Edit: Bitter coffee
Beta: Meimoko
______
Tiểu Ngưng đợi mãi mà không thấy trên mặt nóng rát đau đớn, lại chỉ nghe thấy một tiếng ‘Phanh’.
“Đáng chết, ai dám lớn mật đạp cửa ra vậy?!” Quản lí quay đầu lại nhìn về phía cửa phòng, đồng thời hô lớn. Bất quá khi hắn nhìn rõ mặt kẻ xông vào thì nghẹn họng nhìn trân trối vào người đang đi tới.
Người đang bước đến, toàn thân hắn phát ra khí thế lạnh như tảng băng, khiến bọn họ kinh ngạc, ngơ ngác đứng bất động ở nơi đó!
Kỳ Kỳ nhìn thấy Đường Hạo thì đầu tiên là kinh ngạc, sau đó dùng ánh mắt mê luyến nhìn Đường Hạo:”Đường Hạo, anh biết em đang đóng quảng cáo ở đây sao?”
Khi nghe Kỳ Kỳ gọi ‘Đường Hạo’ , Tiểu Ngưng đột nhiên mở hai mắt ra, nhưng vì lúc trước nhắm mắt quá chặt nên khi mở ra hai con mắt nhất thời không thích ứng được với ánh sáng trong phòng, cô chỉ có thể nhìn thấy bóng của một người đang đi về phía mình.
Đường Hạo……. Đường Hạo? Hắn thật sự xuất hiện? Tiểu Ngưng trong lòng vô cùng kích động, lúc trước cô còn ảo tưởng Đường Hạo như hiệp sỹ, bất kể cô cần giúp đỡ lúc nào hắn liền đến bên cạnh cô, đem sự thiệt thòi của cô nói cho hắn nghe. Hắn xuất hiện, thật sự xuất hiện.
Đường Hạo không thèm liếc Kỳ Kỳ lấy một cái, đi thẳng đến chỗ Tiểu Ngưng và mấy người đàn ông kia.”Mấy người mau buông cô ấy ra.!” Vừa nói hắn vừa đẩy mấy tên tay chân ra, đem Tiểu Ngưng ôm vào ngực mình.
Mấy tên tay chân nhận ra đây chính là người đàn ông hoàng kim Đường Hạo, hắn rất có thế lực nên bọn họ không có gan đụng tới!
Cảm nhận được vòng tay ấm áp quen thuộc đang ôm mình, theo phản xa Tiểu Ngưng cũng ôm hắn thật chặt, kích động kêu tên của hắn .”Đường Hạo, Đường Hạo. . . “
Đúng là hắn rồi, cô nhìn hắn nói:”Đường Hạo, bọn họ muốn đánh em, bọn họ bắt em phải xin lỗi Kỳ Kỳ! Em không muốn, vừa rồi em không đẩy cô ta, tại sao em phải xin lỗi ?!”
Lúc trước kiên cường không phải cô dũng cảm mà thật ra trong lòng cô cũng đang vô cùng sợ hãi nhưng vì cô không sai nên sẽ không xin lỗi,hiện tại có Đường Hạo ở đây cô không cần phải tỏ ra cứng rắn nữa, cô muốn người đàn ông này bảo vệ.
Đôi mắt Đường Hạo lạnh lùng đảo qua mấy tên tay chân, sau đó hung hăng trừng mắt liếc Kỳ Kỳ, ánh mắt lợi hại nhất rơi vào trên người tay quản lí.
“Đường tổng tài, tôi cũng là nghe theo. . . . . .” Trong lòng nơm nớp lo sợ hắn muốn nói những việc hắn làm là xuất phát từ lợi ích của công ty, cũng chỉ nghe theo sự chỉ đạo của tổng giám đốc mà thôi.
Chỉ là hắn vừa mới mở miệng còn chưa nói hết đã nhìn thấy ánh mắt Đường Hạo càng thêm âm lãnh, phảng phất tản ra hàn khí rơi vào trên người của hắn.
Hắn khẽ mấp máy môi nhưng không phát ra được một chút âm thanh nào.
Lúc này Dace cũng đi vào trong phòng, nhìn người quản lí đang đứng ngây ra lạnh lùng nói: “Ngu ngốc, còn không mau xin lỗi Đường tiên sinh cùng Đường Phu nhân!”
Quản lí vừa mới khép miệng, lại một lần nữa mở lớn ra. Cái gì? Đường phu nhân? Người thợ trang điểm này là Đường phu nhân?
“Còn không mau. . . . . .” Nếu như không phải có quá nhiều người đang nhìn, Dace thật muốn đạp cho tên này một cái.”Sững sờ cái gì? Còn không mau xin lỗi?”
“Tôi. . . . . . Thực xin lỗi Đường tiên sinh, thực xin lỗi Đường phu nhân, là tôi có mắt như mù, khiến cho Đường phu nhân sợ hãi, thực xin lỗi. Hi vọng Đường tiên sinh và Đường phu nhân đại nhân đại lượng không chấp kẻ tiểu nhân, xin hai người tha thứ cho tôi!”
Lúc này quản lí đối