. Mặc dù mấy việc trên chỉ là một phần nhỏ mà Phỉ Quang từng làm với Phỉ Thiên.
Ma quỷ nhiều lúc không đáng sợ. Đáng sợ nhất vẫn là lòng dạ hiểm ác của con người.
Đúng như dự đoán của Phỉ Thiên, Phỉ Quang đâm ra oán hận hắn, tìm đủ mọi cách để trừ khử hắn.
Phỉ Quang đã thuê không biết bao nhiêu pháp sư trừ tà chỉ mong muốn Phỉ Thiên bị hồn tiêu phách tán, mãi mãi không bao giờ có xuất trên thế gian này nữa.
Nhưng tiếc cho Phỉ Quang, Phi Thiên đã sớm ẩn thân thành quỷ dữ nên không thể nào làm gì được hắn.
Thế rồi ngày qua ngày, Phi Thiên thoải mái vui vẻ mà chứng kiến Phỉ gia ngày càng suy vong, biến trò giết người thành thú vui tiêu khiển của hắn. Nhàn nhã mà ngắm nhìn cảnh Phỉ Quang đau đầu, bất lực mà không làm được gì.
Kết cục này… thực làm cho Phỉ Thiên thỏa mãn… ’’.
Vân Di “...”.
Hờ hờ!
Niềm vui của nam chính giản dị thật, lão nương đây đỡ không nổi. Xem ra lão nương còn ngoan ngoãn chán.
Tiểu Hắc bất lực thở dài “...╮(╯_╰)╭…” kí chủ đúng không biết xấu hổ. Kí chủ nhìn xem mình và nam chính, tính cách giống nhau được mấy phần.
“ … Tuy nhiên Phỉ Thiên lại không ngờ...
Vị thầy bói năm xưa từng tiên đoán tương lai đã giữ lại cho hắn một mạng, nay lại xuất hiện ra tay giúp đỡ Phỉ Quang.
Hóa ra người thầy bói nọ thật chất là pháp sư, chuyển đi khắp nơi siêu sinh những linh hồn quỷ dữ. Lão ta có khả năng nhìn thấy tương lai và tiễn đưa những vong quỷ trở về chính đạo, giúp chúng đầu thai chuyển kiếp.
Lão ấy nói rằng do Phỉ Thiên còn chết quá trẻ, đâm ra lưu luyến trần thế vậy nên mới hóa thành quỷ dữ.
Muốn trấn áp Phỉ Thiên chỉ một cách duy nhất.
Đó là… minh hôn*, để Phỉ Thiên có một nương tử xoa dịu tâm hồn đang giận dữ của hắn thì mới xem ra mới có thể cho Phỉ Thiên siêu thoát được.
Hơn nữa tân nương phải là người hợp với bản mệnh của Phỉ Thiên, không thể tùy tiện.
Đúng tháng bảy âm, năm ấy phải đúng tuổi của Phỉ Thiên.
Chọn một ngày tốt, hãy lập đàn tế sống thê tử ấy, để máu nàng ta có thể làm cho thỏa mãn cơn khát máu của hắn, lúc đấy chính lão sẽ giết chết Phỉ Thiên thêm một lần nữa.
*Minh hôn còn được gọi là Âm hôn hay “Đám cưới ma”. Minh hôn là đám cưới có sự kết duyên giữa hai người đã mất hoặc một người vừa mất và một người còn sống.
“ Ta giúp ngươi không phải vì chút bạc mà ngươi đưa cho ta. Đơn giản ta chỉ sửa lại những sai lầm trong quá khứ và không muốn tên trưởng nam nhà người tạo nghiệp hơn nữa ’’ trước khi rời đi thầy bói ấy còn nói một câu với Phỉ Quang, còn căn dặn rất rõ về tuổi mệnh của tân nương cần tìm…”.
Tiếp thu đến đây, Vân Di không khỏi bật cười ha hả. Cô ngừng một chút, xoa xoa chiếc cổ đang mỏi của mình, trong ánh mắt chứa đầy hàm ý giễu cợt thấy rõ.
Lão thầy bói kia nghe thì có vẻ có lý lắm, chưa kể lại cực kỳ cao thương nữa.
Nhưng thật chất... chẳng phải là một kẻ thích đào mỏ, ôm đùi vàng sao?
Lão bảo lão thấy trước được tương lai, ắt hẳn cũng phải thấy cả cảnh nam chính sau này hóa quỷ chứ nhỉ?
Ha ha!
Rồi sao, lấy chút bạc từ vụ việc mẫu thân nam chính đã khuất rồi đi chạy mất dạng. Mãi sau này quay lại còn bày đặt lý do các kiểu là chữa lại lỗi lầm xưa.
Thật làm lão nương đây được một trận cười thoải mái mà.
Đúng là thời cũng có kẻ não tàn, họ khiến cuộc sống nhàm chán này làm màu mè hơn thật.
Lão nương có lời khen đấy nhé!
Vân Di thu liễm lại vẻ cợt nhả của mình. Cô lấy tay bóp trán, chép miệng mà tiếp thu nốt cốt truyện.
“ … Và không người xui xẻo lần này không ai khác chính là chủ thể. Cô ấy vừa vặn hợp với căn mệnh của nam chính.
Lại nói về chủ thể, chủ thể vốn dĩ xuất thân cũng là một gia đình pháp sư trừ tà từ xưa, cũng đã từng nổi danh một thời trong vùng. Nhưng đến thời phụ thân và mẫu thân chủ thể thì nghề này sớm bị lụi tàn bởi cả hai người ấy đều bị quỷ sai hại chết, lúc ấy chủ thể mới sinh được mấy năm. Sự tín nhiệm từ đấy cũng chẳng còn.
Chủ thể vốn là một người không có năng lực trừ tà, mặc dù được nãi nãi hết sức chỉ dạy từ bé nhưng hoàn toàn bất lực.
Tính chủ thể hồi nhỏ có tính nghịch ngợm nên cô sớm tham gia cùng đám người xấu trong làng. Vì vậy những mánh khóe vặt vãnh, lừa lọc, chủ thể đều biết hết.
Trong gia đình chủ thể lúc ấy chỉ còn cô ấy và nãi nãi của cô, mà nãi nãi cô đã có tuổi.
Thương nội tổ mẫu hay ốm, lại cận lực thay cha mẹ cưu mang chủ thể. Vậy nên để báo đáp công sức của nãi nãi, việc kiếm ngân lượng để cứu sống qua ngày của hai người đều do chủ thể đảm nhiệm.
Ngay từ nhỏ chủ thể đã có tài ăn nói thuyết phục lòng người, thêm dáng vẻ hoạt bát cùng với một chút kiến thức trừ tà mà tổ mẫu dạy, chủ thể đã đi khắp nơi giả danh pháp sư trừ tà. Lấy được kha khá ngân lượng từ những việc lừa đảo mấy gia đình khá giả kìa.
Ngày tháng của hai người nhờ chủ thể cũng gọi là tạm no đủ.
Cho đến khi chủ thể nghe danh họ Phỉ đang tìm kiếm pháp sư trừ tà, thấy bảo họ trả một lượng ngân khá lớn. Thế nên chủ thể đã tham gia vào việc này, nghĩ rằng sẽ qua mặt Phỉ gia như bao lần cô vẫn làm.
Nhưng tiếc thay cho chủ thể, Phỉ Quang vốn là một lão già tinh quái, sao lại không nhìn ra thủ thuật lừa của cô.
Ngay lúc mà Phỉ Quang định đuổi chủ thể đi thì bà mai xuất hiện. Bà ta biết chủ thể và đoán được tên tuổi của cô ấy, rất hợp với Phỉ Thiên, người mà Phỉ Quang mất bao lâu nay sai bà ta tìm kiếm.
Thế là hai người đã bàn bạc, hợp lực với nhau. Dựng lên một cái bẫy hoàn hảo để chủ thể bị gả vào nhà này.
Phỉ Quang cho người điều tra và biết được điểm yếu của chủ thể là nãi nãi của cô. Vì thế y rất tự tin rằng cho dù cô có trốn thoát, cũng có thể dùng mạng của nãi nãi của chủ thể để cưỡng ép.
Bà mai nói dối chủ thể rằng cô phải ở tạm nhà Phỉ gia để thương lượng về giá cả nhưng thực ra là lựa ngày mà tổ chức minh hôn Phỉ Thiên và chủ thể.
Lúc mới đầu chủ thể đồng ý, nhưng một thời gian sau thấy hành động của nhà này rất đáng ngờ.
Chủ thể cũng phải là kẻ quá ngu ngốc mà không nhận ra mấy người kia đang âm mưu gì đó đặt lên người cô.
Chủ thể nhanh chóng trốn thoát ra khỏi đấy. Tuy nhiên cô