Edit: Bitter coffee
Beta: Meimoko
_______
Tiểu Ngưng quay trở lại chỗ làm việc của mình, mấy người đồng nghiệp lập tức vây quanh quan sát cô. Nhưng lại không thấy trên mặt cô có chút vết tích nào, khuôn mặt cũng không có sưng đỏ, kỳ quái nhìn lẫn nhau.
Dùng ánh mắt thảo luận ‘cô ấy tại sao không bị đánh’? Cuối cùng mấy người đó lại nhún vai.
Chị Lý vỗ vai Tiểu Ngưng sau đó an ủi nói: “Em làm như vậy là đúng, mất một câu xin lỗi đại minh tinh cũng không thiếu đi một khối thịt trên người! “
Vài người thợ trang điểm cũng mạnh mẽ gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Một người khác nói thêm vào: “Nói thật xin lỗi những cô minh tinh này là chuyện rất bình thường. Chúng ta có ai chưa bao giờ gặp qua, các cô ấy trước thì tức giận nhưng sau đó lại cho tiền.Có một chút danh tiếng lại bắt đầu làm dáng ,nếu không cẩn thận giật tóc của họ ,họ sẽ ồn ào nửa ngày, tất cả những chuyện này không phải là muốn chúng ta nhận lỗi sao?”
Lời vừa ra khỏi miệng, tất cả mọi người đi theo gật đầu.
Cái miệng nhỏ mím chặt lại, trên mặt tìm không thấy một điểm thoải mái,Tiểu Ngưng quét mắt trong gương nhìn mọi người đều an ủi mình, sau đó mới nói ra đáp án làm cho tất cả mọi người giật mình.”Tôi không xin lỗi Kỳ Kỳ !”
“A? Không xin lỗi? Vậy cô như thế nào mà lại thoát thân thành công vậy?” Mặc dù thắc mắc, nhưng mọi người căn bản không tin tưởng lời nói của Tiểu Ngưng, nghĩ cô hơn phân nửa là bịa đặt!
Đối với sự hiếu kỳ của mọi người, Tiểu Ngưng lại cảm thấy như rã rời, không có hứng tiếp tục giải thích. Mặc dù không xin lỗi, nhưng mà hờn dỗi trong lòng lại càng lúc càng lớn, so với trước còn khó chịu hơn.
Chẳng lẽ nếu hôm nay Đường Hạo không xuất hiện hoặc giả không nhờ địa vị cao quý của Đường Hạo thì có lẽ cô nhất định bị đánh, mọi người căn bản là không tin cô?
Xã hội này thật quá tàn khốc, không có lấy một người nào có đạo đức!
Một người thợ trang điểm đột nhiên nhớ tới cái gì đó, sau đó hai tay dùng sức vỗ:”A, tôi biết rồi. . . . . . Đường Hạo, tổng tài tập đoàn Đường thị. . . . . .Có quan hệ với cô, đúng hay không?”
“Ừ. . . . . . Đúng vậy, Đường tổng tài vừa đi tìm cô! Tiểu Ngưng, sao cô lại quen được người cao quý như vậy.
“A?” Mọi người bắt đầu hỏi thăm Tiểu Ngưng đề tài này, hơn nữa trên mặt mỗi người đều tràn ngập hâm mộ.
“Không!Tôi không biết anh ta!.”
”Ngưng!Em đi ra đây!”
Tiểu Ngưng vừa nói ‘không biết’ xong, Đường Hạo cũng đã đẩy cửa phòng hóa trang, thân thiết kêu tên Lục Giai Ngưng.Trong giọng nói của hắn có rất nhiều thân mật cùng sủng nịnh, chỉ cần là thính lực bình thường, mọi người đều có thể nhận ra quan hệ của hai người này —tuyệt đối không phải quan hệ bình thường.
Những người có mặt trong phòng hóa trang lúc này, đầu tiên là hít một ngụm khí lạnh, sau đó hai tay che miệng, mở to hai mắt.
“Anh đi ra ngoài cho tôi! Tôi không muốn nhìn thấy mặt anh !” Tiểu Ngưng cầm lấy cây chổi lông trang điểm, dùng sức ném mạnh về phía hắn.
Đường Hạo né người sang một bên, thành công tránh thoát chiếc chổi lông tiến về phía mình.”Ngưng, đừng làm loạn!” Đường Hạo nhìn thấy những người trong phòng đều là thợ trang điểm thì thoải mái đi về phía Lục Giai Ngưng.
Hắn đi đến bên cạnh cô, giữ chặt cánh tay của cô đau lòng nói: “Ngưng, anh biết chuyện vừa rồi đã làm em sợ, nhưng em yên tâm mọi chuyện đã ổn rồi!”
Tiểu Ngưng nhìn thấy khuôn mặt kia, nhịn không được mà tức giận.”Anh đi đi, đừng làm ảnh hưởng đến công việc của tôi. Đừng quên, bây giờ đang trong giờ làm việc.”
“Vừa rồi anh đã xin nghỉ giúp em, hôm nay em được về sớm, đi thôi!”Tuy hắn là ông chủ giấu mặt nhưng vẫn có quyền để người phụ nữ của mình được về sớm!
“Tôi không muốn về sớm, anh đi đi!” Tiểu Ngưng giơ chân lên, lại một lần đá vào chân Đường Hạo.
Đường Hạo nhíu chặt lông mày, cũng