Vì lợi ích của bản thân, hơn nữa chỉ là một chút lợi nhỏ, có thể bỏ qua chính nghĩa dân tộc cùng huyết hải thâm cừu hợp tác với người Đông Dương đi hại đồng bào của mình, hơn nữa đồng bào kia vẫn là chủ nhân xem cô ta thân như chị em.
Có lẽ nói Sơn Chi như vậy, cô ta sẽ cảm thấy bản thân rất oan uổng.
Bởi vì những đất đai cùng với đồng bào trên thổ địa đó, cũng không phải là cô ta cắt nhường đi ra ngoài.
Thậm chí bao gồm người ủy thác, cô ta chỉ là đem người ủy thác bỏ gần tìm xa mang vào trong núi lớn, đến khi người ủy thác sắp chạy trốn thành công lại cố ý ngã một phát làm người Đông Dương thuận lợi tìm được Tiêu Trúc Nhàn mà thôi.
Thế nhưng ngươi không gϊếŧ Bá Nhân, Bá Nhân lại bởi vì ngươi mà chết.
Hơn sáu triệu người, hơn một nửa tỉnh luân hãm chỉ vì người Đông Dương hứa cho cô ta một trăm đồng Đông Dương cùng với Vương gia đồng ý cho cô ta tự do để cùng cả nhà đoàn tụ.
Nhưng lúc ấy Lâm Tịch cần một người yểm hộ cho chính mình hành động, chỉ có thể giữ lại một cái mạng cho cô ta.
Chẳng qua với sự khát máu và tàn nhẫn của Tằng Thiệu Quân, chỉ cần phát hiện cô ta phối hợp với Lâm Tịch chạy trốn, Sơn Chi ở đại soái phủ sẽ không có kết cục tốt.
Nếu cô ta may mắn tránh thoát, trốn về Vương gia, hiện giờ Vương Đằng Phi bị chính mình làm hỏng chuyện tốt, càng sẽ không bỏ qua cho cô ta.
Sơn Chi, cô tự cầu phúc đi.
Biết Sơn Chi thế mà muốn đưa con gái cho người Đông Dương, cả người Tiêu Bá Dận đều không tốt.
Lâm Tịch nói cho Tiêu Bá Dận, chẳng những Sơn Chi là cây đinh ngầm, mẹ Trương bên cạnh Liễu Liên khẳng định cũng không phải người tốt, hơn nữa hiện giờ nhà bọn họ đang ở cùng với điện thoại rất có thể đều bị theo dõi.
Vẻ mặt Tiêu Bá Dận trở nên rất khó coi.
Ông ấy biết gần đây có người giám thị nhà mình, điện thoại ông ấy cũng nghĩ đến, nhưng vì không hiểu rõ việc ngầm trong nội trạch nên ông ấy không nghĩ tới mẹ Trương cũng như Sơn Chi.
Ông ấy thật đáng chết, chính mình người chủ nhà này thế mà quản gia quản đến trăm ngàn lỗ thủng như vậy, những người đó không những giám thị ở nhà ông ấy và bên ngoài cửa hàng, hắc thủ cũng đã thả dưới mí mắt chính mình, đây chính là mang ngọc có tội.
Thạch Sùng dựa vào việc cướp bóc khách thương phất nhanh, cho dù trong tay nắm giữ lực lượng vũ trang không thể khinh thường, nhưng khi đối mặt đại lão quân đội chân chính vẫn như cũ là cửa nát nhà tan, huống chi là một Tiêu gia nho nhỏ?Tiêu Bá Dận đột nhiên có loại xúc động muốn giải tán gia tài.
Các người không phải là vì tiền và thuốc của chúng ta sao? Mỗi nhà một nửa, cầm đi!Chỉ cầu các người trả cho đám dân đen nho nhỏ chúng ta bình an vui sướng.
Bình an vui sướng?Không tồn tại.
Vừa rồi ánh mắt âm lệ hung ác của Tiêu Bá Dận đã dọa sợ Liễu Liên, trong nháy mắt đó, Liễu Liên cảm thấy hệt như bị một đầu sói hoặc là lão hổ nhìn chằm chằm.
Ông ta muốn gϊếŧ mình!Liễu Liên đột nhiên có cảm ngộ này, lập tức sợ hãi.
Giờ phút này nghe thấy hai cha con này đối với hai núi dựa lớn bà ta tìm được chẳng những không có một chút cảm kích, ngược lại coi là hồng thủy mãnh thú, đầu óc không còn nữa liền quên luôn ánh mắt khát máu vừa rồi của Tiêu Bá Dận.
Cuộc đời bà ta có ba chuyện đắc ý nhất thường treo bên miệng:Một, bất hiếu có ba, là bà ta sinh ra người thừa kế kéo dài hương hỏa cho Tiêu gia.
Hai, sử dụng trí tuệ của mình xử lí Tiêu thái thái trên đầu, thành công soán vị.
Ba, giúp con gái tìm được hai người rể hiền quyền thế ngập trời.
Ba cha con Tiêu Bá Dận yên lặng đối mặt, thầm mắng ngu xuẩn một trăm lần một trăm lần.
Hai hổ tranh vương là cục diện hai nhà Tằng, Vương sớm muộn phải đối mặt, cho dù bọn họ thật lòng cùng Tiêu gia kết thân, đến lúc đó bọn họ đứng bên nhà thông gia nào?Buồn cười chính là Liễu Liên còn mở miệng kêu một tiếng thân gia, chỉ tăng thêm trò cười cho người ta mà thôi.
Tiêu Bá Dận thở dài một tiếng: "Thân gia cho má, ở trong mắt bọn họ, Tiêu gia chính là túi tiền thêm hiệu thuốc.
"Hóa ra, sau khi Tiêu Trúc Nhàn gả vào Tằng gia, đại soái phủ đã mấy lần trong bóng tối yêu cầu Tiêu Bá Dận mấy toa thuốc tổ truyền.
Mỗi thế gia Trung y, đều có bí mật bất truyền của mình.
Đơn thuốc, là huyết mạch cùng gân cốt để thế gia y dược truyền thừa không ngã, bị người đào đi, Tiêu gia lấy cái gì mà sống?Liễu Liên nghe nói như thế, miệng há to đến mức có thể bỏ quả trứng gà vào: "Ông nói dối, Tằng gia chiếm năm tỉnh phía bắc, muốn thứ gì không có? Còn đi coi trọng chút tiền cùng đống thuốc chẳng ra gì trong hiệu thuốc của ông ư?"Đồ đàn bà ngu xuẩn!Tiêu Bá Dận giơ tay cho chính mình hai bạt tai.
Khiến Lâm Tịch cùng Tiêu Trúc Cẩn giật nảy mình.
"Nói người khác ngu,