Chương 3:
Gương mặt trắng nõn của Ôn Ngưng ửng hồng như ra máu, không biết bởi vì nước quá nóng hay vì hốt hoảng.
Cô sững sờ tại chỗ, chân tay luống cuống, chiếc váy trắng tinh bây giờ bị ướt nên xuyên thấu, dính sát cơ thể, đường cong nhỏ xinh nhưng lại gợi tình.
“Em… em không biết cái này dùng như thế nào……” Giọng nói của thiếu nữ mềm mại, lộ ra sự khiếp sợ.
Giang Thứ khẽ cười một tiếng, đầu lưỡi chọt ra sau răng cấm, ánh mắt sâu thẳm, con ngươi đen nhánh, lộ ra sự hoang dã không hợp chút vào với dáng vẻ áo mũ chỉnh tề ở ngoài: “Tôi dạy cho em nhé?”
Ôn Ngưng cắn cắn môi, cụp mắt không dám nhìn anh, nghe anh nói thì không khỏi lui ra sau một bước, đáng tiếc phía sau là một bức tường lạnh băng trơn bóng, muốn lui cũng không được.
Giang Thứ nới lỏng cà vạt, ngón tay thon dài cởi cúc áo sơ mi của mình ra.
Một nút.
Hai nút.
Ôn Ngưng cảm thấy dường như trái tim của mình đập ngày càng nhanh theo nhịp cởi nút áo của anh.
Cô biết gả cho người ta thì ngày này thế nào cũng sẽ đến, có điều lại không ngờ là phải dùng cách ngoài ý muốn như vậy.
“Em còn chưa tắm ——” Dường như cô muốn giãy giụa lần cuối cùng.
“Cùng nhau.” Hầu kết của Giang Thứ không chút kiên nhẫn trượt lên trượt xuống, giọng nói cũng hơi khàn, vừa nặng nề nhưng lại rất gợi cảm, rõ ràng ban ngày lạnh lùng tỏ vẻ người sống chớ lại gần nhưng giờ phút này lại chất chứa vô số dục vọng.
Bồn tắm tròn khổng lồ phía sau không biết đã chứa đầy nước ấm từ khi nào, khi Ôn Ngưng đã phản ứng lại thì cơ thể đã cảm thấy ấm áp.
Nước ở chung quanh nóng ấm, nhiệt độ trên người cô còn hơn thế nữa.
Khi bàn tay to của Giang Thứ nắm chặt mảnh vải cuối cùng trên người cô thì trong lòng nóng lên không có lý do.
Rõ ràng chỉ muốn hù dọa con cáo nhỏ đang giả vờ rụt rè lại vô tình để lộ đuôi này, nhưng không ngờ khi con cáo nhỏ này xấu hổ nhắm mắt, không rành chuyện đời mà vô tình lắc lắc cái đuôi nhỏ trước mặt anh thì anh lại bị dụ dỗ, không thể cứu vãn.
Nhiều năm như vậy, một người luôn tự xưng là có năng lực khống chế mạnh bây giờ lại không còn chút lý trí nào.
Chỉ đơn giản là quyền lợi của người làm chồng mà thôi.
Nước trong bồn tắm vỗ vào vách tường, Ôn Ngưng cắn môi, mặt hồng mà đôi mắt cũng hồng, đôi tay thon dài trắng mịn cẩn thận vòng qua cổ người đàn ông, thứ duy nhất mà cô có thể bám lấy là Giang Thứ.
Trước đó, hai người đều chưa làm chuyện này, người mới thực hành thì khó tránh việc lạ lẫm ngây ngô.
Nhưng mà đàn ông thì vẫn là đàn ông, chuyện người lớn này không cần thầy dạy cũng có thể tự hiểu, dường như Ôn Ngưng chỉ có thể để mặc anh lăn qua lộn lại.
Từ phòng tắm, đến phòng ngủ, mọi nơi đều thấy vẻ hỗn độn.
Từ trước đến nay Giang Thứ chưa bao giờ để ý đến cảm giác của người khác, đương nhiên chỉ nghe theo cảm giác của mình, cô gái nhỏ yếu ớt, cho dù bình thường có cứng cỏi bao nhiêu thì lần đầu làm thứ này cũng sẽ rất đau.
Lúc không chịu nổi nữa, đầu óc của cô trống rỗng, không hề nghĩ ngợi, buột miệng nức nở ra tiếng “anh Giang Thứ” vừa quen thuộc vừa xa lạ trong trí nhớ .
Xong việc, khóe mắt của thiếu nữ còn vương nước mắt, tay nhỏ nắm chặt góc chăn bị vò nhăn dúm, nhắm chặt hai mắt lại.
Nhưng Giang Thứ lại không thể vứt được ba tiếng “anh Giang Thứ” kia mà cau mày, không thể nào chìm vào giấc ngủ.
**
Rất lâu sau, Ôn Ngưng mới có sức mở to mắt, cả người như bị xe nghiền, từ nhỏ đến lớn chưa từng có ai dạy cô chuyện này, bây giờ lại nhức mỏi khắp nơi nên ít nhiều gì cũng có chút sợ hãi và tủi thân.
Dường như cô dựa vào Giang Thứ ở bên cạnh theo bản năng, giống như dựa anh gần một chút thì sẽ có thêm cảm giác an toàn.
Chỉ là mới chạm nhẹ vào thì làm phiền đến suy nghĩ của người đàn ông này, giọng của Giang Thứ hơi khàn, càng thêm vẻ không kiên nhẫn, nghe rất không dịu dàng, cũng rất giống tác phong hờ hững của anh: “Lúc tôi ngủ không thích có người khác chạm vào tôi.”
Rút điếu vô tình*.
*ấy ấy xong rồi chạy
Ôn Ngưng vốn hơi sợ anh, bây giờ lại bị cảnh cáo nên lập tức rút tay, thành thật an tĩnh không dám nhúc nhích nữa.
Sự yên tĩnh càng khiến cho vẻ mệt mỏi tăng thêm gấp mấy lần, cô nhắm hai mắt nhưng thật sự không thể nào ngủ được, muốn đến phòng tắm tắm rửa một chút nhưng lại sợ làm phiền người đàn ông đang nằm kế bên.
Sau khi im lặng một hồi lâu, người kế bên đã thở đều rồi thì Ôn Ngưng mới lấy gan, cẩn thận chịu đau mà đi xuống giường, ngay lúc mũi chân chạm đất thì bủn rủn thiếu chút nữa đã ngã rầm xuống.
Cũng may là không sao cả, cô vơ bừa quần áo lung tung trên đất để bọc người lại, ngừng thở quay đầu lại để nhìn lén Giang Thứ một cái, thấy anh không có phản ứng mới lặng lẽ thở phào một hơi, nhẹ tay nhẹ chân đi đến phòng tắm.
Lúc đứng trước gương, cô mới phát hiện quần áo trên người mình lại là chiếc áo sơ mi trắng lúc nãy Giang Thứ tiện tay cởi ra, gương mặt của người con gái đỏ lừ, tay chân luống cuống rửa sạch cơ thể một lượt, sau đó vội vàng trở lại phòng ngủ.
Áo sơ mi đàn ông to rộng, khoác lên người cô như một cái váy dài, chẳng biết điểm cuối nằm ở đâu, tay Ôn Ngưng nắm lấy cổ áo, nhìn Giang Thứ đang nằm trên giường lớn.
Bây giờ quần áo của anh nằm trên người mình, ngực trần, cánh tay đè lên trên trán, đường cong cơ bắp vô cùng lưu loát, nhìn là biết một người đàn ông tập luyện thường xuyên, hàm dưới thẳng tắp, mặc dù nhắm hai mắt nhưng cũng có thể cảm nhận được áp lực, lạnh lùng xa cách có sẵn từ khi sinh ra.
Rõ ràng không lâu trước đây, hai người còn làm chuyện thân mật nhất.
Ôn Ngưng lo lắng trở về giường sẽ làm phiền anh, nghĩ tới nghĩ lui mới nằm xuống ghế sofa cạnh giường, không lâu sau cũng chìm vào giấc ngủ.
Giang Thứ quay đầu, xuyên qua ánh trăng mờ ảo mà nhìn cơ thể nhỏ bé trên sofa, lát sau thì cũng đứng dậy, ngửa đầu rót một ly nước đá, lấy một điếu thuốc đến chỗ ban công, lúc qua sofa thì có dừng lại vài giây, cuối cùng vẫn tiện tay đắp cái chăn mỏng lên người Ôn Ngưng.
**
Sáng hôm sau lúc mặt trời lên cao nhất, Ôn Ngưng mới mơ mơ màng màng tỉnh dậy.
Cô không có thói quen ngủ nướng, lúc làm việc và nghỉ ngơi cũng rất có quy luật, mấy năm trước kiếm tiền chữa bệnh cho ông mà dường như ngày nào cũng làm bạn với ánh trăng vào rạng sáng 4-5 giờ.
Chỉ tại đêm qua Giang Thứ không làm người, buổi sáng lúc cô tỉnh ngủ đã hơn 9 giờ, kỳ diệu hơn là tuy trong lòng có chút sợ anh nhưng tối hôm qua lại là một đêm cô ngủ ngon nhất từ rất lâu tới nay, chắc bởi vì có Giang Thứ trong phòng nên cô có thể yên tâm một chút.
Trên giường đã không thấy bóng dáng Giang Thứ đâu cả, Ôn Ngưng ôm chăn ngồi xếp bằng trên sofa, hơi mất mát, nhìn căn phòng hỗn độn, nhớ lại đêm qua làm loạn thế nào thì má của cô đã nóng lên không chịu nổi.
Rửa mặt chải đầu một phen, sau khi dọn dẹp phòng ngủ một lần theo thói quen thì cũng đã qua nửa giờ.
Ôn Ngưng đi xuống lầu, định tìm Giang Thứ nhưng không ngờ lại đi nhầm vào phòng khác.
Trên bàn cơm, một người phụ nữ đang ăn sáng, ăn mặc kỹ càng sang trọng, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều hết sức ưu nhã, nghe kỹ một chút còn có thể nghe thấy tiếng nhạc du dương mềm mại.
Ôn Ngưng nhận ra đây là phu nhân Vương Phàm tối qua ngồi cạnh Giang nhị thiếu gia, dựa theo bối phận, cô nên gọi cô ta một tiếng chị dâu, có điều cô thấy ồn ào thế này ít nhiều cũng