Chương 26
Giang Thứ làm một cái “bốp”, gấp máy tính bảng lại.
Tiếng trò chuyện của hai người trong livestream không còn nữa, nhưng những dòng bình luận nhức mắt trên màn hình đó khiến Giang Thứ không thể nào quên.
“Ngày nào em cũng ở nhà chỉ để xem mấy thứ vớ vẩn này hả?” Giọng điệu của Giang Thứ có chút không vui, rõ ràng là đang tức giận.
Giang Mông Mông vô thức nói: “Vớ vẩn gì chứ, anh không thấy tình yêu tuyệt đẹp này quá dễ gặm hở?!” Cô vừa nói xong mới chợt phản ứng lại, tình yêu có dễ gặm nữa cũng không ai có thể gặm được vợ của mình với người đàn ông khác.
Giang Mông Mông dè dặt liếc nhìn anh trai ruột, quả nhiên cặp mắt đó đang nheo lại và tràn ngập sự lạnh lẽo nhìn chằm cô.
Giang Thứ: “Không hề.”
Giang Mông Mông lập tức gật đầu phụ họa: “Em cũng không cảm thấy thế…”
Tuy nhiên câu nói này dường như chẳng có tác dụng giữ mạng gì, con dao sắc lạnh trong mắt Giang Thứ chẳng hề giảm được dù một chút, nhưng mong muốn sống sót của Giang Mông Mông rất mạnh, định lấy công bù đắp: “Anh à, anh đừng lo, để em tra xem tất tần tật về anh ta, em quen rất nhiều người trong giới giải trí.”
Giang Thứ rũ mắt, thấp giọng giễu cợt: “Không cần, anh có gì phải lo lắng chứ? Lẽ nào em nghĩ rằng chị dâu em sẽ nhìn trúng hắn?”
Suy cho cùng Giang Mông Mông là em gái ruột của Giang Thứ, nói cũng đã nói đến độ này, làm gì còn không hiểu nữa, cô lập tức tiếp lời: “Hoàn toàn không có khả năng!”
“Anh ta định giở trò gì đây, vừa xấu vừa lùn vừa không nổi tiếng, đóng nhiều phim như vậy mà vẫn không nổi. Nhà họ Giang chúng ta chỉ cần bỏ ra chút tiền nâng đỡ một con vịt, cạp cạp vài tiếng cũng nổi hơn anh ta, nếu so với anh ấy à, không, anh ta làm sao xứng để so sánh với anh, chẳng qua chỉ là một con cờ kiếm tiền trong tay nhà đầu tư như các anh thôi mà, chẳng có gì to tát.”
“Cái livestream này vừa nhìn đã thấy anh ta sao tác* ác ý, hơn nữa thủ đoạn còn khá kém cỏi, em vừa nhìn là biết tỏng rồi.”
*sao tác: tạo scandal couple.
Giang Mông Mông lải nhải cũng chẳng nể mặt mũi, cũng chẳng nhớ vài phút trước thôi, cô còn ôm màn hình máy tính bảng, liều mạng tặng quà cùng với chị em trong buổi trực tiếp, còn điên cuồng gọi người ta là chồng cơ đấy.
Giang Thứ chẳng để ý đến tên điên này nữa, cũng chẳng thu lại máy tính bảng, cứ thế quay người về phòng.
Tối hôm đó, đoạn phát sóng trực tiếp lập tức lên hotsearch, chuyện Ôn Ngưng đóng vai tiểu Thanh Giác vẫn chưa được thông báo chính thức, bản thân cô cũng chưa chính thức ra mắt, cộng thêm tín hiệu trên Vân Sơn không tốt, chất lượng hình ảnh mờ ảo, chẳng ai biết người con gái trong live chính là cô, trên hotsearch chỉ có #Tiêu Khuynh Phi Dương ca ca# mà thôi.
Lần đầu tiên trong đời, Giang Thứ dạo xem cái thứ quái lạ như siêu thoại*, đã thế lại còn là siêu thoại của tên nghệ sĩ mà theo như bình thường đến cả cái tên cũng không xứng để anh nhớ.
*超话 Viết tắt của 超级话题, Super topic hay siêu thoại là một chủ đề trên Weibo, dạng như fanpage hay forum, là một khu trò chuyện trực tiếp giữa fans với người nổi tiếng trên Weibo.
Ban đầu anh còn kháng cự, nhưng về sau quả thật không nhịn được, sau khi bấm vào mới phát hiện 2/3 dòng trạng thái đều liên quan đến Ôn Ngưng.
Có không ít cư dân mạng điên cuồng gào thét rằng hai người đẹp đôi đến mức không tìm được ai thay thế, một số tay photoshop lợi dụng sức nóng đã cắt ghép những cảnh tượng ít ỏi trong livestream tối nay ra thành video ghép đôi với vô số phiên bản, phối với những bài hát nổi tiếng đủ màu sắc để tô điểm thêm cho bầu không khí, cắt cuộc gặp gỡ đầu tiên không thể nào bình thường ra để chỉnh sửa.
Kết hợp với những cảnh đang hót hòn họt này là ca khúc chủ đề “Muốn gặp em” đang nổi đình nổi đám gần đây, blogger còn cắt một đoạn Tiêu Khuynh nói hai người gặp lại nhau ở tiệm bánh ngọt để lên đầu. Trong video, Ôn Ngưng mang đồ bông hiện đại, vừa vui mừng vừa kinh ngạc nói: “Là anh?”
Tiếp đó cảnh chuyển đến Tiêu Khuynh đang mang quần áo cổ trang, tà áo trắng tung bay, dịu dàng chắp tay thi lễ: “Tiểu Thanh Giác, đã lâu không gặp.”
Ngay sau đó, một hàng chữ lớn “Đã nhiều năm không gặp, xuyên qua quá khứ và hiện tại, gặp lại nhau trong biển người” bỗng bay qua màn hình.
Nhạc nền vang lên rất đúng lúc: “Muốn gặp em, chỉ muốn gặp em, dù tương lai hay quá khứ, anh cũng chỉ muốn gặp một mình em.”
Làn đạn dường như che khuất cả màn hình tăng lên vùn vụt [WTF, kiếp trước kiếp này, mẹ nó tui gặm* chết mất!!]
*Gặm couple, cắn couple, chèo thuyền couple là chỉ hoạt động fan ủng hộ một cặp đôi nào đó trong showbiz. Gặm, cắn chỉ những hoạt động như ăn kẹo, ăn đường ấy.
Giang Thứ nhíu mày, không thể xem tiếp nữa, anh ném điện thoại qua bên cạnh, gương mặt âm trầm, nhưng bất kể thế nào cũng không thể ngủ được.
Cuối cùng anh dứt khoát ngồi dậy mò điện thoại, tiện tay đăng nhập tài khoản Weibo mà anh chưa bao giờ dùng, bình luận một câu với đám fans gặm cp đến phát điên đó:
@Giang Thứ tập đoàn Giang Ninh: [Chỉ có một mình tôi thấy tên này với cô ấy không xứng đôi sao? Đã nhân vật nam phụ lại còn chẳng nổi tiếng, muốn danh chẳng có danh, muốn tiền chẳng có tiền.]
Cái bình luận trẻ con này của Giang Thứ có thể nói là chua đến tận trời xanh, trong khoảnh khắc khơi dậy sự công kích kịch liệt của fans cp.
[Đúng, chỉ có một mình anh, anh là ánh sáng, anh là thần thoại duy nhất:)]
[Đây chắc không phải là fan nam trong truyền thuyết chứ? Tiêu Khuynh không nổi không có tiếng không có tiền hả? Cầm gương soi lại mình đi, rồi xem tiếp ví tiền trống không của anh, mùi chua lét người cả thôn đều ngửi thấy rồi…]
[Vãi, ông đây mắc cười quá, Tiêu Khuynh không xứng, bạn xứng sao? Để tôi xem xem bạn là thần thánh phương nào nào?]
Tuy nhiên cư dân mạng tinh ý phát hiện id của người bị fans cuồng cp phỉ nhổ dường như có chút đặc biệt.
[Hử?? Giang Thứ tập đoàn Giang Ninh???!! Là cái vị Thái tử gia mà tui đang nghĩ đó hở? Vãiiii? Dưa lớn?]
[Tớ đã đến trang chủ xác nhận rồi, không có chứng cứ, cọ nhiệt ấy mà, hơn nữa, tổ nghiệp của Thái tử gia người ta gọi là tập đoàn Giang Thị, từ đâu chui ra tên giả mạo, có cái tên cũng không tra kỹ, lại còn Giang Ninh, má nó chứ cười rụng rốn.]
Tổng bộ tập đoàn Giang Ninh và phạm vi kinh doanh đều ở nước ngoài, chưa từng dính dáng đến Trung Quốc, danh tiếng không được cư dân mạng biết đến cũng rất bình thường.
Tầm ảnh hưởng tại hải ngoại của Giang Ninh vốn không cần sự marketing của phương tiện truyền thông trong nước. Ban đầu, tài khoản này chính là do Nhậm Thiên Cao tiện tay tạo, Giang Thứ căn bản không dùng đến, thế nên đến cả chứng nhận cũng không có.
Fans xem anh là một cư dân mạng mạo danh, thế là bị một trận chế giễu như được mùa.
[Nghĩ bằng ngón chân cũng biết không thể nào là Giang tổng, người có thân phận địa vị như anh ta, cả ngày bận rộn giải quyết công việc, tối đến ôm người đẹp trên giường, chứ còn ở đây gặm cp với tụi tui.]
[Hahaha cười chết mất, @Giang Thứ tập đoàn Giang Ninh hello Giang tổng, mấy người nhiều tiền tiêu cũng không tiêu hết, có bản lĩnh thì ném chút qua đây bắt tiểu Thanh Giác về nhà nuôi đi, sân si chỗ bình luận này thì còn đàn ông gì nữa.]
[Đừng nói nữa, anh ta chẳng có tiền mà chỉ có bàn phím thôi hahaha]
[Giời ạ, tui có đức có tài gì mà hôm nay có thể phỉ nhổ Giang tổng ở đây, tài khoản của tui chắc sẽ không bay màu chứ? Sợ qué đi hihi.]
[Khóc, thái tử gia Hàn Thành của tôi bị đánh giá bình luận hại.]
Giang tổng trên giường của người đẹp ở Ngự Kiền Loan xa xa có một đêm không ngủ, trong lòng ôm cái gối mà tiểu Thanh Giác đã nằm, giường mỹ nhân mà không có mỹ nhân thì thôi, đằng này thời gian mỹ nhân rời đi quá lâu, đến cả mùi hương thuộc về cô trên gối cũng tiêu tán không còn ngửi thấy nữa.
Giang Thứ nhìn chằm chằm bình luận chế giễu anh, đôi mắt âm u, nếu tiểu Thanh Giác đó có thể dùng tiền bắt về, thì anh làm gì đến nỗi phòng không mông quạnh.
**
Ôn Ngưng vừa vào đoàn phim, tối đó còn chưa có sắp xếp vai diễn, sau khi làm quen sơ qua với Tiêu Khuynh liền được nhân viên dẫn đến ở ở dãy phòng phía sau phim trường.
Địa hình núi Vân Sơn cao, khắp nơi đều là rừng rậm hiểm trở, ngoại trừ đoàn phim đến quay lần này thì trước đó chưa từng được khai phá, vì thế không có các khách sạn nhà ở sẵn như hầu hết các danh lam thắng cảnh.
Dãy nhà được nhân viên đội đạo cụ dựng trước nửa tháng, thời gian eo hẹp, điều kiện hạn chế, nhiệt độ bên trong và bên ngoài phòng giống nhau, thỉnh thoảng có thể dùng nghỉ giải lao, nhưng không thích hợp để ở lâu dài trong mùa này.
Hầu như các diễn viên trong đoàn đều ở tại khách sạn nghỉ dưỡng ngoại thành hợp tác dưới chân núi Vân Sơn, dù không thể so bì được với các khách sạn hạng sang trong Hàn Thành, nhưng ít nhất là một nơi có máy sưởi và phòng vệ sinh riêng, dãy nhà trên đỉnh núi quả thật không thể nào so sánh.
Nhưng Ôn Ngưng không có lựa chọn, cô không giống những nghệ sĩ diễn viên có công ty, hậu cần ở phía sau, có xe chuyên dụng của công ty đến đoàn phim đưa đón mỗi ngày, cô chỉ có thể dựa vào đôi chân của mình để làm mọi thứ.
Buổi chiều cô trèo lên cũng mất hết bốn tiếng, không có xe, ngày nào cũng đi đi về về giữa khách sạn dưới chân núi và phim trường quả đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
Nhưng may thay cô đã quen khổ cực, không hề quan tâm những chuyện này, dù gì thì căn phòng của dãy nhà nhỏ này cũng lớn hơn nhiều so với cái gác xép trước đây của cô. Khi còn nhỏ, có một khoảng thời gian cô bị thím phạt ở nhà sau không được vào phòng để ngủ, hoàn cảnh bây giờ cô đã rất hài lòng rồi.
Giường được ghép bằng mấy tấm ván gỗ, bên trên đã chuẩn bị xong chăn gối, chỉ là nhìn có hơi mỏng, hiệu quả chống lạnh có lẽ không tốt lắm, may mắn cô đã mang toàn bộ áo khoác bông trong nhà đến đây, buổi tối có thể để một cái mặc, còn một cái để đắp, không có vấn đề gì lớn, trước đây cô cũng sống như vậy.
Ôn Ngưng không có thói quen chơi Weibo, cô không hề hay biết chuyện lên hotsearch tối hôm đó, khi dậy sớm để thuộc thoại vào ngày hôm sau, có không ít nhân viên nhìn cô với ánh mắt mờ ám.
Ôn Ngưng bị ngắm đến quả có chút xấu hổ, cô nhẹ giọng hỏi: “Sao thế? Sao mọi người lại nhìn tôi như vậy…”
Chuyên viên trang điểm ghé đến bên tai cô: “Ngưng Ngưng, em thành thật trả lời tôi nào, mối quan hệ giữa em và Tiêu Khuynh không chỉ là tình cờ gặp qua đâu nhỉ? Không sao, tôi rất kín miệng, không nói với ai đâu.”
Ai ai cũng biết, nơi buôn chuyện phát triển nhất trong giới giả trí ngoại trừ phòng vệ sinh ra thì chính là phòng trang điểm. Chuyên viên trang điểm vừa nói như vậy, vài diễn viên thức cả đêm ăn dưa cũng đều nhìn qua.
Đột nhiên bị hỏi, Ôn Ngưng có chút sững người, cười hỏi lại: “Là sao?”
“Ài, ngại nữa, không sao, bây giờ vẫn còn sớm, quả thật không phải lúc công khai, em mới vào giới, Tiêu Khuynh cũng vừa mới nổi, còn đang lúc nhiều fans nữ, nói chung phải ổn định hai năm đã rồi nói.”
Chuyên viên trang điểm ra bộ an ủi cô, thấy tính cách Ôn Ngưng tốt, da mặt mỏng, cảm thấy khá thú vị, thế nên đùa dai vài câu: “Chậc, nhưng mà có phải sau này chúng ta nên gọi em là Tiêu tẩu trên phim trường không?”
Ôn Ngưng: “??”
“Đừng ngại nữa, đùa em đó, da mặt sao mỏng thế, sau này tham gia gameshow hay ứng phó với phóng viên làm sao có thể chịu được."
Cả mấy người nói khiến Ôn Ngưng mụ mị cả đầu óc, nhưng sau khi buôn chuyện, cảm giác lạ lẫm khi mới quen biết đã biến mất đi nhiều.
Ôn Ngưng trang điểm trong rồi ra khỏi phòng, sau khi chào hỏi sơ qua đạo diễn và vài diễn viên đóng cùng, cô liền bận rộn quay phim.
Ôn Ngưng có nhiều cảnh quay vào buổi sáng, trong hai tiếng chuyển đến vài cái phim trường, may thay cô đã học kỹ lời thoại, khi quay cũng không vấp sai quá nhiều.
Cả buổi sáng, nữ chính Thanh Lăng sư tỷ trong bộ phim chính là người đóng chung nhiều nhất với cô, diễn viên vai sư tỷ là Lương Tri, vẻ ngoài ngọt ngào pha chút quyến rũ, cô ấy chỉ lớn hơn Ôn Ngưng năm tuổi, nhưng đã gom về không ít giải thưởng, sớm đã được gắn lên danh hiệu ảnh hậu, nhưng có dù là vậy, cô ấy lại khá hòa đồng, chẳng có chút gì gọi là kiêu ngạo.
Không hổ là ảnh hậu, kinh nghiệm đóng phim nhiều, cách xử lý cảm xúc rất mượt mà, dễ dàng dẫn Ôn Ngưng nhập tâm diễn.
Hai người phối hợp ăn ý, lời thoại lại không có chỗ nào sai sót, số cảnh phải quay lại đều rất ít, bầu không khí khá là hài hòa.
Sau khi quay cả buổi sáng, cuối cùng đã đến lúc nghỉ ngơi ăn cơm, Lương Tri nhanh chóng thoát khỏi hình tượng sư tỷ điềm tĩnh vững vàng. Rũ bỏ hình tượng sư tỷ thì cô ấy cũng chỉ là thiếu nữ hoạt bát 25 tuổi.
Ôn Ngưng có ấn tượng rất tốt về cô ấy, quay xong vẫn không nhịn được ngắm nhìn cô ấy.
Lương Tri tự nhiên đưa tay đặt lên tóc mái mềm mại của cô ấy, cười ngọt ngào: “Ngưng Ngưng diễn tốt thật đấy.”
Đạo diễn cũng cười một tiếng: “Rất khá, biểu hiện lúc đến sơ tuyển đã rất xuất sắc, vốn dĩ tôi cũng rất do dự vì không phải xuất thân từ trường lớp chuyên môn, hơn nữa không có kinh nghiệm đóng phim, nhưng xem ra hôm nay không làm chúng ta thất vọng.”
“Vẫn là người mới hả?” Lương Tri chớp mắt nhìn cô, nói đùa chế giễu mình, “Tốt hơn nhiều so với tôi lúc đầu rồi, khi tôi vừa ra mắt bị chửi té tát, độc dược phòng vé*, diễn xuất mờ nhạt, bình hoa di động.”
*票房毒药 Diễn viên khiến doanh thu phòng vé thu về không nhiều. Đối lập với thần dược phòng vé là người khiến vé bán rất chạy (tiện thể giải thích những chương sau không cần giải thích lại:)))
Đạo diễn tất nhiên có chút ưu ái đối với diễn viên diễn tốt, trong lời nói là sự cưng chiều của trưởng bối đối với tiểu bối: “Biến tướng khen mình đẹp thôi? Còn bình hoa gì?”
Lương Tri bị nhìn thấu cũng cười tự nhiên, cô nghiêng đầu ra sau nhìn về phía cửa, một người đàn ông có thân hình cao lớn chậm rãi dựa vào bên cửa, trên mặt hiện lên tầng đỏ ửng hiếm thấy, cô cười híp mắt, nháy mắt với đạo diễn và nhân viên, rồi chỉ chỉ về người đàn ông bên cửa: “Tôi đi trước