Lê Mạn Tư bây giờ đã thuận lợi tiến vào học viện Hoàng gia, việc ăn ở của cô ta đều được hội nguyên lão Lê gia xử lý thỏa đáng, vừa là vì bảo hộ, cũng là vì khống chế.
Đã sinh ra lòng phản nghịch đối với Lê gia nên Lê Mạn Tư đương nhiên không cam tâm trở thành con rối trong tay hội nguyên lão.
Trước mắt cô ta quả thật cần sự bảo hộ của hội nguyên lão, nhưng đồng thời chính mình cũng cần không gian tiêng tư để che dấu một ít bí mật nhỏ của cô ta, chẳng hạn như > cần bảo dưỡng đúng giờ.
Lê Mạn Tư tuyệt đối sẽ không tùy tiện mang kiện huyễn linh trang bị này đến tiệm bảo dưỡng như những lính đánh thuê kia.
Nhưng cho dù hiện tại trên người không có đồng nào, kiêu ngạo Lê Mạn Tư cũng sẽ không mở miệng đưa ra những yêu cầu này với Tiêu Mặc Ngôn đang trong kỳ mờ ám, thế là anh trai não tàn trở thành túi tiền nhỏ và chó săn tốt nhất của cô ta.
Đối với người đã triệt để bị > bắt được, biết rõ không có một chút khả năng cùng một chỗ với Lê Mạn Tư, nhưng vẫn đối với người ta cúi đầu nghe theo, nói gì nghe nấy, người như vậy là người Lê Mạn Tư cần nhất hiện nay.
Chắc hẳn bây giờ giấy tờ đất của Duệ gia đã dùng để mua tòa nhà cho Lê Mạn Tư đi, Lâm Tịch im lặng liếc mắt nhìn Duệ Đông Đường một chút.
Cha và mẹ kỳ thật đều hiểu lầm, Duệ Đông Đường cũng không phải là bởi vì bản thân mới tức giận, mà là bởi vì Lê Mạn Tư.
Duệ Đạt Hưng quả thật không phải là người có bản lĩnh lại giỏi luồn cúi, ông ấy không muốn phát triển, đối với các con gái cũng không đủ tỉ mỉ, nhưng tại thời khắc như vậy, Lâm Tịch lại cảm nhận được tình thương của cha như núi.
Vì có thể trải đường cho con cái cho dù chỉ là một centimet như vậy, ông ấy cũng nguyện ý cam tâm mạo hiểm đi đến Vạn Tự Lâu – nơi rồng rắn lẫn lộn này.
Có rất nhiều người từng đi đến đó rồi không trở lại được nữa.
Thậm chí có thương gia mặt ngoài là thương nhân nhưng thực chất lại là thổ phỉ, ngươi đến tiệm bọn hắn bán ra hoặc là mua đồ vật gì đó, sau đó bọn họ sẽ trực tiếp phái người cướp về, rồi tiếp tục bán ra.
Đây cũng là lý do duy nhất Duệ Đạt Hưng muốn con trai chở chính mình đi, nếu là một người bình thường mang tử tinh tệ trên người, mức độ nguy hiểm tại Vạn Tự Lâu không khác gì người bình thường tiến vào >.
"Cũng không nhìn một chút thứ nó lấy được là cái quái gì, chỉ biết toét miệng cười, như một đồ ngốc.
Mẹ, tuyệt đối đừng để Duệ Miểu học chung học viện với con, có một em gái điểu nhân, con đã đủ mất mặt rồi.
"
"Con.
.
Con nói cái gì?" Mẹ Duệ nghe được con trai thế mà nói như vậy, lập tức cảm thấy như là bị đâm đao vào tim.
Từ khi nào, con trai bà ấy đã trở nên cay nghiệt như thế, chỉ vì lợi ích bản thân?
Duệ Đạt Hưng trông thấy vợ mình tức giận đến sắc mặt xanh trắng trắng xanh, nhanh chóng đỡ bà ấy một cái: "Bớt giận, mấy ngày nay bà vẫn kêu ngực đau, tuyệt đối đừng bởi vì tên nghịch tử này mà tức giận.
"
Dứt lời, ra hiệu Lâm Tịch đỡ mẹ Duệ vào trong nhà đi nghỉ ngơi, chính ông ấy thì đi về phía Duệ Đông Đường.
Lâm Tịch thấy sắc mặt mẹ Duệ quả thật rất khó coi, thế là cùng sắc mặt tái nhợt Tiểu Địch đỡ bà trở về phòng.
Từ đầu đến cuối Tiểu Địch đều giữ im lặng, Lâm Tịch rất hiểu tâm tình lúc này của cô bé.
Nhớ rõ khi cô vừa tiến vào vị diện, bởi vì còn chưa xác định nên xử lý Duệ Đông Đường như thế nào, cho nên quyết định dạy Tiểu Địch hai mươi Đoạn Cẩm trước, kết quả cô nhóc lại từ chối, chỉ vì không muốn lừa dối anh trai, muốn cùng anh trai cùng nhau học tập.
Người học viện âm thầm trào phúng cô bé là tổ hợp điểu nhân, nhưng cô bé chưa bao giờ để ở trong lòng, cho dù có đôi khi bị trào phúng quá nhiều, tâm tình khó tránh khỏi sa sút, cũng trong khoảnh khắc tán đi vẫn nói cười vui vẻ như cũ.
Nhưng khi phát hiện hóa ra anh ruột của mình cũng gọi cô bé như vậy, Tiểu Địch thật sự rất thương tâm.
Hai chị em đỡ mẹ Duệ đến dựa vào trên giường, Lâm Tịch vừa định mở miệng an ủi mẹ Duệ một chút, Tiểu Địch đột nhiên nói: "Nhanh lên, cha gặp nguy hiểm!"
Lâm Tịch nghe xong, hồn vía lập tức bay lên trời, không hỏi nhiều, ba chân bốn cẳng xông ra từ trong phòng.
Một màn làm cô hãi hùng khiếp vía xuất hiện ở trước mắt, Duệ