Quang Huy không biết cô đang nói đến cái gì, hắn nhướng mày nói: "Anh nghĩ không ai sinh ra đã 100% hợp nhau.
Đến với nhau và giữ gìn một mối quan hệ là cả một quá trình bao dung và cùng nhau sửa đổi.
Có gì mà anh không thể chấp nhận được chứ?"
Mai Hạ định mở miệng nói gì đó, thế nhưng hắn lại giành nói trước: *"À dĩ nhiên nói xuông ai mà tin được đúng không.
Vậy cho anh thời gian chứng minh nhé.
"
Cô thở dài, thầm nghĩ lúc đó hắn đừng quá sốc là được.
Nhưng mà ngẫm lại, nếu hắn là người đó, quả thật sẽ chấp nhận thân phận thật của cô thôi.
Hắn vỗ đầu cô rồi mỗi người đi về một hướng.
Cô vào phòng mình, đóng cửa rồi năm lăn ra giường.
Phải làm sao đây ta? Nhiệm vụ của cô là tìm lại bảo vật và trở lại làm nữ vương của tộc người cá.
Nói cách khác, cô không thể ở trên bờ cả đời.
Đồng nghĩa, không thể mãi ở cạnh hắn.
Mai Hạ xoa đầu, cảm thấy thật khó xử.
Cuối cùng quyết định không nghĩ nữa mà gọi cho Khánh Phong.
Lần uống rượu đó rõ ràng cảm nhận được cảm xúc xuống dốc của cậu.
"Alo?"
Giọng nói của cậu vẫn vui vẻ tràn ngập năng lượng như mọi khi, thế nhưng sự thật có phải vậy hay không thì không ai chắc được.
Cô nghiêng đầu nói: "Hôm nay của cậu thế nào?"
"Ổn cả.
Tớ lại nổi tiếng rồi"
Khánh Phong cười nói.
"Tớ quả nhiên là đỉnh nhất.
Thế giới nào cũng được hâm mộ"
"Ừ ừ, cậu đỉnh nhất"
Mai Hạ cũng cười theo, nói.
"Cậu ấy, uống ít rượu thôi.
Ngủ gục ra đấy ai hốt về cho được.
"
"Biết biết, cậu nói tớ mà không nhìn lại mình đi.
Uống còn hăng hơn cả tớ, chậc, tại cái thân thể hiện tại của tớ tửu lượng kém chớ bộ.
Ở kiếp làm con nhà tướng quân, tớ uống ba vò rượu vẫn chém địch như thường đấy nhé"
"Cũng đúng.
Ai bảo chúng ta không hẳn là con người chứ.
Thực phẩm không phù hợp với cơ thể là bình thường.
Không dị ứng là may rồi đây"
Hai người hàn huyên hồi lâu.
Không gặp mặt nên Mai Hạ không thấy rõ tâm trạng của cậu lúc này, mà đúng ra thì "cáo già" như Khánh Phong dễ dàng che giấu cảm xúc của mình.
Thứ duy nhất có thể hỗ trợ cô chính là hệ thống 000 của đối phương.
Tuy hai người hay cãi nhau nhưng rõ ràng nó rất quan tâm tới chủ nhân của mình.
Vì không có thực thể nên nhiều trường hợp không tiện chăm sóc Khánh Phong, cho nên chỉ có thể nhờ cô giúp.
Nghe 689 bảo, nhìn số hiệu là biết 000 thuộc đời "cổ" rồi.
Nó nhận định Khánh Phong là chủ nhân cuối cùng của mình.
Khi cậu muốn kết thúc hành trình, nó cũng dừng lại.
Mai Hạ cảm thán, cô đương nhiên sẽ giúp đỡ cậu nếu có thể.
Dù sao cậu cũng là người bạn thân quan trọng của cô.
"Hôm nào lại gặp mặt vậy"
Cô thầm nghĩ.
Qua vài ngày, cô thấy những người giúp việc đóng gói hành lý.
Cô có chút hoang mang không hiểu chuyện gì.
Sao mọi người đều thu dọn đồ hết vậy? Có chuyện gì mà cô không biết à? Bà Phúc ra ngoài rút quân áo phơi ngoài sân, thấy Mai Hạ ngơ ngác liên giải thích: "Sắp tới là sinh nhật cô chủ.
Tất cả người làm sẽ được nghỉ vài ngày.
Mọi người đang chuẩn bị về quê đấy!"
Hội người lớn tuổi trong nhà đa phần đều làm xa quê.
Mọi năm không có mấy dịp về, mà môi lần sinh nhật của hai anh em đều sẽ cho họ nghỉ vài ngày.
Có lẽ trong những ngày đặc biệt này, hắn chỉ muốn ở cạnh người thân và không muốn người khác xen vào.
Trong cốt truyện Mai Hạ cũng nhân cơ hội này mà trộm đi Thân vật.
"Cháu không được thông báo có nghĩa không phải đi đâu"
Bà Phúc cười đến là vui vẻ.
Cái này không phải là ông chủ coi cô là gia đình sao? Mai Hạ cười khan, sau đó vẫn quyết định đi tìm Quang Huy hỏi một câu.
Sợ mọi người hiểu nhầm, lúc đó sự xuất hiện của cô lại trở nên khó xử.
Quang Huy hiện đang đi làm nên cô chỉ có thể chờ đến tối.
Hiện tại đang rảnh rang nên cô chẳng biết làm gì ngoài đi loanh quanh trong nhà.
Có người kéo hành lý đi qua sẽ chào hỏi vài câu.
Trong nhà chợt trống vắng lạ thường.
Cô ngồi thừ ra, trò chuyện với đám cá trong nhà.
Ngồi được một lúc, chợt điện thoại vang lên tiếng chuông.
Là Quang Huy gọi đến.
Hắn dĩ nhiên biết trình trạng trong nhà, sau khi soi camera thì quả đúng là thấy một bóng người nho nhỏ đang lủi thủi chơi với cá.
Trông vừa đáng thương vừa buồn cười, hẳn liền gọi điện cho cô nàng: "Ở nhà chán