Mệnh Trung Thiên Ái

Chương 23


trước sau


 
Chương 23
 
Một câu “không hợp pháp” của Ôn Ngưng khiến trong lòng Giang Thứ vướng mắc cả ngày trời.
 

Rõ ràng ban đầu cô gái nhỏ chẳng hiểu gì, khờ khạo chỉ ký vào thỏa thuận rồi bỏ đi, là anh cứng rắn ép cô trở về, hoàn thành quy trình một cách triệt để.
 
Rõ ràng chỉ cần kiên nhẫn dỗ dành vài ngày, qua loa đại khái là có thể dỗ được về nhà, cớ gì phải thẽ thọt khúm núm, phí sức như bây giờ, đến cả nước mắt cũng không cho lau, đúng thật là từ chối anh xa ngàn dặm.
 
Bây giờ nghĩ lại, chỉ cảm thấy tờ giấy ly hôn bị anh xé rách trong phòng khách đó hoàn toàn minh chứng cho đầu óc bị lừa đá* lúc ban đầu của anh.
 
*脑子被驴踢 - ý chỉ đầu óc có vấn đề, làm ngược lại với bình thường.
 
Người ta nói tự lấy đá đập chân mình chính là như trường hợp của anh.
 
Có lúc anh lại cảm thấy người bị đá vào đầu không chỉ có mình mình.
 
Phóng mắt ra giới giải trí, thậm chí là cả Hàn Thành này, muốn tìm hậu thuẫn ổn định, có thể bảo vệ mình chu toàn thì Giang Thứ chính là nhân tuyển tốt nhất trong mắt tất cả mọi người.
 
Nhưng đến chỗ Ôn Ngưng, bất kể anh có biểu hiện ý tốt như thế nào, dường như cô chẳng có phản ứng gì. Trước kia đi dứt khoát, giờ ranh giới lại vạch ra càng rõ ràng, vốn có thể không cần tốn chút công sức mà vẫn có thứ người khác cầu không được, nhưng cô cứ muốn mình phải chịu khổ, cũng không biết bướng bỉnh cho ai xem.

 
Hai người bị lừa đá vào đầu, mẹ nó chứ còn không phải trời sinh một đôi à, mau chóng về nhà với anh là được rồi.
 
Khoảng thời gian này anh thường chạy đến chỗ Ôn Ngưng sống, Ngự Kiền Loan không có cô, đi đến đâu cũng cảm thấy lạnh lẽo, thế mà khi đến đứng ở bên ngoài tòa nhà cũ đó của cô, trái tim thật yên bình, cho dù là cái lạnh đêm đông như cắt như đâm vào da thịt, nhưng chỉ cần nhìn thấy ánh đèn sáng ấm áp trong phòng cô, anh liền cảm thấy trái tim đong đầy một chút.
 
Từ sau tai nạn trong quán bar, Ôn Ngưng không thể nào tìm được việc ca đêm, chỉ cần nghe đến tên cô, nhiều vị trí đều ấp úng từ chối. Cô từng nghĩ, liệu có phải Giang Thứ đã dặn dò gì đó, nhưng sau này lại nghĩ, mình chẳng qua chỉ là vị khách qua đường đến rồi đi vội vàng trong sinh mệnh của anh, từ lúc bắt đầu đã không được anh thích, bây giờ càng không có chút quan hệ gì, anh bận rộn như vậy, làm sao có thể dành ra thời gian phí hoài tâm tư đến chuyện của cô.
 
Tiền cát xê đoàn phim đưa dù chỉ là giá cho người mới, chứ không vì cô có quan hệ với Chu Tự Hành mà cho thêm một đồng, nhưng đối với Ôn Ngưng, đây là một món thù lao không nhỏ. Bình thường cô kiệm ăn kiệm chi thành quen, không thể tiêu được nhiều tiền, không thể tiếp tục đi làm tối, thế thì dứt khoát ở nhà chuẩn bị cho tốt.
 
Không gian trên gác xép chật chội, không khí bên trong không lưu thông nhiều, mỗi lần Ôn Ngưng về nhà đều mở cái cửa sổ nhỏ duy nhất thông gió trước tiên.
 
Gió lạnh bên ngoài phòng không ngừng tràn vào, cô gái nhỏ ngồi trước bàn đọc sách, hai tay thỉnh thoảng đưa lên môi hà một hơi nóng, sau đó không ngừng xoa xoa, trông có vẻ rất lạnh, thế nhưng cũng không nỡ bỏ cây bút trong tay xuống.
 
Cùng là một quyển sách, cùng học ở Ngự Kiền Loan, nhưng quyển sách đến tay Giang Mông Mông lại chẳng lật được mấy lần, mùi mực trong sách mới vẫn chưa tản đi hết, đến bây giờ vẫn mới cóng, còn những quyển sách của Ôn Ngưng đã bị cô dùng thời gian rảnh rỗi để ghi nhớ không dưới mười lần, giữa những hàng chữ trong trang sách đều được đánh dấu dày đặc bằng bút màu khác nhau.
 
Giang Thứ ở bên ngoài yên lặng quan sát, đã từng có rất nhiều đêm khi anh trở về Ngự Kiền Loan, đều có thể nhìn thấy cảnh tượng này. Đèn trong phòng ngủ nhu hòa, sách giáo khoa và vở đặt trên chiếc bàn thấp nhỏ, cô gái sớm đã tắm táp qua, mang đồ ngủ mềm mại thơm mát ngồi trên thảm trong phòng, ngoan ngoãn đọc sách viết chữ, đợi anh về nhà.
 
Chàng trai kéo khóe môi cười tự giễu, bây giờ ngược lại là anh không thể đợi được cô về nhà.
 
**
 
Ôn Ngưng kết thúc quay cũng đã được vài hôm, lúc cô gặp chị gái diễn vai quý phi ở phim trường bên cạnh trước liền bị chị ấy kéo lại nói vài câu, chị gái này quan hệ khá tốt với cô khi ở đoàn phim trước, thấy Ôn Ngưng nhỏ tuổi nên cũng rất quan tâm cô.
 
Khi đó nghe nói vài ngày nữa Ôn Ngưng có thể quay xong, bèn vội vàng nói với cô, đoàn phim ở phim trường phía Đông đang chọn diễn viên, ứng viên được chọn ban đầu là một tiểu hoa* vừa mới ra mắt. Tiểu hoa được cưng chiều từ bé, cộng thêm có sự nâng đỡ trong nhà, nổi tiếng khá dễ dàng, trong tay không thiếu tài nguyên, nghe nói cảnh quay sau này phải đội gió đội tuyết đến Vân Sơn ở ngoại ô thành phố để quay, môi trường khắc nghiệt, thế là lập tức quay xe chọn một chương trình giải trí nổi tiếng, để bên kia leo cây.
*Tiểu hoa: nữ diễn viên trẻ đẹp.
 
Kế hoạch quay phim vốn đã định của đoàn phim vô cùng chặt chẽ, nhưng vì chuyện này nên đã trì hoãn vài ngày, lần này cần người gấp, khả năng được chọn rất lớn.
 
Ôn Ngưng nghe lời chị ấy nói, hôm kết thúc quay, sau khi khóc xong bèn đeo balo chạy về phía đó.
 
Sau buổi tuyển chọn kết thúc, tự cô cảm thấy cũng không tồi, nhưng mấy ngày liền không có tin tức gì, nghĩ chắc đã rớt rồi, giờ chỉ có thể bắt đầu tìm việc làm lại từ đầu.
 
Dù sao thì thân cô vẫn mang nợ, không thể thả lỏng dù chỉ một phút.
 
Giang Thứ họp cả buổi sáng, qua giờ cơm trưa mới kết thúc, mọi người kéo thành từng nhóm ra ngoài lấp đầy cái bụng, chỉ có một mình Giang Thứ yên tĩnh ngồi trên ghế ông chủ trong phòng làm việc, ánh mắt nhàn nhạt liếc nhìn thức ăn bày biện trên bàn, cũng chẳng động đũa.
 
Đồ ăn là do má Từ chuẩn bị rồi gửi đến, trước đây Giang Thứ cũng ăn đồ do má Từ gửi, nhưng kể từ sau khi biết Ôn Ngưng đến, anh bèn chẳng có hứng thú gì với đồ ăn nữa, trong lòng chỉ nhưng nhớ đến cô.
 
Anh nhíu chặt mày, nới lỏng cà vạt, dựa vào ghế chợp mắt.
 
Mới nhắm mắt hơn mười phút, Hạ Trình đã gọi điện thoại đến.
 
Giang Thứ ngủ không sâu, khoảng thời gian này luôn không nghỉ ngơi tốt, khó khăn lắm mới có chút buồn ngủ, lại bị tiếng chuông điện thoại của Hạ Trình đánh thức, lúc này không khỏi buồn bực: “Nói.”
 
Chỉ một chữ đơn giản, nhưng Hạ Trình có thể nghe ra nếu anh không nói ra thứ gì đó hữu dụng, sợ rằng phải táng mạng ở Hàn Thành.
 
“Anh! Đường ở Hàn Thành kẹt quá, đã qua giờ cơm trưa rồi mà em vẫn bị kẹt trên đường.”
 
Giang Thứ chẳng cần nghĩ, một giây sau liền cúp điện thoại.
 
Trái tim bé nhỏ của Hạ Trình đập thình thịch, lần này đã biết điều hơn, lúc gọi lại là vào thẳng trọng điểm: “Anh à đừng cúp máy! Anh đoán xem em kẹt xe gặp ai nào? Chị dâu!”
 
Giang Thứ nghe hai chữ “chị dâu”, mí mắt liền nhức lên, giọng nói mệt mỏi vì không ngủ đủ: “Trên đường?”
 
“Đúng thế, khu đất phía trước quảng trường Trường Hạ, bọn em đang kẹt trên đường mà, đến nước cũng không lọt được, em rảnh rỗi muốn xem phong cảnh, ai ngờ thấy được một cô gái qua kẽ

hở của dòng xe đông nghịt, vẻ ngoài khá giống chị dâu.
 
“Cô ấy ở đó làm gì?” Giang Thứ khẽ cau mày.
 
“Gõ cửa kính xe chào bán nhà, có lẽ là chủ ý của lãnh đạo bọn họ, em thấy bên này có tận vài nhân viên đang gõ cửa, cũng không biết đứa não tàn nào ra lệnh, đây là đường cao tốc, kẹt thì kẹt đấy, nhưng nhiều xe thế, ngộ nhỡ thông rồi, sao chạy kịp được, thật nguy hiểm, lại không có đường cho người đi bộ…”
 
Hạ Trình vẫn còn đang nói, Giang Thứ đã lấy chìa khóa xe, ra khỏi công ty.
 
“Gửi địa chỉ qua đây.”
 
Hạ Trình lập tức làm theo.
 
Lúc Giang Thứ đến nơi, đợt kẹt xe cao điểm đã qua, những chiếc xe vốn bị tắc đã lần lượt khởi động. Anh chạy đến từ đằng xa đã thấy trên tay Ôn Ngưng ôm một đống đồ đang luồn tránh trong làn xe dần đi, sắc mặt căng thẳng.
 
Biểu cảm của anh phút chốc trầm xuống, trái tim như thắt lại, anh lớn nhường này chưa bao giờ biết sợ là gì, cho dù trước kia bị trói cũng chưa hề lo lắng, nhưng giờ khắc này hô hấp cũng không còn tự nhiên nữa, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về thiếu nữ phía không xa, sợ hãi tên tài xế chết tiệt không có mắt nào đó lướt qua người cô.
 
Cuối cùng đã đến đèn đỏ, cho dòng xe trên đường cao tốc được dịp nghỉ ngơi, vô số chiếc xe lại kẹt trên đường trước quảng trường Trường Hạ, nhưng vài người vốn nên nhân cơ hội này nhanh chóng trở về đường cho người đi bộ lại không những không về, ngược lại gõ kính hết xe này đến xe khác.
 
Cách bán hàng này đã có từ lâu, nhân viên tiếp thị nắm bắt thời cơ mọi người kẹt xe không có việc gì làm để đẩy mạnh tiêu thụ.
 
Ôn Ngưng đi qua dòng xe cộ đến gần giữa, Giang Thứ nheo mắt, sắc mặt âm trầm, cứ thế nhìn cô đội gió lạnh mùa đông, khom người cười lấy lòng người trong xe, thấy cô từ từ tiến lại gần mình.
 
Cuối cùng, cô băng qua dòng xe cộ phía trước và đến bên cạnh xe của Giang Thứ.
 
Chiếc xe thể thao màu bạc chói mắt, không phải là chiếc Maybach màu đen mà Ôn Ngưng đã từng quen thuộc nhất. Lúc cô đi đến trước không biết người ngồi bên trong chính là Giang Thứ.
 
Người đàn ông ngồi trên ghế lái nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ bên ngoài cửa sổ, đợi khi cô hít một hơi thật sâu, cẩn thận gõ cửa kính xe anh, người đàn ông cau mày trực tiếp mở cửa.
 
Ôn Ngưng chỉ cảm thấy trên cổ tay chợt nóng, một sức lực mạnh mẽ kéo cô lên xe, giây tiếp theo, cửa xe tự động đóng lại, Giang Thứ lạnh lùng mà khóa cửa.
 
Cô gái nhỏ kinh ngạc hét lên, tim đập dồn dập, hô hấp có chút run rẩy, khi định thần lại, chỉ cảm thấy bầu không khí trong xe rất quen thuộc, quen thuộc đến mức khiến người ta cảm thấy ấm ức không rõ lý do.
 
Cô nghiêng đầu nhìn về phía ghế lái, Giang Thứ một tay cầm vô lăng, các khớp ngón tay trắng bệch vì dùng lực, răng hàm sau cắn chặt như đang nín nhịn, đường quai hàm nhẵn nhụi nhưng có nét sắc bén, nhìn Ôn Ngưng bất giác nín thở.
 
Cô gái nhỏ vô thức nhích qua một bên, sau đó liền xoay người tìm chỗ mở cửa xe.
 
Giọng nói của người đàn ông nặng nề: “Đừng phí sức nữa, đã khóa chốt rồi, cửa xe còn chống đạn, em có đập cũng không thể vỡ được.”
 
Ôn Ngưng cau mày, có chút vội: “Anh nhanh thả tôi ra ngoài!”
 
“Thả em ra sau đó thì sao, nhìn em cười với từng chiếc xe, nhìn em chạy loạn trên đường đông xe cộ?” Những ngày này anh vốn đã buồn phiền, vừa rồi còn bị cảnh tượng dòng xe hỗn loạn kích thích, lúc này càng thêm bức bối, giọng điệu nói chuyện chẳng còn kiên nhẫn như trước.
 
Từ nhỏ tính cách nhu mì như Ôn Ngưng không biết lấy dũng khí chống đối từ đâu, nghe anh nói như vậy, không kìm được nói: “Anh có thể tôn trọng tôi một chút được không, tôi đang làm việc, không phải đang mua vui! Có phải trong mắt anh, bất kể tôi làm cái gì anh cũng đều xem thường, bất kể làm cái gì cũng như trò cười.”
 
Giang Thứ nổi giận, anh cũng không phải là người dễ lùi bước, đầu lưỡi chống má, vẻ mặt xấu xa khiếp người ta phát hoảng: “Mẹ kiếp rốt cuộc là ai không tôn trọng em?! Một khi đèn đỏ chuyển, xe lăn bánh, một phút không cẩn thận sẽ lấy đi cái mạng em đấy! Mẹ nó em làm ơn có thể tôn trọng bản thân được không?”
 
Ôn Ngưng bị anh gầm một tiếng, bị dọa cho co rúm, trong lời nói mang theo chút nấc nghẹn: “Anh để tôi xuống xe!”
 
Giang Thứ nghiêng đầu: “Để em xuống xe? Em có từng nghĩ qua, nếu như hôm nay không phải tôi, đổi lại là người khác, lơ là một cái là có thể kéo em vào xe, lúc đó còn có cơ hội cho em gân cổ lên cãi à? Con mẹ nó, tỉnh dậy không biết đã bị bán đi đâu rồi!”
 
Ở phía không xa, trưởng phòng tiêu thụ dường như chú ý đến sự bất thường bên này, nhìn thấy chiếc xe sang trọng khiến người ta sợ hãi liền vội vàng chạy đến, cung kính khom người gõ kính.
 
Ôn Ngưng nhìn thấy lập tức vùng vẫy muốn xuống xe, Giang Thứ mặt không đổi sắc hạ cửa kính liền nghe thấy cô gái nhỏ hét: “Quản lý, cứu em, em không quen anh ta!”
 
Quản lý liếc nhìn ghế lái, bộ âu phục của anh tinh tế, khí chất tôn quý khó thể che giấu, biết rằng đây là một nhân vật không thể đắc tội y như chiếc xe sang, chỉ có thể cẩn thận nói với ngữ điệu thương lượng: “Ngài xem chúng tôi đây đều là ra ngoài kiếm cơm, cô ấy là nhân viên của tôi, nếu như vừa rồi có gì khiến ngài không vui, chúng tôi đền cho ngài chẳng phải được rồi sao, còn ôm… ôm người thế này có phải có chút không hay, vả lại cũng làm lỡ công việc sau này của cô ấy…”
 
Giang Thứ chẳng quan tâm nâng mắt quét anh ta một cái: “Nhà trên tờ rơi tôi đều mua hết, ký dưới tên của cô gái này, bây giờ tôi muốn hỏi cô ấy chút chuyện liên quan đến quy trình, ngài cảm thấy có được không?”
 
Trên mặt quản lý liền lộ ra nụ cười như vớ phải vàng, hoàn toàn mặc kệ lời cầu cứu của Ôn Ngưng, liên thanh nói: “Được được được, theo ý ngài, năng lực nghiệp vụ của tiểu Ôn rất mạnh, chuyện gì cũng có thể làm tốt.”
 
Anh ta vừa nói xong, cửa sổ liền kéo lên.
 
Anh trầm giọng giễu cợt: “Tìm cậu ta cứu em? Mẹ nó anh cũng cứu em được, có phải cảm thấy đối tốt với em mấy ngày là em có thể lên mặt vênh váo, mẹ nó ai chiều ra vậy.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện