Đoàn người Lâm Tịch cũng không trở về nhà, mà là trực tiếp đi tiệm thuốc Tiêu gia.
Bởi vì giờ phút này chấm tròn đại biểu cho Tiêu Bá Dận đang ở trong tiệm.
Ngược lại bớt đi rất nhiều phiền phức.
Nơi này cho dù có người giám thị thì cũng sẽ không lợi hại giống như trong nhà, dù sao người bốc thuốc và khám bệnh nối liền không dứt, cũng không có khả năng kiểm tra từng người một đi.
Bởi vì không có phát sinh những chuyện bẩn thỉu sau đó, Tiêu Trúc Nhàn không có bị người Đông Dương trói đi, tạm thời Tằng đại soái đối với nhà thông gia họ Tiêu này vẫn tương đối khách khí.
Vì sợ Liễu Liên gây sự, Lâm Tịch lại đâm hai châm lên người Liễu Liên, cũng dặn dò Phúc tẩu cùng Tiêu Trúc Cẩn nhất định phải giám sát bà ta chặt chẽ.
Chuyện cho tới bây giờ, Phúc tẩu cùng Tiêu Trúc Cẩn dù có ngốc đến đâu đi nữa, cũng biết đã xảy ra chuyện, hơn nữa còn có quan hệ rất lớn với vị phu nhân không an phận này.
Lâm Tịch đi vào trong tiệm, người làm trong tiệm vội hỏi cô khám bệnh hay là bốc thuốc.
Lâm Tịch hạ giọng nói, cô tìm Tiêu Bá Dận có việc gấp.
Người làm nhìn Lâm Tịch với ánh mắt hoài nghi, không phải loại mèo chó nào tùy tiện tới nói muốn gặp ông chủ thì hắn cũng phải đi mời đi.
Lâm Tịch nói một cái địa chỉ cho người làm, bảo hắn cứ nói là chủ nhân nơi này muốn gặp ông chủ, nếu ông ấy nghe còn không chịu gặp, vậy chính mình sẽ xoay người rời đi, tuyệt không dây dưa.
Người làm không có cách nào, đành phải đi vào xin chỉ thị của Tiêu Bá Dận.
Một lát sau người làm ra hiệu Lâm Tịch có thể tiến vào.
Tiêu Bá Dận trông thấy Lâm Tịch đi vào, lập tức đóng cửa phòng, vội vã cuống cuồng hỏi: "Phán Phán, sao con lại trở về rồi? Đã xảy ra chuyện gì ư?"Ngàn lời vạn chữ tạm thời cũng nói không rõ, trước mắt bên ngoài còn có ba người sống sờ sờ đang chờ xử lý, thế là Lâm Tịch nói đơn giản: "Cha, là con trốn về, cha còn có chỗ nào an toàn hơn không, chị và mẹ đều ở bên ngoài, còn có Phúc tẩu.
Nhà chúng ta vẫn luôn bị Tằng đại soái cùng Vương Trung Nguyên giám thị, hiện tại không tiện trở về.
"Tiêu Bá Dận nghĩ một lát, nói: "Phố Tây, số 53 hẻm cây liễu, các con tới nơi này chờ cha trước đi.
"Dứt lời, ông ấy lấy ra một cái chìa khóa giao cho Lâm Tịch.
Phu xe mau chóng đưa các cô đến đó, là một căn nhà nhỏ, thoạt nhìn rất bình thường.
Lâm Tịch mở cửa, mệnh lệnh Phúc tẩu canh giữ ở cổng, nếu ông chủ tới liền mở cửa.
Sau đó cùng Tiêu Trúc Cẩn kéo Liễu Liên đi hậu viện.
Lâm Tịch vừa cởi bỏ huyệt đạo cho Liễu Liên, một bàn tay liền vung tới, miệng Liễu Liên liên tục tuôn ra những lời ác độc nhất, thậm chí ngay cả "Gái điếm thối" cũng đã mắng ra.
Lâm Tịch trở tay đánh bà ta một bạt tai, ngẫm lại chưa hết giận, lại thêm một bạt tai, trực tiếp khiến Tiêu Trúc Cẩn choáng váng.
Liễu Liên không nghĩ tới đứa con gái gầy yếu khô quắt này thế mà lực tay còn không nhỏ, hơn nữa còn dám động thủ đánh bà ta người mẹ ruột này, lập tức lao đầu nhào về phía Lâm Tịch: "Đồ điếm thối lòng dạ hiểm độc này, tao không muốn sống nữa, ông trời ơi ông mở mắt ra mà nhìn một chút đi, con gái dám đánh mẹ ruột này~, a hu hu~tao đây đã tạo nghiệt gì chứ?"Lâm Tịch linh hoạt né tránh, lạnh giọng nói: "Bà còn khóc lóc om sòm như vậy nữa thì tôi sẽ để bà tiếp tục bị câm đấy, không tin liền thử xem.
""Mày là đồ khốn kiếp không tim không phổi, mày dám uy hϊếp bà đây hả?" Liễu Liên vốn không để ý tới những lời đó, trực tiếp vươn cửu âm bạch cốt trảo về phía mặt Lâm Tịch.
Mẹ ông đây mới không có đức hạnh giống bà đâu!Dù sao người ủy thác đã bàn giao, không cần cố kỵ, hắc hắc, thượng phương bảo kiếm trong tay, không cần cố kỵ gì cả!Một chân đạp Liễu Liên nằm xuống, Tiêu Trúc Cẩn mới tìm về lý trí của mình, vội lôi kéo Lâm Tịch: "Phán Phán, em làm gì thế?"Lâm Tịch đá hai cước này rất ác độc, Liễu Liên tạm thời ngồi liệt trên mặt đất dậy không nổi, bà ta cũng không phải làm bằng sắt, nửa ngày như vậy mà một chút tiện nghi cũng không chiếm được, cũng biết hiện giờ mình không phải là đối thủ của nghịch nữ này, thế là bò qua giữ chặt Tiêu Trúc Cẩn tìm kiếm đồng minh: "Đây chính là con gái mẹ nuôi lớn, rốt cuộc mẹ đã tạo nghiệt gì, Cẩn Nhi, con thay mẹ đánh nó, xả giận cho mẹ, tức chết mẹ rồi!"Một tay bà ta đẩy Tiêu Trúc Cẩn đi tìm Lâm Tịch đánh nhau một tay không ngừng đập sàn nhà, khóc đến khàn cả giọng.
"Chị, vì sao chị không hỏi xem bà già này dẫn chị đi quán rượu Tôn gia làm cái gì?" Đối mặt khuôn mặt khó xử của Tiêu Trúc Cẩn, lửa giận của Lâm Tịch gần như không thể đè nén được, đây là cảm xúc của người ủy thác, thậm chí, cô ấy còn muốn bóp chết Liễu Liên.
"Nếu em đến trễ, chị chính là kết cục hiện giờ của em đó!"Cảm tình hai chị em xưa nay thâm hậu, chẳng qua việc Tiêu Trúc Nhàn bị "Tróc gian" là cấm kỵ tại Tiêu gia, ngoại trừ Liễu Liên thỉnh thoảng sẽ khoe khoang một chút cơ bản sẽ không