Chương 20
Ôn Ngưng tất nhiên sẽ không nghe lời anh, Giang Thứ vừa đi, cô liền bước ra khỏi nhà vệ sinh, vừa khéo gặp nữ trợ lý của diễn viên, hỏi mượn cô ấy một miếng băng, sau khi về thay xong lập tức quay lại phim trường.
Không biết sao Giang Thứ không muốn mượn tay người khác làm chuyện này, chỉ đành mặt dày tự mình đi mua, lúc mua còn lẫn với vài bao thuốc, nói cho cùng biểu cảm có hơi không tự nhiên.
Kết quả khi trở lại chỉ thấy trống trơn, anh đứng trước cửa phòng vệ sinh, cong môi lên cười tự giễu.
Lúc trở về trường quay, Ôn Ngưng đã đứng trước bảng phản sáng đọc lời thoại một cách trôi chảy.
Lúc này vẫn chưa chính thức bắt đầu quay, vài diễn viên ráp lời thoại trước, Giang Thứ lười biếng đứng bên cạnh ống kính máy quay, nhìn chằm chằm vào gương mặt nhỏ nhắn của Ôn Ngưng, sắc mặt đã tốt hơn vừa rồi một chút.
Đứng chẳng bao lâu, phó đạo diễn một bên ân cần rót một tách trà nóng đến trước mặt Giang Thứ, và còn kê một chiếc sofa nhỏ tốt nhất ở một bên: “Giang tổng, ngài uống trà đi, mời ngồi mời ngồi.”
Giang Thứ uể oải nâng mắt, nhận lấy tách trà nóng, nắm lấy nhiệt độ trong tay, nghiêng đầu hỏi anh ta: “Chỗ lấy nước nóng ở đâu?”
Phó đạo diễn khựng lại, WTF, Giang tổng này chủ động nói chuyện với anh sao? Anh có chút “được sủng mà sợ”, bèn vội vàng cong người: “Tôi dẫn ngài đi.”
Giang Thứ không có ý muốn đưa tách trà cho ông ta, mà chỉ thuận tay đặt nó sang một bên, lười biếng đứng dậy cài cúc áo vest: “Không cần, để tôi tự làm.”
Bình giữ nhiệt này là anh mua lúc giúp Ôn Ngưng mua băng vệ sinh vừa rồi, tiếp tục duy trì gu thẩm mĩ nam tính nhất quán của anh, toàn bộ bình giữ nhiệt đều màu hồng, vừa nhìn là biết cho nữ dùng.
Phó đạo diễn dán mắt vào chiếc bình, cảm thấy mấy ngày nay Giang tổng đến phim trường thường xuyên như vậy thật không bình thường, sợ là có “vị Phật tôn quý” nào đó nuôi ở trong đoàn phim của họ.
Giang Thứ đích thân làm nóng vài lần cả trong lẫn ngoài bình giữ nhiệt, pha cho Ôn Ngưng một tách gừng đường. Những chuyện như rửa ly ngâm trà này, trước đây đều là người khác ước mong làm cho anh, căn bản không cần anh đụng tay, chỉ là bây giờ...có lẽ là do tính chiếm hữu quấy phá, thế nên anh cứ luôn cảm thấy đến cả nước cô cũng phải uống nước anh tự pha, như thế trong lòng anh mới thấy thoải mái.
Ôn Ngưng vẫn còn đang chạy chỗ, mặc dù vai diễn này của cô mờ nhạt, nhưng là một cung nữ bên cạnh nam chính, có rất nhiều lúc cần phải xuất hiện, luôn phải có mặt bên cạnh nam chính.
Ôn Ngưng tạm thời chỉ là đến trải nghiệm cuộc sống diễn viên, không có công ty quản lý, người đại diện cũng không, những nghệ sĩ trẻ khác đều có trợ lý theo cùng chăm sóc. Balo của cô để một góc cô đơn trong trường quay, lúc Giang Thứ trở lại, tiện tay xách balo của Ôn Ngưng.
Anh mở khóa kéo ra, rồi bỏ bình giữ nhiệt, băng vệ sinh và thuốc chống viêm Ibuprofen, còn có một ít đồ ăn nhẹ vào trong.
Làm xong hết tất cả, không hiểu sao Giang Thứ bỗng sinh ra cảm giác như ông bố già, mang theo cô con gái nhỏ ra ngoài trải nghiệm cuộc sống, lo lắng nó ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, không yên lòng bèn chất đầy balo nhỏ của nó, có khả năng còn bị con gái chê bai.
Người đàn ông nhàn nhạt cong khóe môi, còn chẳng phải sao, bé con kia nhỏ hơn anh nhiều như thế, anh trong mắt cô chẳng phải là một ông già sao.
Nhưng một giây sau ông già đã không còn cười được nữa.
Anh liếc nhìn về phía Ôn Ngưng, vốn muốn dặn dò những thứ anh bỏ vào balo của cô, ai ngờ vừa mới ngẩng mặt đã thấy Ôn Ngưng đứng bên cạnh hậu duệ Võ Đại Lang trong truyền thuyết. Nụ cười cô thoải mái tự nhiên, dường như vui vẻ hơn nhiều so với khi bên anh.
Giang Thứ ghen tuông đặt balo lên ghế, hít sâu một hơi rồi rời khỏi phim trường về công ty.
**
Buổi quay sáng rất thuận lợi, nhưng đến buổi chiều, bầu không khi không còn hòa hợp như thế nữa.
Phó đạo diễn dẫn một cô gái đến, nói rằng tất cả cảnh quay liên quan đến quý phi trước kia đều quay lại từ đầu, nguyên nhân là vì diễn viên đảm nhận vai quý phi trước đó đột nhiên bị bệnh, không thể tham gia việc quay phim sau đó. Vì để không ảnh hưởng đến tiến độ quay của đoạn phim, nên chỉ đành tạm thời thay người.
Vai diễn quý phi này phải nói là vô cùng quan trọng trong bộ phim, mặc dù trước đó vẫn chưa quay được nhiều phân đoạn, nhưng những diễn viên liên quan khác cũng khá rộng, nam nữ chính đều phải sắp xếp lịch trình lại một lần nữa, dành ra thời gian để phối hợp quay từ đầu, có thể thấy kim chủ đằng sau “lính nhảy dù” này đã trả giá đắt thế nào.
Còn về việc diễn viên ban đầu rốt cuộc bệnh thật hay bị ép đến sinh bệnh thì trong lòng mọi người đều tỏ tường.
Những chuyện lùm xùm này Ôn Ngưng chỉ nghe cho qua, cô chẳng qua là vai diễn nhỏ đến thử sức vài ngày, những chuyện phức tạp bên trong chẳng quan hệ gì lớn với cô.
Nhưng không ngờ gương mặt của nương nương “nhảy dù” này cô lại rất quen.
Diễn viên phân vai quý phi tên là Uông Uyển Uyển, đã từng học múa, trước kia lại có xuất thân từ người mẫu. Buổi chiều, lúc đến phim trường thay phục trang, Ôn Ngưng liếc mắt đã nhận ra cô ta.
Lúc cô vội vàng đi vào từ cửa sau vào sáng sớm đã bắt gặp đôi nam nữ này, trong đó người đàn ông là Vương tổng, người phụ nữ còn lại...chính là Uông Uyển Uyển, người mang trang phục quý phi trước mặt đây.
Cô khẽ nhíu mày, hồi tưởng lúc sáng hai người vừa làm chuyện bậy bạ, vừa nói những câu tình tứ, cô nhớ người phụ nữ đó nói, nhất định phải lấy vai diễn quý phi về cho cô ta.
Lúc đó Ôn Ngưng chẳng nghĩ nhiều, bây giờ xem ra, thì ra vị trí muốn lấy vừa hay ở trong đoàn phim của bọn cô.
Nhưng thật đáng tiếc cho diễn viên được phân vai quý phi nương nương trước kia, nghe nói vì để có càng nhiều cơ hội diễn xuất nên đóng vai phụ suốt 11 năm, khó khăn lắm mới được người ta để mắt đến, vòng sơ tuyển đã thông qua một vai có sức nặng, diễn xuất tốt, phối hợp với mọi người cũng tương đối ăn ý, không ngờ đến cuối cùng vẫn bại trong tay tư bản, trở thành bước đệm cho sự thành công của người khác.
Uông Uyển Uyển không qua