Bờ biển thành phố B có một truyền thuyết.
Nếu là có người nhặt được vỏ sò, sẽ nhận được rất nhiều lời chúc phúc của nàng tiên cá, phải nhận được hạnh phúc.
Cho nên, rất nhiều người tới nơi này nhặt vỏ xò, rất nhiều người.
Mỗi người sẽ hy vọng có thể nhặt được vỏ sò.
Đạt được tiên cá chúc phúc.
Chỉ tiếc, nhặt được vồ đỏ, rất ít người nhặt được.
Lúc Đường Bạch Dạ tắm nắng cũng có nghe mấy đôi tình nhân có nói, nữ sinh
còn kéo nam sinh cùng đi nhặt vỏ sò, thoạt nhìn là một đôi học sinh cấp
ba, Đường tổng rất không tiết mà đem ném đến bên cạnh.
Đã đánh mất hai chữ, ấu trĩ.
Bây giờ, Hạ Thần Hi nhặt được vỏ sò, Đường tổng hoan thiên hỉ địa, bọn họ quả nhiên là bị chúc phúc.
Trời sinh một đôi a, trời sinh một đôi.
"Xinh đẹp không?" Hạ Thần Hi đem vỏ sò đến trước mặt Đường tổng, đó là rất chính, rất thuần màu tím.
"Đẹp." Đường Bạch Dạ ngoài ý muốn cực kỳ, mỉm cười.
Thượng thiên rất chiếu cố Hạ Thần Hi a, khó có được có tâm tư văn nghệ một
phen, kết quả còn để cô thật nhặt được vỏ sò đỏ, cô vốn sẽ muốn sẽ nhặt
được vỏ vỏ sò này, này gọi là vô tâm cắm liễu, liễu thành cây.
Hạ Thần Hi nhặt được vỏ sò, vô cùng vui vẻ, cầm làn váy lại muốn tìm vỏ
sò, chỉ tiếc, tìm đã lâu, cũng không có nữa. Hạ Thần Hi cũng không cố
chấp, buông tha lại một lần nữa tìm kiếm.
Cô làm chuông gió vỏ sò đã tìm xong rồi, không cần tìm .
Sẽ tìm cũng không có ý gì.
Chỉ cần một vỏ sò đỏ là được rồi.
Cái khác , chờ chiếu cố những người khác đi. Trên đời này nhiều người cần
chúc phúc, phần chúc phúc tiếp theo muốn nhương cho người khác, không
thể quá tham lam.
Sắp đến chạng vạng là tốt nhất.
Đường
Bạch Dạ ngồi ở một bên, lấy di động chụp ảnh, mặt trời còn chưa có xuống núi, toàn bộ đường ven biển đều là sắc ấm, Hạ Thần Hi mặc quần áo hoa
váy dài, ở bờ biển nghịch nước, Hạ Thần Hi đề làn váy chính mình, giẫm
nước biển,lúc sóng biển nhào lên, lại chạy lên, không hề phiền.
Cô khó có được một màn ngây thơ chất phác như thế.
Đường Bạch Dạ lấy di động chụp, chụp ảnh
Hạ Thần Hi là anh thích nhất.
Nếu là không nói lời nào, không biết tính cách cô là như thế nào, ánh mặt
trời xuyên qua, như tinh linh, tóc dài nhẹ nhàng, hoàn toàn phù hợp giấc mộng của anh, Đường Bạch Dạ cười rộ lên.
Đột nhiên đứng lên, thu điện thoại.
Sắn ống quần lên, cùng cô chơi đùa.
Hạ Thần Hi đi bộ trên bờ biển, vết chân giẫm không quy tắc, nước biển nhào tới, vết chân biến mất, cô lại giẫm lên, chuyện đơn điệu như thế, cô
làm rất vui vẻ.
Một vòng nước biển, hai người ở bờ biển giẫm
không có qui tắc, Đường Bạch Dạ thích ở bên cạnh vết chân Hạ Thần Hi
giẫm, vết chân hai người đứt quãng, một sâu một cạn, trườn ở trên bờ
cát.
Hạ Thần Hi quay đầu lại nhìn, vô cùng có cảm giác thành tựu.
Tình yêu cuồng nhiệt, làm chuyện gì, cũng đều có hứng thú , chỉ cần hai người cùng một chỗ.
Hạ Thần Hi cười đến rất vui vẻ, Đường Bạch Dạ cũng vui vẻm kéo Hạ Thần Hi
chạy ra nước biển, lại kéo cô đi lên, tránh nước biển vọt tới, lui tới,
chơi đùa giống như hai đứa trẻ.
Hạ Thần Hi cười to, "Anh so với em còn ấu trĩ hơn.”
Đường Bạch Dạ có chút hoài niệm nói, "Hồi bé mẹ anh không có tiền đưa anh đi
công viên, đi sân chơi, cho nên thường dẫn đi biển, anh không phải một
lần tới bờ biển, nhìn thấy những đứa trẻ khác đuổi theo nước như thế,
lại bị nước biển truy, chơi rất khá, anh cũng thích."
"Khi đó, mẹ anh luôn kéo anh, cùng nhau đuổi nước biển, lại cùng nhau chạy, anh
nhớ, khi đó anh rất vui vẻ, anh còn cùng mẹ nói, sau này mẹ sẽ cùng anh
chơi như thế.”