Editor: Nguyệt TướcBeta: Aki ReBích Linh vốn dĩ tính toán sau khi thể lực khôi phục liền trốn chạy, kết quả phát hiện càng ăn cơm càng không có sức lực.Liên Vô Trần, tên tiểu nhân kia đã cho cô ăn cái gì vậy! Cả ngày cô đều mềm yếu giống như xương sụn động vật, đẩy cái liền ngã...Tức điên nga.Lại đến giờ cơm trưa, Liên Vô Trần đưa cơm bước vào, Bích Linh như thường ngày đi tới, hành động chậm rì rì mà kẹp thức ăn nhét vào trong miệng, theo sau là nhai kỹ nuốt chậm.Liên Vô Trần ở bên cạnh nghịch vài sợi tóc dài của cô, còn ngửi nó."Bảo bối, anh lại ghê tởm rồi."Liên Vô Trần cười khẽ: "Em yêu, em lại không ngoan rồi.""Có sao? Tôi vẫn luôn cho rằng chính mình là công dân của năm chứ." Bích Linh mặt không có biểu tình mà nói.Liên Vô Trần: "......""Lãnh Lăng Thiên đã chết chưa?" Bích Linh gắp một khối củ cải, nhíu mày nhét vào trong miệng, miệng lại hỏi câu không liên quan.Liên Vô Trần ngẩn người, nhưng thật ra không nghĩ tới cô còn nhớ rõ Lãnh Lăng Thiên.Rốt cuộc hiện tại tự thân cô còn khó bảo toàn......"Chưa chết được, bất quá Mafia bên kia đã bị chọc giận, hắn sẽ không có trái cây ngon để ăn.""Ồ." Biểu tình Bích Linh nhàn nhạt."Mấy ngày nữa, tôi liền có thể hoàn thành kế hoạch, em muốn xử lý hắn như thế nào ?"Bích Linh thầm nghĩ một lúc, ý nguyện của nguyên chủ là làm bạn bè xa lánh hắn, không bảo làm hắn chết.Nhưng cô dám đánh cược, nếu cô mở miệng bảo Liên Vô Trần lưu lại cho hắn ta một cái mạng, tên biến thái này khẳng định sẽ sai người đem Lãnh Lăng Thiên giết chết.Đánh cược gì đây?Đúng rồi, đánh cược một vật đoạt hồn!Bích Tiêu: "......" Nằm không cũng trúng đạn.Thần sắc Bích Linh có chút khác thường, cô dừng một chút: "Lưu lại đi.""Ồ." Liên Vô Trần hạ tầm mắt trong lúc lơ đãng hiện lên sát khí, "Tôi đây liền đi giết hắn."Ha! Đoán đúng rồi!【 Ký chủ ngươi rất nhàm chán, vì đánh cược liền cố ý chọc giận hắn, thật biến thái. 】Ngươi thì biết cái gì, ta đây là đang thử điểm mấu chốt của hắn.【 Ừ, ta không hiểu, ký chủ thiểu năng trí tuệ liền hiểu. 】Bích Linh không muốn cùng Liên Vô Trần đáp lời.Liên Vô Trần xoay người, không cho cô nhìn thấy sắc mặt vặn vẹo của chính mình.Lương Chỉ, em chưa từng liếc nhìn tôi một cái.Lãnh Lăng Thiên, hắn ta dựa vào cái gì mà được em chú ý.Bích Linh sau khi cơm nước xong xuôi, Liên Vô Trần đột nhiên cắn lên cổ cô, đem cô hướng thẳng giường ném xuống.Bích Linh mộng bức, cô đã làm cái gì?Cái tên biến thái này sao lại vô cớ gây rối, còn có chút quá phận.Liên Vô Trần ném Bích Linh ra sau, lại ngừng một chút, cuối cùng nổi giận đùng đùng mà xoay người rời đi.Hắn còn không thể đụng vào cô......Trên giường thiếu nữ cử động nửa thân dưới của mình, nhìn hướng người đàn ông rời đi, không buồn không vui.Tôi đây liền thích xem bộ dạng tâm của anh ngứa lại không có biện pháp nào thượng được.Được rồi, cô cũng nên đi thôi.Đi chấp hành nhiệm vụ của cô!Đừng hỏi cô có sức lực từ đâu ra, bởi vì Liên Vô Trần hôm nay không có hạ thứ gì vào đồ ăn của cô.Không đúng!Biến thái hôm nay sao lại có lòng hảo tâm như vậy ?Sẽ không, hắn đây là đang thử cô.Bích Linh nhíu mày, làm một cái giả thiết.Nếu như hắn đã bố trí bố cục, vạn nhất cô bị trói trở về, hậu quả không dám tưởng tượng.Vai ác sẽ hắc hóa. Lúc ấy, cô liền...... Ha hả.Nếu đổi lại trước kia, cô sao sẽ sợ cái này?Chỉ là tình huống lần này đặc thù, đây là một vi diện giả thuyết, cô còn không thể sử dụng những cái đó......Nếu như rơi xuống một cái cục diện muốn chết cũng không chết được, cô liền xấu hổ chết mất.Bích Linh chán đến chết mà ngã ở trên giường, không