Mệnh Trung Thiên Ái

Chương 24


trước sau


 
Chương 24
 
Ôn Ngưng ngoan ngoãn ngồi yên trong xe và không vùng vẫy nữa, cô rũ mắt xuống, lặng lẽ nghĩ lại lời Giang Thứ vừa nói, sắc mặt thoáng lộ vẻ cô đơn.
 

Chữ “chiều” này không nên xuất hiện nhất trên người cô, ai cũng có tư cách, riêng cô là không. Cô chưa bao giờ được người khác nuông chiều, cũng chưa bao giờ ảo tưởng như vậy, thậm chí chưa hề có ai nói với cô rằng Ngưng Ngưng, con là bảo bối trong lòng người khác, con cũng đáng được trân trọng, được yêu thương che chở, chưa từng có ai.
 
Từ trước đến giờ, cô chưa bao giờ sống vì mình. Kể từ khi cô có thể nhớ được, thì là cả ngày trông nom ông nội không thể di chuyển.
 
Lúc lớn hơn một chút, chú và thím chê cô chiếm một miệng ăn trong nhà, thế là tùy tiện tặng cô cho người khác, chẳng bao lâu nghe thấy cô chăm chỉ ngoan ngoãn làm việc, và thi thoảng còn có thể giúp người ta làm việc kiếm tiền, thế là ngang ngược đòi cô về lại. Một khoảng thời gian dài sau đó, cô cố gắng làm việc, ngoan ngoãn vâng lời, đây đều là vì có thể khiến chú thím thích cô hơn một chút.
 
Đến khi bệnh tình của ông nội nặng thêm, cô lại hy vọng bản thân có thể nhanh chóng kiếm được tiền viện phí, giúp ông chữa bệnh.
 
Năm tám tuổi, cô gặp được Giang Thứ, trong mười hai năm sau đó, động lực để cô có thể sống tiếp đó là trông đợi một ngày, anh Giang Thứ có thể về tìm cô.
 
Cho đến năm hai mươi tuổi, cuối cùng cô đã được gả cho người mà cô nhớ nhung mười hai năm, chỉ có điều thái độ của anh với cô dường như khác với mười hai năm trước, nhưng chẳng sao cả, cô tin rằng chỉ cần mình cố gắng khiến anh hài lòng, thì sẽ có thể khiến anh thích cô lại như hồi còn bé.
 
Từ đầu đến cuối cô đều sống trong thế giới phải chiều lòng người khác, chưa bao giờ cô nghĩ rằng mình cũng có thể được yêu.
 
Cô nhớ lại sự quyết đoán để cô lại trên xe của quản lý nhóm lúc vừa rồi, mím môi cười nhạt tự giễu, quả nhiên là bất cứ nào, chỉ cần cô được cần thì sẽ có thể tùy tiện bị đẩy ra.

 
Người đàn ông nhíu mày, đôi mắt thâm trầm nhìn thẳng phía trước, môi mỏng mím chặt không nói gì, tựa như cũng đang bình tĩnh lại.
 
Sau một lúc, anh đã đè lửa giận vừa rồi hơn nửa, giọng nói trầm khàn, không dám nhìn cô: “Xin lỗi Ngưng Ngưng, anh không nên nổi giận với em, vừa rồi là do anh nóng vội quá.”
 
Con người cao ngạo nhiều năm như Giang Thứ chưa bao giờ cúi đầu với ai, hai chữ “xin lỗi” căn bản chưa từng tồn tại trong từ điển trước kia của anh.
 
Ôn Ngưng đột nhiên mở miệng: “Cảm ơn, anh nói đúng.”
 
Kỳ thực vừa rồi anh nói không sai, cô đúng là cần phải tôn trọng bản thân, yêu bản thân, nếu như ngay cả bản thân mình cô cũng không yêu, vậy còn có thể mong người khác yêu sao, Giang Thứ ư?
 
Ôn Ngưng nghiêng đầu nhìn anh, thực ra trong lòng còn mang theo chút sự may mắn cuối cùng.
 
Vốn Giang Thứ nghĩ rằng cô sẽ ấm ức và khóc lóc như một cô gái nhỏ, anh cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý dỗ dành cô, nhưng chẳng ngờ cô lại bình tĩnh cảm ơn anh như vậy.
 
Bình tĩnh đến mức khiến sự phiền muộn khó khăn lắm anh mới đè nén được lại xông lên đỉnh đầu.
 
Thời gian đèn đỏ dài đằng đẵng đã qua đi, dòng xe phía trước đã thông hơn nửa, thế nhưng chiếc xe của Giang Thứ chẳng hề động tĩnh, tài xế phía sau mất kiên nhẫn bóp còi inh ỏi.
 
Giang Thứ trầm giọng mắng “mẹ nó”, khởi động xe đạp ga lái thẳng ra ngoại ô.
 
Đã nửa năm rồi, nhưng Ôn Ngưng vẫn không thể quen nỗi tốc độ chẳng màng tất cả của Giang Thứ, cô cắn chặt răng, mắt nhắm nghiền, hai tay sống chết nắm chắc tay vịn bên cạnh ghế ngồi.
 
“Về nhà đi Ngưng Ngưng.” Anh trầm mặc hồi lâu chợt mở miệng: “Đừng giở tính với anh nữa được không? Cứ tiếp tục chẳng có lợi gì cho chúng ta, có thời gian chơi trò đuổi bắt, chi bằng làm những chuyện có ý nghĩa hơn.”
 
Hàng mi của Ôn Ngưng khẽ run, thì ra sau bao lâu, anh vẫn cảm thấy là cô chỉ đang quậy, nhưng làm gì mới càng có ý nghĩa chứ? Ngày ngày ngoan ngoãn chờ anh về làm chuyện đó ư? Thậm chí vốn còn chẳng đợi được anh?
 
Cô biết người bận rộn như anh, không phải ngẫu nhiên mà anh xuất hiện bên cạnh cô nhiều như vậy trong quãng thời gian này. Anh mong muốn cô trở về, nhưng cô không biết là vì thích thật sự nên muốn cô về nhà, hay là chỉ cần cô, một người phụ nữ ngoan ngoãn nghe lời đến để phục tùng anh, giống y như chú thím vậy, tặng cô đi, nhưng vì cần cô nên hối hận.
 
Dù sao thì người đã nhớ nhung mười hai năm, cô đã từng cho anh hết tất cả sự dịu dàng và kiên nhẫn, thật sự lần này không có cũng chẳng sao.
 
Ôn Ngưng hít sâu, giọng nói vẫn mềm mỏng như cũ: “Giang Thứ, anh chỉ nhất thời không quen nhà thiếu đi một người, thi thoảng sẽ cảm thấy lạnh lẽo, thi thoảng sẽ nhớ tới tôi, nhưng theo thời gian, những ký ức này đều sẽ nhạt đi, anh vẫn là Giang Thứ cao cao tại thượng cần mọi người ngước nhìn, anh vẫn thích hợp sống một mình.”
 
Hoặc là, sẽ rất nhanh thôi sẽ có phụ nữ khác đến bầu bạn với anh, Ôn Ngưng hơi cúi đầu, không muốn tự mình nói câu này.
 
“Giang Thứ, thói quen không phải là yêu.”
 
Cô nghĩ rất lâu, quả thật phải yêu bản thân nhiều hơn, đừng vì chút thói quen của người khác mà lại đạp lên vết xe đổ.
 
Cô chỉ lấy hết can đảm nói điều này một lần.
 
Tuy nhiên cô gái nín thở chờ đợi, nhưng chỉ đợi được một câu mang theo chút mất kiên nhẫn của anh: “Quen không tốt sao? Chúng ta quen nhau, ở bên cạnh anh không tốt ư? Em có thể quen có sự che chở của anh, ở bên anh em muốn như thế nào thì là như thế đó, không cần buồn phiền vì tiền, càng không cần mang cái gì gọi là nợ, em có thể trở thành người phụ nữ được cả Hàn Thành ngưỡng mộ nhất, dễ dàng có được thứ mà người khác cả đời này có liều mạng cũng không có được, như thế không tốt sao?”
 
Sự thất vọng trong mắt Ôn Ngưng lóe lên, mím môi không lên tiếng.
 
Sự chán nản trong lòng Giang Thứ ngày càng lớn: “Ngưng Ngưng, anh không phải là người tốt tính, sự nhẫn nại cũng có hạn, anh chỉ nói một lần cuối, nếu như em đồng ý trở về, anh sẽ đối tốt với em như khoảng thời gian này, chuyện ly hôn chúng ta xem như chưa từng xảy ra.”
 
Đếm ra thì 28 năm nay số lần Giang Thứ hạ giọng ít ỏi đều nằm ở trên người Ôn Ngưng.
 
Nhưng rốt cuộc anh vẫn lạnh lùng cao ngạo, cho dù nhận sai cũng cao cao tại thượng như vậy.
 
Sự cao cao tại thượng này vừa hay đánh tan sự may mắn cuối cùng trong lòng Ôn Ngưng.
 
Suy cho cùng anh vẫn không chịu nói một câu yêu cô.
 
Ôn Ngưng hít sâu một hơi, nhỏ giọng hỏi anh: “Xuống xe ở đây được không?”
 
Giang Thứ đột nhiên nhíu mày: “Ngưng Ngưng đừng quậy nữa.”
 
“Giang Thứ, anh để tôi xuống đi.” Dáng vẻ của cô rất bình tĩnh, không hề có chút gì gọi là quậy phá.
 
“Đây là ngoại ô, không có xe buýt cũng chẳng bắt được xe.” Tốc độ xe của Giang Thứ không hề chậm lại, anh cũng không có ý định để cô xuống.
 
Ôn Ngưng cười nhẹ, trong lời nói không còn sự mong đợi như vừa rồi: “Cũng chẳng phải tôi chưa từng đi qua ngoại ô, đêm hôm đó trời mưa bão, lần đầu một mình tôi đến Hàn Thành, nơi này xa lạ, chẳng phải anh cũng bỏ rơi tôi rồi sao.”
 
Giang Thứ bỗng nhiên đạp phanh, nghiêng đầu nhìn thẳng cô: “Ôn Ngưng, rốt cuộc em có ý gì?”
 
Ôn Ngưng cắn môi: “Giang Thứ, thực ra tôi vẫn luôn ngồi không quen xe của anh, quá nhanh, nhanh đến nỗi tôi phải sợ.”
 
Cô chưa từng nói qua lúc trước, chỉ vì yêu anh mới cố gắng để chiều anh, phối hợp với anh, nhưng bất luận thế nào cũng không thể bắt kịp anh.
 
Cuối cùng cô gái đã tìm được nút mở cửa, mở cửa xe liền lập tức chạy đi.
 
Lòng kiên nhẫn vốn đã không nhiều của Giang Thứ đã cạn kiệt, lửa giận bộc phát ra từ trong lòng ngực, bàn tay lớn đột nhiên nện một tiếng lên còi ô tô, nghiến răng nghiến lợi.
 
Chạy đi, ông đây

cũng lười đuổi rồi.
 
**
 
Mười một giờ đêm, Nhậm Thiên Cao tăng ca xong chuẩn bị tắt đèn về nhà, thế nhưng lại thấy phòng chủ tịch vẫn còn mờ mờ ánh đèn.
 
Vốn cho rằng thư ký quên tắt, muốn vào tiện tay tắt đèn, nhưng không ngờ Giang Thứ vẫn đang ngồi trên ghế, thông thường vào giờ này, Giang tổng nhà anh đã xách đít đến ngồi trước cửa nhà vợ cũ rồi, tại làm sao tối nay ngồi đây không đi.
 
Cà vạt của anh được nới lỏng và kéo sang một bên, giữa ngón tay kẹp điếu thuốc, tàn thuốc vương vãi khắp sàn, gạt tàn trên bàn ngập tàn thuốc.
 
Anh nhớ vừa đổi cái mới ban chiều, thế này là đã hút bao nhiêu…
 
Nhậm Thiên Cao do dự một hồi rồi vẫn đi đến trước mặt Giang Thứ, định báo cáo một lượt hành tung ít ỏi liên quan đến Ôn Ngưng mà anh thu thập được hôm nay: “Giang tổng, hôm nay phu nhân cũng không làm gì đặc biệt, chỉ là...”
 
“Được rồi, cậu có thể đi.” Giọng nói của anh phiền muộn, có chút từ tính.
 
Nhậm Thiên Cao: “?”
 
“Vâng, Giang tổng.”
 
Người đàn ông nhìn tin nhắn gửi tiền được gửi đến lúc chiều trên điện thoại, số tiền không nhiều, có chẵn có lẻ do Ôn Ngưng gửi vào. Mấy vạn tiền mặt anh nhét cho cô khi anh đến phim trường, cô gửi lại hoàn toàn cho anh, số tiền còn lại, có lẽ là chút thù lao còn lại trên người cô cũng đều gửi vào tài khoản để trả cái gọi là nợ của anh.
 
Nói thì thật buồn cười, cái thẻ này là ban đầu anh tiện tay mở cho cô tiêu, số tiền trong đó đủ tiêu mấy trăm đời, thế nhưng anh chưa từng nhận được tin nhắn tiêu dùng, số tiền trong đó cô chưa hề động vào, bây giờ lại nhận được tin nhắn, chỉ có điều là tin nhắn trả nợ, quan hệ vạch ra cũng thật rõ ràng.
 
“Ngoài ra.” Giang Thứ nheo mắt rít một hơi, “Sau này chuyện của cô ấy không cần nói với tôi, cũng không cần nghe ngóng nữa.”
 
Nhậm Thiên Cao: “??”
 
Tình huống gì đây? Lần này tính thật hả?? Anh nhớ mấy ngày trước, lúc Giang tổng chờ chực ở cửa nhà người ta thì tâm trạng vẫn khá tốt mà, sao bây giờ nói đổi là đổi rồi? Thích người mới rồi ư? Đồ tra nam!
 
Nhậm Thiên Cao suy nghĩ một lát, lại hỏi: “Vậy phu…tòa nhà mới sửa sang cho Ôn tiểu thư…có cho cô ấy ở không?”
 
Giang Thứ hẫng một lát, rốt cuộc không nỡ lòng: “Tặng cô ấy đi, không cần nữa.”
 
Nhậm Thiên Cao: …phí chia tay! Tra nam không trượt phát nào!
 
“Vâng, Giang tổng.”
 
**
 
Sáng sớm hôm đó, Ôn Ngưng đặt đồng hồ báo thức dậy, tắm táp xong xuôi định ra ngoài tìm việc, bỗng nhiên nhận được cuộc gọi từ đoàn phim.
 
"Xin chào cô Ôn, cô đã vượt qua buổi thử vai ở chỗ chúng tôi trước đó, vai nữ thứ ba của buổi thử vai ngày hôm đó đã tạm thời được ấn định cho cô. Gần đây cô có lịch trình gì không?”
 
 Ôn Ngưng sững sờ hồi lâu mới phản ứng lại, "Có chứ có chứ, bất cứ lúc nào cũng có thể.”
 
Sự bất ngờ ập đến khiến cô nhất thời không biết nói gì.
 
“Vậy cô có thể thu xếp một chút, nếu hai ngày này không có gì đáng ngại, đoàn phim sẽ rời khỏi phim trường, dời đến ngoại ô thành phố Vân Sơn, môi trường ở đó khá tệ, tốt nhất cô nên chuẩn kỹ một chút, tránh khỏi những khó khăn không đáng có.”
 
Ôn Ngưng phấn khích gật đầu, chợt nhớ lại đối phương không thấy được động tác của cô: “Vâng vâng, cảm ơn ạ.”
 
Cô gái nhỏ kích động bắt đầu thu xếp hành lý.
 
Thực ra áo quần của cô cũng chỉ có hai bộ thay đổi nhau, mang theo một bộ thì tủ áo đã trống không.
 
Cô loay hoay trong cái gác xép nhỏ hẹp nửa tiếng đồng hồ, nhưng cuối cùng vẫn chưa chất đầy hành lý.
 
Đang lúc kéo khóa kéo, bên ngoài chợt vang lên tiếng gõ cửa.
 
Ôn Ngưng có chút nghi hoặc, ở Hàn Thành này cô chẳng có bạn bè thân thích gì, nghĩ không ra ai sẽ đến đây tìm cô.
 
Mở cửa rồi mới phát hiện ra đó là bà chủ nhà.
 
Lúc này, nụ cười dì chủ nhà khi nhìn cô rõ ràng đã hòa nhã hơn lúc cô năn nỉ hai vợ chồng bà để thuê nhà.
 
“Cô chủ nhà?” Ôn Ngưng rõ ràng có chút lo lắng, căn phòng này cô thuê không thuận lợi cho lắm. Cô nhớ vừa mới nộp tiền nhà mới đây, bà chủ nhà lại lên đây, cô luôn lo lắng liệu có phải căn nhà có vấn đề gì, hoặc là bọn họ đổi ý rồi.
 
“Là thế này, có người ở trên đến nói cái gác xép này xây dựng phạm pháp nên không thể cho người vào ở nữa.”
 
Đôi mày thanh tú của Ôn Ngưng khẽ cau lại: “Nhưng cháu vừa mới trả tiền thuê mà.”
 
“Cháu đừng lo, cô biết mà, vì thế cô mới đến nói chuyện với cháu. Thứ ba tuần sau cô và chồng phải ra nước ngoài, đến chỗ con gái, vốn cũng không dự tính như vậy, nhưng nó đột nhiên nói cơ thể không khỏe, hai vợ chồng ta định qua chăm sóc nó vài năm, giúp nó điều dưỡng.”
 
Từ nhỏ Ôn Ngưng đã không có bố mẹ, nghe bà chủ nhà nói như vậy, trong lòng không ngừng ngưỡng mộ: “Con gái của hai người thật hạnh phúc.”
 
Bà chủ nhà âm thầm cảm thán, làm gì hạnh phúc được như cô, cô gái, ông chồng nhà cô bỏ ra gần trăm triệu mua cả tòa nhà này, sửa sang lại một lượt dỗ cô vào ở.
 
Bà chủ nhà mỉm cười: “Cháu cũng biết rồi đấy, nhà này của vợ chồng cô chẳng phải vừa mới được tu sửa sao? Vốn dĩ muốn bán đi, nhưng sửa xong rồi thì lại không nỡ, dù sao thì cô và chồng tạm thời cũng không thiếu tiền, định là cứ để đấy, chỉ là lần này xuất ngoại, nhà để không cũng không tốt cho lắm, vậy nên cô và ông nhà bàn bạc một chút, muốn đến hỏi cháu, nếu như không chê thì chuyển xuống dưới lầu ở? Tiền thuê vẫn theo giá cũ, cứ xem như cô nhờ cháu trông nom giúp căn nhà, cháu thấy được không?”
 
Ôn Ngưng phút chốc không thể phản ứng lại được.
 
Bà chủ nhà vội vàng đút chìa khóa vào tay cô: “Nếu được thì chìa khóa để chỗ cháu nhé, mật mã khóa cửa lát nữa đưa cho cháu đổi lại, như thế là xong rồi nhé.”
 
Cho đến lúc bà chủ nhà đi rồi, Ôn Ngưng vẫn còn chút ngơ ngẩn.
 
Nhưng cô sắp phải đến đoàn phim rồi, rất nhiều thứ định mang đi, có thể chuyển xuống cũng không nhiều.
 
Buổi chiều, Giang Thứ đến công ty, Nhậm Thiên Cao cầm chuỗi chìa khóa vào phòng làm việc của chủ tịch.
 
“Giang tổng, đây là chìa khóa chỗ Ôn tiểu thư, ngài cất đi ạ.”
 
Giang Thứ không thèm liếc mắt: “Ném đi, đưa tôi làm gì.”
 
Nhậm Thiên Cao không nhịn được cười: “Tiện cho ngài sau này qua…”
 
“Không qua nữa.”
 
“…” Nhậm Thiên Cao không tiếp lời mà tiếp tục nói: “Mật khẩu khóa cửa cũng đã đổi, là Ôn tiểu thư tự mình đổi, mật khẩu là… sinh nhật của ngài.”
 
Trái tim Giang Thứ như bị thứ gì đó nện vào, yết hầu tinh tế cuộn trượt một lát, biểu cảm trên mặt không hề thay đổi.
 
Nhậm Thiên Cao: “Giang tổng, vậy tôi ra ngoài trước.”
 
“Đi đi.”
 
Giang Thứ mặt không biểu cảm quay đầu, nhìn Nhậm Thiên Cao ra ngoài, lạnh lùng quét mắt lên chùm chìa khóa trên bàn, thản nhiên bỏ vào trong túi.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện