Chương 21
Liên tiếp vài ngày, cả đoàn phim đều phải quay lại từ đầu vì chuyện của Uông Uyển Uyển “nhảy dù”.
Kỹ năng diễn xuất của cô ta thật sự gượng gạo, khả năng nhớ cũng rất kém, lời thoại đã đến bên miệng nhưng không thể nói ra.
Vài diễn viên chống đối với cô ta, bầu không khí rất tệ.
Nhưng thảm nhất vẫn phải kể đến Ôn Ngưng, cô là một cung nữ nhỏ đóng vai truyền tin trong chốn thâm cung, có cảnh tay đôi với vị quý phi này nhiều nhất, mỗi lần câu tiếp theo Uông Uyển Uyên quên lời thoại, hầu như đều phải do cô nói.
Uông Uyển Uyển quên lời không dứt, cục diện cuối cùng thường thường trở thành cô ta lúng túng đứng tại chỗ, há miệng nhưng không thể nói ra lời thoại, thậm chí Ôn Ngưng còn đọc thuộc thoại của Uông Uyển Uyển, nhưng cũng chỉ có thể yên lặng đợi cô ta phản ứng, thật hết cách.
Những ngày này, sự tức giận của đạo diễn đã lên đến đỉnh điểm, đặt cuốn tập nhỏ xuống, không quay nữa mà ra ngoài hít thở là chuyện thường thấy.
Uông Uyển Uyển ỷ có chỗ dựa nên không sợ, chẳng qua là một bộ phim kinh phí thấp, sau này cũng sẽ chẳng có ảnh hưởng lớn gì, quay qua loa được rồi, phí nhiều tâm tư mà chẳng có tiền tuyên truyền chẳng phải tốn công sao.
Cô ta không thể nhớ lời thoại, đọc vài chữ chẳng phải được rồi sao, dù sao hậu kì có thể lồng tiếng. Cô ta không biết rốt cuộc có gì đáng để đạo diễn tức giận về chuyện này.
Cô trước giờ không phải là người sẽ để cho mình chịu thiệt thòi, ở bên cạnh “sugar daddy” lâu như vậy, cô ta luôn có thể sinh ra một loại cảm giác ưu việt không thể giải thích được khi đứng trước mặt người bình thường. Bản thân bị phê bình cứ luôn muốn kéo người khác xuống nước, nhìn tới nhìn lui cũng chỉ có Ôn Ngưng, cô gái có cảnh tương tác nhiều nhất với cô ta là dễ bắt nạt nhất.
Ôn Ngưng có vẻ ngoài xinh đẹp, cô ta đã hơn một lần nghe mọi người nói về điều đó khi trò chuyện riêng tư với những người trong đoàn phim.
Thậm chí có lần tình tứ với Vương tổng khi ông ta đến đoàn phim, Vương tổng treo nụ cười hèn hạ nói với cô ta: “Tính khí của em quá kiêu ngạo, học hỏi cô cung nữ nhỏ trong đoàn phim của em đi, vừa rụt rè lại xinh đẹp, đàn ông chúng tôi rốt cuộc vẫn là thích những kiểu như vậy, hôm nào có cơ hội dẫn người ra chơi cùng đi, nhan sắc của con bé đó nếu được đưa vào làng giải trí, và sau lưng có người nâng đỡ, con đường tương lai sẽ rất rộng mở.”
Tuy rằng Uông Uyển Uyển không ngốc đến mức xem những kim chủ này làm nơi ký thác tình cảm, nhưng con người chung quy có dục vọng chiếm hữu, một bên giấu cô ta, một bên lại muốn người phụ nữ khác, đã thế còn là đứa luôn được đạo diễn lôi ra mỉa mai khi diễn xuất trên phim trường. Uông Uyển Uyển đã ghi hận thấu tim, trước mặt Vương tổng không dám thể hiện ra, nhưng không có nghĩa là sẽ mềm lòng với Ôn Ngưng khi ở trên phim trường.
Sau vài lần quên lời, đạo diễn lại bốc hỏa ra ngoài hút thuốc nguôi giận, trên mặt Uông Uyển Uyển không hề có nửa phần áy náy đối với những người khác, ngược lại bắt đầu gây phiền phức cho Ôn Ngưng: “Tôi quên lời cô không biết nhắc tôi à? Chẳng phải cô rất bản lĩnh, nhớ lời lợi hại lắm sao?”
Ôn Ngưng vô thức lùi về sau một bước, giọng nói nhẹ nhàng: “Nhưng máy quay của đạo diễn vẫn đang quay, tôi nhắc rồi sẽ bị dính vào trong…”
“Não cô làm bằng gì thế? Chưa đọc sách bao giờ sao? Suy cho cùng là đổi nghề giữa chừng, cái gì cũng không hiểu lại dám diễn xuất, không biết những cái này đều có thể cắt ghép ở hậu kì sao? Bằng không cần nhà sản xuất phim làm gì? Rốt cục cô đến đoàn phim như thế nào vậy, ngủ với đàn ông rồi gửi qua đây chứ gì.”
Đôi mày thanh tú của Ôn Ngưng khẽ nhíu lại, cô đổi nghề giữa chừng là thật, chưa đọc qua nhiều sách cũng là thật, cũng thật sự không biết những cái này có thể chỉnh sửa hậu kì, nhưng câu nói phía sau của Uông Uyển Uyển quá dơ bẩn, Ôn Ngưng nghe không được thoải mái, nhưng cô cũng biết người như thế không thể chọc vào, chỉ dành nhẹ giọng đáp ứng: “Được, sau này tôi nhắc cô.”
Lúc quay lại từ đầu, Uông Uyển Uyển quả thật không phụ lòng mọi người, lại một lần nữa quên thoại, lần này Ôn Ngưng nhỏ tiếng nhắc nhở, nhưng cái đầu gỗ của cô ta vẫn không tài nào nhớ nổi.
Đạo diễn giận tím mặt, hét lên “cắt”, cái cô Uông Uyển Uyển này thật sự khiến ông chán ghét tận xương tủy: “Người ta diễn vai cung nữ mà đọc thoại của cô lưu loát trôi chảy như thế, con mẹ cô ngày nào cũng lãng phí bao nhiêu thời gian của mọi người! Diễn không được thì đừng đến!”
Uông Uyển Uyển nghe câu này, ánh mắt phút chốc trầm xuống, chờ sau khi đạo diễn đi, cô ta liếc xéo Ôn Ngưng một cái: “Để cô thích thể hiện, sau này cứ vào quan tài mà thể hiện đi.”
Lúc ăn cơm trưa, Ôn Ngưng lờ mờ cảm thấy bất an, kể từ sau khi Giang Thứ ghé qua, thức ăn trong nhà ăn luôn rất phong phú, nhưng dạ dày của cô vốn không lớn, sau chuyện ồn ào buổi sáng qua đi càng làm cô không có khẩu vị.
Ngược lại hời cho diễn viên nhỏ Thành Thiên Tấu đang ăn cơm bên cạnh cô, một người ăn hai phần: “Ngưng Ngưng, chị mát tay thật đấy, sau này cứ để chị chọn hộp cơm cho em đi, mỗi lần chị đem đến đều là đồ ăn ngon, mấy ngày nay theo chị em ăn đến mập rồi, nhưng sao chị lại gầy đi nhiều thế…”
Ôn Ngưng nhếch miệng cười nhạt với cô, đưa hết đồ ăn trong tay cho cô, còn mình bắt lấy một túi kẹo, dè dặt cẩn thận trốn đến ngọn núi giả trong vườn hoa sau phim trường ngồi.
Buổi chiều trở về, Ôn Ngưng cứ luôn cảm thấy đâu đó không đúng, dường như tất cả những nhân viên và diễn viên âm thầm nhìn cô.
Lần đầu tiên cô biết tin đồn và ác ý khủng khiếp như thế nào.
Cả một buổi chiều, vốn những nhân viên khá thân thiết với cô đều phớt lờ cô, trong khi thay đổi chỗ quay, cô đi đến phòng trang điểm, không ngờ vừa vào cửa đã nghe thấy tiếng xì xào.
“Không ngờ cô ta là loại người như thế? Thế mà đã ăn nằm với đạo diễn, chẳng trách đạo diễn luôn khen cô ta.”
“Cũng đúng thôi, bằng không sao lấy được vai có nhiều thoại như vậy được, tuy chỉ là cung nữ nhỏ nhoi, nhưng luôn được xuất hiện bên diễn viên chính đó.”
“Xì, chắc là kỹ năng giường chiếu tốt, hầu hạ đàn ông thoải mái ở trên giường rồi, xuống giường sẽ để cô thoải mái thôi…”
“Nhưng mà mặt của cô ta khá thần thái đó, đúng là làm cho đàn ông thích.”
“Còn chẳng phải ư, bạn trai trước của tôi chính là bị cái thứ tiểu tam chết dẫm ngây thơ thuần khiết này câu đi mất, ăn đến xương cũng không còn, quá đáng sợ.”
Ôn Ngưng tức đến hô hấp cũng có chút run rẩy, cuộc đời cô trải qua biết bao sự ác ý, mỗi một chuyện đều từ không mà có.
**
Lúc còn nhỏ, chị gái nhà thím ghen ghét thành tích học của cô tốt, đi khắp nơi rêu rao cô gian lận chép bài, nhà trường mời phụ huynh lên, là thím đi, lúc đó thím nói trước mặt toàn thể bạn học rằng: “Ôn Ngưng không phải con ruột, nó không dễ dạy dỗ, để nó làm ra loại chuyện như vậy cũng là trách nhiệm của chúng tôi và xin lỗi mọi người, nếu sau này nó còn không sửa đổi, chúng tôi sẽ không cho nó đến trường nữa.”
Kể từ đó về sau, cái mũ gian lận, ăn cắp bèn chụp lên đầu cô, bạn bè trong trường bài xích cô, không muốn cùng một người gian lận cóp bài như cô cùng chơi đùa, cô biết mình không có, nhưng không thể nào nói lý được.
Một đám bạn vốn đang chơi vui vẻ với nhau, chỉ cần nghe đến hai chữ “Ôn Ngưng” sẽ đều lộ ra ánh mắt ghê tởm. Có một khoảng thời gian dài, đến cô cũng bài xích cái tên của mình.
Sau này trong căn nhà rách nát ở ngọn núi phía sau của thôn, cô gặp lại Giang Thứ bị trói, xung quanh không có ai canh giữ, cô bèn cả gan lén lút làm cơm, rồi chui qua lỗ nhỏ của ngôi nhà rách nát.
Dùng giọng nói non nớt lay tỉnh Giang Thứ: “Anh, anh ăn đi.”
Đó là bữa cơm đầu tiên Giang Thứ được ăn sau ba ngày bỏ đói, hai tay của anh bị trói, Ôn Ngưng tạm thời không thể mở, thế là cô đút từng thìa, từng thìa cho anh.
Mỗi ngày sau đó, Ôn Ngưng sẽ lén lút chạy đến bón cơm bón nước cho anh, chàng thiếu niên còn bướng bỉnh, đến sinh mạng cũng thờ ơ lúc đó lại cứ luôn cười với cô bé ngọt ngào này: “Bé con, anh là Giang Thứ.”
Ôn Ngưng ngây thơ nói: “Anh Giang Thứ.”
Một tiếng “anh Giang Thứ” này xông thẳng vào trong tim anh.
Anh ăn một miệng cơm, giọng nói mang theo chút ngọng nghịu: “Vậy em tên là gì?”
Ôn Ngưng sửng sốt một chút, cúi đầu không nói gì.
“Sao vậy? Tên cũng không biết à.”
Cô bé rụt rè: “Em là Ngưng Ngưng.”
Giang Thứ cười nhẹ: “Tên đầy đủ? Ninh Ngưng?”
*Ninh cũng đồng âm với Ngưng.
Ôn Ngưng gật đầu bừa, cô không hề muốn nói cho anh tên mình là Ôn Ngưng,