Chương 24
Ôn Ngưng ngoan ngoãn ngồi yên trong xe và không vùng vẫy nữa, cô rũ mắt xuống, lặng lẽ nghĩ lại lời Giang Thứ vừa nói, sắc mặt thoáng lộ vẻ cô đơn.
Chữ “chiều” này không nên xuất hiện nhất trên người cô, ai cũng có tư cách, riêng cô là không. Cô chưa bao giờ được người khác nuông chiều, cũng chưa bao giờ ảo tưởng như vậy, thậm chí chưa hề có ai nói với cô rằng Ngưng Ngưng, con là bảo bối trong lòng người khác, con cũng đáng được trân trọng, được yêu thương che chở, chưa từng có ai.
Từ trước đến giờ, cô chưa bao giờ sống vì mình. Kể từ khi cô có thể nhớ được, thì là cả ngày trông nom ông nội không thể di chuyển.
Lúc lớn hơn một chút, chú và thím chê cô chiếm một miệng ăn trong nhà, thế là tùy tiện tặng cô cho người khác, chẳng bao lâu nghe thấy cô chăm chỉ ngoan ngoãn làm việc, và thi thoảng còn có thể giúp người ta làm việc kiếm tiền, thế là ngang ngược đòi cô về lại. Một khoảng thời gian dài sau đó, cô cố gắng làm việc, ngoan ngoãn vâng lời, đây đều là vì có thể khiến chú thím thích cô hơn một chút.
Đến khi bệnh tình của ông nội nặng thêm, cô lại hy vọng bản thân có thể nhanh chóng kiếm được tiền viện phí, giúp ông chữa bệnh.
Năm tám tuổi, cô gặp được Giang Thứ, trong mười hai năm sau đó, động lực để cô có thể sống tiếp đó là trông đợi một ngày, anh Giang Thứ có thể về tìm cô.
Cho đến năm hai mươi tuổi, cuối cùng cô đã được gả cho người mà cô nhớ nhung mười hai năm, chỉ có điều thái độ của anh với cô dường như khác với mười hai năm trước, nhưng chẳng sao cả, cô tin rằng chỉ cần mình cố gắng khiến anh hài lòng, thì sẽ có thể khiến anh thích cô lại như hồi còn bé.
Từ đầu đến cuối cô đều sống trong thế giới phải chiều lòng người khác, chưa bao giờ cô nghĩ rằng mình cũng có thể được yêu.
Cô nhớ lại sự quyết đoán để cô lại trên xe của quản lý nhóm lúc vừa rồi, mím môi cười nhạt tự giễu, quả nhiên là bất cứ nào, chỉ cần cô được cần thì sẽ có thể tùy tiện bị đẩy ra.
Người đàn ông nhíu mày, đôi mắt thâm trầm nhìn thẳng phía trước, môi mỏng mím chặt không nói gì, tựa như cũng đang bình tĩnh lại.
Sau một lúc, anh đã đè lửa giận vừa rồi hơn nửa, giọng nói trầm khàn, không dám nhìn cô: “Xin lỗi Ngưng Ngưng, anh không nên nổi giận với em, vừa rồi là do anh nóng vội quá.”
Con người cao ngạo nhiều năm như Giang Thứ chưa bao giờ cúi đầu với ai, hai chữ “xin lỗi” căn bản chưa từng tồn tại trong từ điển trước kia của anh.
Ôn Ngưng đột nhiên mở miệng: “Cảm ơn, anh nói đúng.”
Kỳ thực vừa rồi anh nói không sai, cô đúng là cần phải tôn trọng bản thân, yêu bản thân, nếu như ngay cả bản thân mình cô cũng không yêu, vậy còn có thể mong người khác yêu sao, Giang Thứ ư?
Ôn Ngưng nghiêng đầu nhìn anh, thực ra trong lòng còn mang theo chút sự may mắn cuối cùng.
Vốn Giang Thứ nghĩ rằng cô sẽ ấm ức và khóc lóc như một cô gái nhỏ, anh cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý dỗ dành cô, nhưng chẳng ngờ cô lại bình tĩnh cảm ơn anh như vậy.
Bình tĩnh đến mức khiến sự phiền muộn khó khăn lắm anh mới đè nén được lại xông lên đỉnh đầu.
Thời gian đèn đỏ dài đằng đẵng đã qua đi, dòng xe phía trước đã thông hơn nửa, thế nhưng chiếc xe của Giang Thứ chẳng hề động tĩnh, tài xế phía sau mất kiên nhẫn bóp còi inh ỏi.
Giang Thứ trầm giọng mắng “mẹ nó”, khởi động xe đạp ga lái thẳng ra ngoại ô.
Đã nửa năm rồi, nhưng Ôn Ngưng vẫn không thể quen nỗi tốc độ chẳng màng tất cả của Giang Thứ, cô cắn chặt răng, mắt nhắm nghiền, hai tay sống chết nắm chắc tay vịn bên cạnh ghế ngồi.
“Về nhà đi Ngưng Ngưng.” Anh trầm mặc hồi lâu chợt mở miệng: “Đừng giở tính với anh nữa được không? Cứ tiếp tục chẳng có lợi gì cho chúng ta, có thời gian chơi trò đuổi bắt, chi bằng làm những chuyện có ý nghĩa hơn.”
Hàng mi của Ôn Ngưng khẽ run, thì ra sau bao lâu, anh vẫn cảm thấy là cô chỉ đang quậy, nhưng làm gì mới càng có ý nghĩa chứ? Ngày ngày ngoan ngoãn chờ anh về làm chuyện đó ư? Thậm chí vốn còn chẳng đợi được anh?
Cô biết người bận rộn như anh, không phải ngẫu nhiên mà anh xuất hiện bên cạnh cô nhiều như vậy trong quãng thời gian này. Anh mong muốn cô trở về, nhưng cô không biết là vì thích thật sự nên muốn cô về nhà, hay là chỉ cần cô, một người phụ nữ ngoan ngoãn nghe lời đến để phục tùng anh, giống y như chú thím vậy, tặng cô đi, nhưng vì cần cô nên hối hận.
Dù sao thì người đã nhớ nhung mười hai năm, cô đã từng cho anh hết tất cả sự dịu dàng và kiên nhẫn, thật sự lần này không có cũng chẳng sao.
Ôn Ngưng hít sâu, giọng nói vẫn mềm mỏng như cũ: “Giang Thứ, anh chỉ nhất thời không quen nhà thiếu đi một người, thi thoảng sẽ cảm thấy lạnh lẽo, thi thoảng sẽ nhớ tới tôi, nhưng theo thời gian, những ký ức này đều sẽ nhạt đi, anh vẫn là Giang Thứ cao cao tại thượng cần mọi người ngước nhìn, anh vẫn thích hợp sống một mình.”
Hoặc là, sẽ rất nhanh thôi sẽ có phụ nữ khác đến bầu bạn với anh, Ôn Ngưng hơi cúi đầu, không muốn tự mình nói câu này.
“Giang Thứ, thói quen không phải là yêu.”
Cô nghĩ rất lâu, quả thật phải yêu bản thân nhiều hơn, đừng vì chút thói quen của người khác mà lại đạp lên vết xe đổ.
Cô chỉ lấy hết can đảm nói điều này một lần.
Tuy nhiên cô gái nín thở chờ đợi, nhưng chỉ đợi được một câu mang theo chút mất kiên nhẫn của anh: “Quen không tốt sao? Chúng ta quen nhau, ở bên cạnh anh không tốt ư? Em có thể quen có sự che chở của anh, ở bên anh em muốn như thế nào thì là như thế đó, không cần buồn phiền vì tiền, càng không cần mang cái gì gọi là nợ, em có thể trở thành người phụ nữ được cả Hàn Thành ngưỡng mộ nhất, dễ dàng có được thứ mà người khác cả đời này có liều mạng cũng không có được, như thế không tốt sao?”
Sự thất vọng trong mắt Ôn Ngưng lóe lên, mím môi không lên tiếng.
Sự chán nản trong lòng Giang Thứ ngày càng lớn: “Ngưng Ngưng, anh không phải là người tốt tính, sự nhẫn nại cũng có hạn, anh chỉ nói một lần cuối, nếu như em đồng ý trở về, anh sẽ đối tốt với em như khoảng thời gian này, chuyện ly hôn chúng ta xem như chưa từng xảy ra.”
Đếm ra thì 28 năm nay số lần Giang Thứ hạ giọng ít ỏi đều nằm ở trên người Ôn Ngưng.
Nhưng rốt cuộc anh vẫn lạnh lùng cao ngạo, cho dù nhận sai cũng cao cao tại thượng như vậy.
Sự cao cao tại thượng này vừa hay đánh tan sự may mắn cuối cùng trong lòng Ôn Ngưng.
Suy cho cùng anh vẫn không chịu nói một câu yêu cô.
Ôn Ngưng hít sâu một hơi, nhỏ giọng hỏi anh: “Xuống xe ở đây được không?”
Giang Thứ đột nhiên nhíu mày: “Ngưng Ngưng đừng quậy nữa.”
“Giang Thứ, anh để tôi xuống đi.” Dáng vẻ của cô rất bình tĩnh, không hề có chút gì gọi là quậy phá.
“Đây là ngoại ô, không có xe buýt cũng chẳng bắt được xe.” Tốc độ xe của Giang Thứ không hề chậm lại, anh cũng không có ý định để cô xuống.
Ôn Ngưng cười nhẹ, trong lời nói không còn sự mong đợi như vừa rồi: “Cũng chẳng phải tôi chưa từng đi qua ngoại ô, đêm hôm đó trời mưa bão, lần đầu một mình tôi đến Hàn Thành, nơi này xa lạ, chẳng phải anh cũng bỏ rơi tôi rồi sao.”
Giang Thứ bỗng nhiên đạp phanh, nghiêng đầu nhìn thẳng cô: “Ôn Ngưng, rốt cuộc em có ý gì?”
Ôn Ngưng cắn môi: “Giang Thứ, thực ra tôi vẫn luôn ngồi không quen xe của anh, quá nhanh, nhanh đến nỗi tôi phải sợ.”
Cô chưa từng nói qua lúc trước, chỉ vì yêu anh mới cố gắng để chiều anh, phối hợp với anh, nhưng bất luận thế nào cũng không thể bắt kịp anh.
Cuối cùng cô gái đã tìm được nút mở cửa, mở cửa xe liền lập tức chạy đi.
Lòng kiên nhẫn vốn đã không nhiều của Giang Thứ đã cạn kiệt, lửa giận bộc phát ra từ trong lòng ngực, bàn tay lớn đột nhiên nện một tiếng lên còi ô tô, nghiến răng nghiến lợi.
Chạy đi, ông đây