“ Thiếu phu nhân, người muốn đi ra ngoài sao ?” Vũ Gia đang vấn tóc dở cho Vân Di. Nghe cô nói, nàng ta hơi ngạc nhiên khi thấy Vân Di tự dưng đề cập đề tài này cho Vũ Gia.
“ Đúng thế! Ta muốn mua chút đồ ’’ Vân Di gật đầu “ Có vài thứ cần thiết để sửa sang tiểu viện nên ta muốn tự tay mình đi chọn lựa ’’.
“ Vâng! Nô tì đã biết. Để nô tì đi bẩm báo với lão gia một tiếng ’’ Vũ Gia định làm nốt công việc mình, tính là đi báo cáo lại cho Phỉ Quang.
“ Không cần thiết ’’ Vân Di phẩy tay, lắc đầu. Cô cười cười, giọng mang phần mềm mỏng, Vân Di nói.
“ Những chuyện nhỏ nhặt này không nhất thiết phải làm phiền phụ thân ta, cứ kệ ta đi là được rồi. Dù sao phụ thân đã nói rằng nơi tiểu viện này là tùy ý ta chỉnh sửa, phụ thân chắc sẽ rất vui thôi ’’.
Vũ Gia trề môi, nàng ta vâng vâng, dạ dạ nhưng trong lòng thầm khinh bỉ. Cố gắng làm nốt công việc của mình để còn rời khỏi đây, đi chuẩn bị đồ theo lời của Vân Di.
Nàng ta thầm nghĩ.
Đúng là mới bước chân vào Phỉ gia có khác, đã tính đến việc tiêu hoang phí rồi.
Chưa kể, hết câu “ phụ thân này, phụ thân nọ ’’ làm như thật tâm quan tâm lắm không bằng. Chắc gì trong lòng vị thiếu phu nhân này nghĩ vậy, biết đâu còn đang âm mưu chuyện gì đó cũng nên.
Nàng ta nhất định sẽ quan sát nhất cử nhất động của đứa nha đầu ngu ngốc này để báo cho lão gia.
Đành giả vờ ngoan ngoãn mà nghe theo, để thiếu phu nhân mất cảnh giác, từ đó sẽ tiếp cận và moi mọi bí mật của ả. Để rồi lão gia nhất định sẽ hài lòng mà đồng ý cho mình trở thành con dâu của lão...
Vũ Gia lén lút mà gườm gườm Vân Di.
Hừ! Thứ thấp kém mà đòi trèo cao.
“ Hình như nha hoàn của ta không được thuận theo ý vừa rồi của ta cho lắm ’’ Vân Di thong dong lựa chọn chiếc trâm cài trong chiếc hộp nhung, khóe miệng cô hơi kéo lên tạo thành một nụ cười mỉm.
Vân Di không ngẩng đầu, cô đưa chiếc trâm mình ưng ý cho Vũ Gia, ý bảo nàng ta cài lên. Vân Di che miệng cười, tiếng cười nhàn nhã của cô vang lên một góc. Vân Di nói.
“ Vũ Gia, người nói xem. Mặt người như thế là sao? Lẽ nào ta lại không nói rõ ý ’’.
Lời vừa nói xong, Vân Di bất chợt ngẩng đầu lên. Mắt phượng nheo lại, nhìn thẳng vào con ngươi của Vũ Gia, miệng vẫn giữ nụ cười bình thản chưa hề tắt. Cốt không cho nàng ta có ý định trốn tránh.
Vũ Gia thoáng bối rối, nàng ta không ngờ hành động tiếp theo của Vân Di sẽ là như thế. Khuôn mặt bỗng chốc hơi cứng lại, vì giật mình như bị bắt trộm nên nàng ta có chút bối rối.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“ Không! Nô tì nào dám, người lại khéo nói đùa ’’ Vũ Gia cười gượng, tay cầm lược mà hơi run run một chút.
Nàng ta không nghĩ rằng Vân Di có thể để ý kĩ đến thế.
Rõ ràng Vũ Gia đã giấu rất kĩ biểu cảm của mình rồi mà, không thể có chuyện nha đầu này nhỏ tuổi có thể tinh tường đến mức vậy.
“ Thế à? Vậy khác gì ngươi nói rằng…. ta vu khống cho người ?’’.
Vũ Gia nghiến răng, chỉ hận không một bước đánh chết con nha đầu trước mặt này. Sự vô lý này mà ả ta cũng nghĩ ra được, đây đích thị là muốn chèn ép nàng rồi.
Nàng ta hít một hơi, cố gắng cười tươi nhất có thể.
“ Nô tì nào dám. Chẳng qua lo lắng cho người, lát nữa ra ngoài sẽ gặp nắng nóng mà khiến thân thể mệt mỏi ’’ Vũ Gia hết sức mà nịnh nọt.
“ Ồ! Đừng lo ta khỏe lắm, sẽ không vì mấy chuyện này mà đổ bệnh được đâu ’’ Vân Di thu liễm khí chất có phần thâm thúy lại, giọng nói cực kì hào hứng “ Ta đúng là thật có phúc khi được một người hầu như người đây hầu hạ ’’.
“ Người lại quá lời rồi, là phúc của nô tì mới đúng ’’.
Liếc thấy con người long lanh đang hướng về phía mình. Vũ Gia khẽ thở phào một tiếng, lén lau mồ hôi đang chảy dài trên má.
Hừ! Suy cho cùng vị thiếu phu nhân này vẫn là một kẻ chưa trải qua sự đời. Sao nàng ta có thể đây là mối nguy hại lo lắng cần bận tâm nhỉ?...
“ Kí chủ! Cô làm người ta phải để phòng rồi kìa ’’ mèo nhỏ Tiểu Hắc ngồi trước bàn trang điểm mà ngắm nhìn gương mặt biến đổi của Vũ Gia mà lắc đầu.
Kí chủ của nó lại lên cơn muốn trêu người rồi!
Vân Di thoa một chút son lên cánh môi mình, thấy Tiểu Hắc nói vậy liền bật cười.
“ Thỉnh thoảng kiếm tìm kiếm niềm vui rất dễ dàng mà ’’.
Tiểu Hắc “...” cách tìm niềm vui của kí chủ thật kì dị.
Vân Di kệ gương mặt mèo nhỏ đang nhìn mình buồn chán không nói nên lời, Vân Di chỉnh mấy sợi tóc rối cho gọn gàng một chút.
Thật ra khi nãy Vân Di chỉ muốn Vũ Gia biết được mùi vị của sự ngạc nhiên mà cô đem lại thôi.
Những việc mà Vũ Gia từng làm với lão nương, lão nương nhớ tất. Sau này sẽ tử gộp chung mà hỏi đáp lễ một lúc. Chứ giờ vẫn chưa phải lúc, nữ nhân này cô vẫn đang cần.
Vân Di biết nàng ta chính là con mắt của Phỉ Quang hay nói đơn giản là nội gián nhưng vì muốn xem Vũ Gia diễn trò nên Vân Di đành phí chút sức lực để khiến cho Vũ Gia tin rằng cô đã bị lừa.
Kết quả chứng kiến những màn thể hiện của nàng ta khiến Vân Di vô cùng hài lòng.
Đúng là rất vui a~
Tiểu Hắc “...”.
Đã một tuần trôi qua kể từ khi Vân Di xuyên đến đấy. Mọi chuyện diễn ra êm đềm và yên bình hơn cô nghĩ.
Bên phía Phỉ Quang ngoài việc y cung cấp ngân lượng đều đều cho cô ra, thì còn lại chẳng gây khó dễ cho Vân Di cho lắm.
Thậm chí đến việc thường ngày phải đi thỉnh an của một người con dâu, Phỉ Quang cũng không bắt ép Vân Di. Hoàn toàn cho cô thoải mái, không bị gò bó bởi thủ tục đấy.
Còn đám người di nương do sự cấm cản của Phỉ Quang nên cũng không tìm đến cô gây rối.
Chỉ có mỗi một việc làm của Phỉ Quang khiến Vân Di không dễ chịu cho lắm. Đó là cho người giám sát ở khắp mọi nơi về hành động của Vân Di, làm hoạt động tự do của cô cũng bị hạn hẹp, còn lại những thứ khác khá là thoải mái.
Vân Di chống cằm, lười biếng nhìn mình qua gương, cố gắng đẩy cơn buồn ngủ ra chỗ khác.
Hay cô phải nói đúng hơn là phụ thân nam chính không muốn thấy mặt cô, vì đơn giản cô chính là mối liên hệ đến Phỉ Thiên, kẻ mang tiếng reo rắc sự đen đủi đến Phỉ gia.
Vân Di vuốt vuốt chóp mũi của mình, cô mỉm cười.
Thế cũng tốt, đã mất công lão nương phải đối phó với những kẻ không cần thiết.
Một mình công lược nam chính cũng đủ để làm lão nương mệt mỏi rồi nên tốt nhất đừng tìm kiếm thêm chuyện phiền phức hơn nữa.
Lại nói về Phỉ Thiên, tính ra từ lúc mà cô gặp nam chính trong đêm động phòng đến nay thì chẳng thấy hắn được lần nào nữa. Giống như hắn ta bặt vô âm tín vậy.
Nam chính cũng chẳng làm thêm trò nào kích thích tinh thần cô như đêm động phòng ấy cả.
Đoán rằng bây giờ Phỉ Thiên đang bận gây rối khắp nơi cho gia tộc Phỉ nên hắn ta cũng không thèm mấy bận tâm đến cô.
Mà… đối với lão nương đây, mấy việc kiếm hảo cảm từ nam chính cũng không vội.
Nhiệm vụ công lược là một khoảng thời gian lâu dài, cũng chẳng phải ngày một ngày hai mà có thể xong được.
Nhờ con mắt âm dương, thứ đạo cụ mà hệ thống trao tặng. Vân Di thi thoảng có thấy vài con quỷ ở trong tiểu viện của mình. Lũ quỷ đó nghiễm nhiên sẽ bày vài trò phá phách xung quanh nhưng phần đa chúng giống đang canh gác cô hơn.
Hờ hờ!
Đúng là cha con với nhau có khác, tính cách y chang nhau.
Đều muốn giám sát lão nương.
Ha ha!
Yên tâm! Lão nương cũng chỉ là một nữ nhân chân yếu tay mềm, sẽ không gây hại cho mấy người đâu.
Tiểu Hắc “...” chắc tôi lại tin kí chủ?
Sau một lúc nói qua nói lại thì Vân Di đành đồng ý cho Vũ Gia báo cáo với Phỉ Quang một tiếng. Dù sao thì cô cũng đang bị giam lỏng mà nhỉ?
Hạn chế để Phỉ Quang đề phòng mình cũng tốt.
Thế là ngay lập tức Vân Di được Phỉ Quang cho một vài người đi cùng. Cốt lõi để tránh việc Vân Di tìm đường trốn thoát, tốn công y lại phải bắt cô…
“ Nhìn kìa! Nhìn kìa! Kia là người mà mới minh hôn với trưởng nam đã khuất của Phỉ gia đấy. Thấy bảo đám cưới to lắm nhưng chẳng ai dám đến vì sợ dính đến xui xẻo ’’ nữ nhân Giáp ghé vào tai với người bên cạnh, thì thầm to nhỏ.
“ Đúng