Mệnh Trung Thiên Ái

Chương 22


trước sau


 
Chương 22
 
Uông Uyển Uyển làm sao ngờ tới được, người đàn ông mà cô ta đã tìm trăm phương ngàn kế, ngủ với biết bao nhiêu kim chủ, muốn đối phương giúp đỡ tạo cho một cơ hội gặp gỡ nhưng cuối cùng vẫn chỉ có thể gặp trên báo tài chính đó thế mà lại xuất hiện ở đây bằng cách này.
 

Cô ta sớm đã nghe ngóng được tính khí của vị thái tử gia Hàn Thành này lạnh lùng cương quyết nổi loạn, phong cách làm việc cổ quái, khiến người ta khó mà đoán được. Cô ta không hề cảm thấy cuộc cãi vã của hai người không tên không tuổi đáng để phiền đến vị này đích thân ra tay, cô ta không phân biệt được Giang tổng này chỉ là đi ngang qua tiện miệng nói, hay thực sự muốn ra mặt giúp Ôn Ngưng.
 
Nếu là vế trước, cô ta yên tâm, một nhân vật như Giang Thứ, chậm trễ một giây cũng tạo thành tổn thất hàng trăm ngàn vạn, căn bản không có thời gian lãng phí ở chỗ bọn cô, nhưng nếu là vế sau…
 
Mặt Uông Uyển Uyển bị dọa thất sắc, cô ta không ngờ cung nữ quèn luôn đi theo bên cạnh vâng vâng dạ dạ lại có hậu thuẫn không thể lay chuyển như vậy, thậm chí lúc cô ta loan tin đồn đã chắc nịch rằng cô gái như Ôn Ngưng tám phần chưa bao giờ yêu đương, chứ đừng nói có thể bấu víu người mà biết bao nhiêu người muốn gặp mặt một lần cũng khó khăn như Giang thiếu của Hàn Thành.
 
Nhưng điều cô ta không biết là, nếu không phải nhờ phước của Ôn Ngưng, tất cả mọi người ở đây sợ rằng cả đời này chẳng có cơ hội gặp Giang Thứ một lần.
 
Uông Uyển Uyển trừng to mắt, sợ hãi nhìn chằm chằm người đàn ông đang chậm rãi đi vào, thấy anh tiện tay kéo một cái ghế tựa qua một bên, uể oải ngồi lên trên, ngồi gác chân tùy ý, mang theo sự vô lại, tư thế ngay ngắn xem kịch.
 
Phó đạo diễn lập tức pha một tách trà, cung kính dâng lên trước mặt Giang Thứ, anh cũng lười nhấc mí mắt, nửa ánh mắt cũng không thèm nhìn ông ta, tâm tư đổ dồn hết bàn tay nhỏ hơi run đang nắm chặt của Ôn Ngưng. Sắc mặt anh trầm xuống, môi mỏng khẽ mở, giọng nói bực bội có chút từ tính: “Mọi chuyện tạm gác qua một bên, gọi hết tất cả mọi người về đây, có thứ hay mà, phải chia sẻ cùng nhau mới vui.”
 
Khóe môi Giang Thứ nhếch lên, đôi mắt chứa hàn ý quét qua Uông Uyển Uyển, anh ghê tởm nhíu mày: “Tiện thể gọi điện thoại cho Vương…Vương gì đó của cô qua đây cùng xem, để ông ta đánh giá một chút, màn thể hiện của mình như thế nào.”
 
Ngay cả Ôn Ngưng tận mắt nhìn qua, tuy nhiên vẫn ôm tâm lý đánh cược, nhưng Giang Thứ không phải thế, căn bản anh không cần suy xét xem cô nói có phải thật hay không, càng không cần nghĩ nếu như là thật, camera hành trình rốt cuộc có quay được video hay không, hôm nay Uông Uyển Uyển dám bôi nhọ người mà anh muốn dỗ dành nhưng cũng không thể dỗ được, cho dù những chuyện bẩn thỉu đó của cô ta chưa từng xảy ra, anh cũng có thể sắp xếp rõ ràng từng chuyện một cho cô ta.

 
Uổng Uyển Uyển hoảng hốt, cô vẫn nhớ như in sự việc không thể chịu đựng nổi sáng sớm hôm đó, cho dù lúc đó phối hợp vội vàng, nhưng sau này nhớ lại cũng không tránh khỏi một trận kinh tởm buồn nôn, chứ đừng nói công khai trước mặt mọi người, kể cả thường ngày có trụy lạc như thế nào, cũng đều không thể chấp nhận được.
 
“Đúng rồi, nghe nói lòng đố kỵ của vị Vương tổng đó của nhà cô khá ghê gớm đấy. Nghe nói có lần người của ông ta dự tiệc cùng với sao nam, chỉ chạm cốc rượu, trở về liền bị ông ta giày vò đến không thể kiềm chế được, tối đó phải nhập viện, sau này hình như không còn nghe tin tức gì về cô ta nữa, thần kỳ bao nhiêu, năm đó ảnh hậu gây được sự chú ý lớn đột nhiên biến mất không dấu vết.” Giang Thứ dường như là đang kể lại chuyện xưa cũ không liên quan gì đó, biểu cảm bình thản tự nhiên, chẳng mang theo chút cảm xúc nào: “Nghe nói cô đến đoàn phim cướp vai diễn của người khác là vì một nam diễn viên? Chậc, nếu để Vương tổng của cô biết chuyện này, nói xem ông ta sẽ làm gì cô”
 
Uông Uyển Uyển đã mất hồn hoàn toàn, chuyện này cô đã từng nghe đồng nghiệp nói qua, lúc đó còn có người khuyên cô, xu nịnh người khác thì thôi đi, còn Vương tổng này là một tên biến thái, ra tay độc ác, cẩn thận đừng lại gần, nhưng lúc đó cô ta một lòng muốn trèo cao, không hề suy nghĩ gì nhiều.
 
Uông Uyển Uyển nhanh chóng ngã ra đất, trước mặt toàn thể đoàn phim, thể diện gì đó cô ta cũng không quản được nữa, toàn bộ sự kiêu căng ngạo mạn trước đây đều bị bản thân đạp dưới chân: “Giang tổng, không phải vậy đâu, cầu xin ngài cứu tôi…”
 
Giang Thứ không nhịn được cười, nhưng là nụ cười lạnh lẽo: “Tôi cứu cô? Cô hắt nước bẩn lên người cô gái kia? Tự mình nói ngay trước mặt tất cả mọi người, ồ, không.” Anh khựng lại, nghiêng đầu hướng Nhậm Thiên Cao, “Gọi tất cả phóng viên giỏi ở Hàn Thành đến đây, Uông tiểu thư, cơ hội khó gặp, cô phải nắm cho chắc, cũng chỉ còn hôm nay mới có thể có nhiều phóng viên như thế đến quay cô.”
 
Giang Thứ nói chuyện quả không hổ là người không nể mặt mũi trong truyền thuyết, ý tứ giễu cợt nồng đượm, nước mắt Uông Uyên Uyển kìm không được rơi xuống, nhưng nếu thật sự phải nói rõ mồn một chuyện cô ta bôi nhọ đồng nghiệp trước mặt nhiều phóng viên như vậy, sợ rằng kế sinh nhai trong giới giải trí nửa đời sau của cô sẽ phải chấm dứt.
 
Cô ta đỏ mắt cầu xin Giang Thứ, đột nhiên hiểu ra điều gì, vội vàng bổ nhào đến trước mặt Ôn Ngưng: “Tôi không cố ý nói cô đâu, tôi xin lỗi cô, cô có thể nói với Giang tổng đừng để phóng viên đến đây, cũng đừng kể chuyện này cho Vương tổng…”
 
Giờ phút này, cô ta không quan tâm những người ở đây sẽ có phản ứng gì khi nghe cô ta nói như vậy.
 
Trang phục diễn trên người Ôn Ngưng còn chưa kịp thay, váy dài chạm đất bị Uông Uyển Uyển năm lấy không buông. Nếu như là trước đây, cô sớm đã mềm lòng bỏ qua, nhưng hôm nay là lần phản kháng đầu tiên trong cuộc đời cô, vì bản thân, cũng vì rất nhiều người giống như cô, nếu như hôm nay không phải cô thì sẽ là người khác.”
 
Hôm đó cô vội vã đến phim trường và bị lạc, quanh quẩn vài vòng trong đó tình cờ gặp chị gái lúc trước diễn vai quý phi, cô ấy mang một chiếc áo choàng trắng dính máu đỏ, dành chút thời gian ra ngoài ăn bánh bao cho đỡ đói, khi nhìn thấy Ôn Ngưng, trong ánh mắt khó có thể che giấu

sự ngưỡng mộ.
 
Ôn Ngưng chào hỏi cô ấy, hỏi cô ấy đang diễn gì, hốc mắt chị gái kia đỏ hồng, mỉm cười: “Thi thể đó, 40 tệ một ngày, tôi cũng không biết đã diễn thi thể bao nhiêu năm rồi, rất có kinh nghiệm.”
 
Ôn Ngưng nén lại cảm xúc, cắn môi, hiếm thấy học được cách tàn nhẫn: “Xin lỗi, tôi không quen Giang tổng, không giúp được cô.”
 
Cô nói xong liền kéo váy của mình lại muốn rời đi.
 
Lần này này Giang Thứ thực sự bị chọc giận, uổng công ra mặt giúp cô ấy, đã thế còn giận anh: “Ngưng… Ôn Ngưng.”
 
Phó đạo diễn thấy thế, vội lên tiếng: “Ôn Ngưng, Giang tổng gọi cô đấy.”
 
Cô bé này, Giang tổng bày ra chút tâm tư với cô, vậy mà cô lại nói không quen, đẩy người ta ra ngoài, lúc này còn muốn chạy trốn.
 
Giang Thứ khẽ cau mày, lạnh lùng quét qua tay của phó đạo diễn: “Bỏ ra.”
 
Phó đạo diễn cúi mắt nhìn mới chợt phát hiện mình đang nắm lấy tay áo triều Thanh của Ôn Ngưng.
 
Ánh mắt của Giang Thứ còn lạnh lẽo thấm thía hơn lúc giáo huấn Uông Uyển Uyển, ông ta lập tức thả tay ra, sợ chết khiếp, quả đúng là nuôi một vị Phật tôn quý trong đoàn phim.
 
Phó đạo diễn buông ta, Ôn Ngưng thuận thế bỏ đi.
 
Sự chú ý của Giang Thứ toàn bộ ở trên người cô, cô vừa đi, anh bèn đứng dậy đuổi theo ngay lập tức.
 
Không biết Uông Uyển Uyển trúng tà gì, đột nhiên hét với Giang Thứ: “Giang tổng! Ôn Ngưng cũng chẳng phải thứ gì tốt cho cam, tâm tư thâm trầm! Nếu không phải câu dẫn đạo diễn, một con bé nhà quê như nó làm sao có cơ hội vào đoạn phim, bình thường nhút nhát rụt rè với đàn ông, nói không chừng trên giường riêng phóng túng bao nhiêu, anh đừng bị cô ta lừa gạt!”
 
Người đàn ông dừng bước, đầu lưỡi quét qua răng cấm, ánh mắt khi quay người lại như quỷ Satan ập đến: “Mẹ kiếp cô còn dám nói cô ấy một câu, coi chừng ông đây cho cô không thể mở miệng vĩnh viễn.”
 
**
 
Giang Thứ tìm ở phim trường rất lâu, sau cùng mới thấy cô ở ngọn núi giả phía sau.
 
Cô gái ngồi xổm trên hòn đá, cánh tay ôm lấy hai chân, toàn thân vẫn chưa hết run rẩy, nói chung đây là lần đầu tiên cô chính thức cãi vã với người khác, chắc chắn căng thẳng muốn chết.
 
Diễn viên nhỏ ở bên cạnh cô, vừa vỗ nhẹ lưng của Ôn Ngưng, vừa sùng bái nói: “Ngưng Ngưng, vừa rồi chị ngầu quá đi, Uông Uyển Uyển kia quá hư hỏng, đoàn phim trước kia em ở cũng có mặt cô ta náo loạn, lúc đó cướp vai diễn của một chị không nói, còn bế luôn bạn trai chị ấy đi, hai người đó còn bắt tay lừa hết tiền tiết kiệm trong nhiều năm của chị ấy, thật là thảm.”
 
Đôi môi của cô có chút nhợt nhạt, ngơ ngẩn không nói gì, qua một lúc, hốc mắt của cô ướt nhòe, ôm chân khóc lớn.
 
Diễn viên nhỏ thấy cô khóc thì hoảng hốt, vội vã ôm cô an ủi: “Làm sao vậy? sao lại khóc rồi, chị yên tâm, vừa rồi Giang tổng đã nói thế, sau này làm gì có ai còn dám tin lời của Uông Uyển Uyển nữa.”
 
Ôn Ngưng bặm môi, nước mắt không ngăn được tuôn ra: “Sợ chết chị rồi, trước giờ chị chưa từng cãi nhau với người ta…”
 
Diễn viên nhỏ sắp bị sự đáng yêu của Ôn Ngưng dìm chết rồi, ôm cô ấy vừa cười vừa an ủi, rồi lại bỗng nhiên nói: “Ngưng Ngưng, chị nghĩ nếu thế này, liệu chị quý phi trước kia có thể về lại tiếp tục diễn không? Nếu vậy cô ấy không cần diễn thi thể nữa rồi…thật tốt quá.”
 
Giang Thứ đứng cách bồn hoa không xa, sắc mặt âm trầm, trái tim như bị tiếng khóc của Ôn Ngưng bóp chặt, hận không thể ôm vào vòng tay dỗ dành.
 
Lúc này đây anh lại cảm thấy đố kỵ với diễn viên nhỏ kia, sao cô ta có thể ôm cô, còn anh thì không.
 
Một mùi chua chua không hiểu sao xuất hiện trong không khí, và còn ngày càng nồng nặc.
 
Diễn viên nhỏ ngẩng đầu vô tình nhìn thấy Giang Thứ thì sửng sốt, nhớ lại lúc ở trong phim trường, Giang tổng rốt cuộc vẫn bảo vệ Ôn Ngưng, có lẽ không phải người xấu, lại thấy anh ta cứ đứng nguyên tại chỗ nhìn chằm chằm Ôn Ngưng mà không có ý định rời đi, cô ngẫm nghĩ, bèn thức thời tìm một cái cớ rời đi.
 
Chẳng bao lâu, anh đến trước mặt cô.
 
Thân ảnh cao lớn hoàn toàn bao trùm lấy cô, dường như Ôn Ngưng cảm giác được, từ từ nâng mắt, đối diện với đôi mắt từ trên cao nhìn xuống của Giang Thứ.
 
Giang Thứ nhếch môi: “Cô cung nữ khóc gì chứ, vừa rồi ở trong đó ghê gớm lắm mà.”
 
Anh vươn tay muốn lau đi nước mắt của cô, lại bị cô nghiêng đầu tránh né, anh nhướn mày mỉm cười bất lực.
 
Anh lười biếng ngồi lên một tảng đá trên núi giả cạnh Ôn Ngưng, cô lau nước mắt, nhích sang một bên.
 
Đôi chân dài của Giang Thứ mở rộng ra, Ôn Ngưng đáng thương co lại thành một cục, trông lại càng thêm nhỏ bé.
 
“Câu nói em nói lúc đó anh cũng nghe rồi.”
 
Ôn Ngưng không lên tiếng.
 
Giang Thứ tiếp tục nói: “Không hỏi anh câu gì sao?”
 
Ôn Ngưng khịt mũi, không muốn đáp lời.
 
Giang Thứ cười nhẹ: “Được, không hỏi thì không hỏi, vừa rồi em nói, nếu em muốn ngủ, thì không chỉ là vai cung nữ nhỏ nhoi.”
 
Đôi mày thanh tú của Ôn Ngưng khẽ nhíu.
 
Anh chỉ chỉ vào ngực mình: “Ngưng Ngưng, nếu như muốn ngủ thì xem xét đến anh, em muốn đóng phim anh cũng để cho em đóng, muốn diễn cái gì anh đều có thể giúp em sắp xếp.”
 
Ôn Ngưng trừng mắt nhìn anh: “Anh có ý gì? Anh nói như vậy thì tôi và Uông Uyển Uyển có gì khác biệt?”
 
Giang Thứ hiếm khi nghiêm túc: “Anh không phải có ý này, chúng ta ngủ hợp pháp.”
 
Ôn Ngưng quay mặt không nhìn anh, giọng nói sầu muộn còn mang theo âm mũi vì khóc: “Chúng ta đã không còn hợp pháp nữa rồi…”

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện