Editor: Nguyệt TướcBeta: Aki Re"Em chạy nhiều ngày như vậy, lãng phí nhiều thời gian như vậy, tôi còn không có hỏi em đã đi đâu đâu." Liên Vô Trần khiêng người đi ra ngoài: "Bảo bối, em thật không thành thật."Bích Linh bất đắc dĩ nói: "Đau dạ dày."Bước chân nam nhân dừng lại, cơ thể hắn tỏa ra sự lạnh lẽo."Lại không ăn cơm?""Quên mất." Bích Linh nhún nhún vai, thổi vài sợi tóc đang rủ xuống."Ồ, xứng đáng." Nam nhân cười lạnh, động tác thô lỗ mà đem cô ném vào xe."Tên vô lại Liên Vô Trần! Đừng để tôi bắt được anh!" Bích Linh nổi giận."Nhìn cho kỹ hiện tại ai ở trên tay ai." Liên Vô Trần ngồi vào vị trí bên cạnh cô, đem cửa xe đóng lại, nói với người bên cạnh: "Tiêm thuốc an thần cho cô ấy đi.""Anh con mẹ nó......" Bích Linh đột nhiên im miệng, hạ tầm mắt xuống, tiếp nhận ống tiêm đâm vào da thịt mình.Liên Vô Trần tránh đi tầm mắt của cô, nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ.Đôi vai đột nhiên bị đập mạnh, Liên Vô Trần quay đầu, chỉ nhìn thấy lông mi dài như cánh bướm, linh động mà mỹ lệ.Liên Vô Trần phất tay ý bảo tài xế xuống xe, tay xoa gương mặt thiếu nữ, giống như vuốt ve một tác phẩm nghệ thuật tuyệt đẹp nhất.Thật tốt, người này và hắn cùng một loại người, về sau sẽ cùng hắn ở bên nhau.Vĩnh viễn, vĩnh viễn.***Bích Linh khó chịu tỉnh giấc, không cần suy nghĩ cũng biết chính mình đang ở đâu.Mở mắt ra, căn phòng tràn ngập một màu đen tối, Bích Linh hơi hơi quay đầu, nhìn xuống dưới thân.Còn may mắn, ga trải giường là màu hồng.Trên người không có bất cứ thứ gì trói buộc, nhưng Bích Linh cũng rất gian nan ngồi dậy, ở trong lòng thầm nguyền rủa mười tám đời tổ tông nhà Liên Vô Trần.Mẹ nó, thuốc an thần đến bây giờ vẫn còn!Quả nhiên đủ biến thái!"Bảo bối, tới ăn cơm." Liên Vô Trần không biết từ khi nào tiến vào, trên tay bưng một cái khay, khóe miệng như cũ vẫn là nụ cười ấm áp.Bích Linh nhíu mày, chậm rãi dịch người qua một bên.Liên Vô Trần ngồi ở một bên, ánh mắt hơi trầm xuống mà nhìn Bích Linh ăn cơm.Theo lý thuyết, đói bụng nhiều ngày như vậy, ai nhìn thấy thức ăn cũng ăn ngấu nghiến, chỉ có cô......Nhíu mày, mỗi một lần đưa thức ăn vào miệng phải nhai thật kỹ mới nuốt xuống......Tật xấu gì đây? Bệnh kén ăn à?Bích Linh nhíu mày, nhìn về phía nam nhân đang ngồi ở đó, hắn thế nhưng lại cầm lấy bàn tay của cô, còn cắn ngón tay!"Liên Vô Trần, cử động ít một chút, tôi có lẽ còn sẽ không chán ghét anh như vậy nữa." Bích Linh trông có vẻ rất bình tĩnh, giọng nói nhẹ nhàng lúc này lại trở nên rất lạnh lẽo."Chán ghét?" Liên Vô Trần đem đôi đũa trên tay cô ném xuống đất, "Tôi sẽ làm em càng chán ghét tôi hơn."Lời nói vừa ra, Bích Linh đã bị ném mạnh lên trên giường.Bích Linh: "......" Sẽ không như những gì cô nghĩ đấy chứ?Không muốn!Liên Vô Trần xoay người áp thân thể lên người cô, nở nụ cười xấu xa, giống như mạn châu sa hoa yêu mị tuyệt mỹ.Hắn kéo cà vạt, đem tay của cô trói lên đầu, ánh mắt từ từ tối lại."Người mà tôi muốn, trước nay không có ai có thể thoát được."Bích Linh nhấp môi, nhìn tay của chính mình bị trói, trong đôi mắt đầy sự bĩnh tĩnh.Sợ quá a, phóng đại lời nói hù dọa người như thế ai mà chả sợ.Liên Vô Trần đem đôi tay cô cột vào đầu giường, đem thân thể của cô kéo xuống.Bích Linh im lặng một lúc, chớp mắt: "Anh không phải nói giỡn."Liên Vô Trần ngừng động tác ở tay lại, buồn bực mà nhìn về phía cô, trong giọng nói pha lẫn tức giận: "Em cho rằng tôi đang nói giỡn?" Cô luôn cho rằng hắn chỉ đang hù dọa cô, cho nên vẫn rất bình tĩnh?!"Ách, cái gì kia......""Xoẹt ――" Áo sơ mi của Bích Linh bị xé làm đôi, lộ ra bờ vai quyến rũ.Xong rồi, có phải đàn ông hiện nay không biết rụt rè nữa không? Cho điểm kém !【 Cho nên, ký chủ chỉ chú ý ở chút việc này? 】Đừng nói chuyện, lăn xa một chút.【 Tâm tình tốt, không so đo với ký chủ bị thiểu năng trí tuệ. 】Bích Linh cựa quậy lại bị cà vạt chà xát vào cổ tay đến mức đỏ cả lên, có chút nói không nên lời.Này hệ thống mang phong cách kì lạ,