Mệnh Trung Thiên Ái

Chương 27


trước sau


 
Chương 27: 
 
Tháng Ba đến, Hàn Thành lại nghênh đón một trận bão tuyết.
 

Vị trí của Vân Sơn cao, nhiệt độ còn thấp hơn đô thị Hàn Thành năm sáu độ. 
 
Quần áo truyền thống của Thanh Lăng là tay áo lụa mỏng, một điệu lăng la nghê thường, vô cùng đẹp mắt, nhưng mà không thể nào chịu lạnh được.
 
Trong thế giới võ hiệp, mọi nhân sĩ giang hồ đều không sợ lạnh là đều nhờ vào thân thể có hạo nhiên chính khí nhưng mà trong cuộc sống thực tế, nhóm người diễn viên chỉ có thể chịu đựng lạnh giá trong khoảnh khắc đạo diễn bấm máy, cố gắng diễn xuất cho xong.
 
Bên ngoài màn ảnh, tất cả công ty đại diện đều sắp xếp người chăm sóc cuộc sống của nghệ sĩ, nhóm trợ lý ôm áo lông mềm mại đứng chờ sẵn, chỉ cần đạo diễn kêu "cắt" một tiếng, một đám người lập tức ùa lên, vội vàng phủ áo bông dày bao bọc kín người nghệ sĩ nhà mình, đầy đủ mọi thứ từ trà nóng, túi giữ ấm, và khăn ấm.
 
Ôn Ngưng chỉ đến một mình, so với những nghệ sĩ được người ta chăm sóc thì cô chỉ có thể tự làm mọi việc.
 
Thường thường sau khi rời khỏi ống kính, còn chưa kịp tìm chỗ để áo khoác và chăn bông để chống lạnh trong phim trường to như thế này thì cảnh quay kế tiếp đã bắt đầu.
 
Càng khỏi nghĩ tới nước ấm hay túi giữ ấm, ngay cả áo khoác còn chưa kịp mặc, thường xuyên tới lui lại còn phải chống chọi với cái lạnh, đầu cô đã hơi choáng váng.
 
Sau khi nhớ lại vài lời thoại, cô đã không khống chế nỗi giọng mũi nồng đậm, từ trước đến nay, Ôn Ngưng diễn một hai lần là đã qua, bây giờ lại bị đạo diễn NG vài lần, trạng thái vốn không tốt bây giờ lại càng tệ hơn.

 
Đạo diễn là người hiểu biết, ít nhiều gì cũng có chút thiên vị với diễn viên diễn tốt, hợp tác mấy ngày nay, ông đều nhìn thấy mọi sự cố gắng và thiên phú của Ôn Ngưng. Một cô gái nhỏ dốc sức lao động, bên cạnh không có lấy một người trợ lý, chỉ gánh vác mọi cực khổ một mình, lại chưa bao giờ gây thêm phiền toái cho mọi người.
 
Buổi sáng ông đã thấy trạng thái của cô không tốt, ông cũng không trách móc nặng nề như thường hay mắng nghệ sĩ không tập trung, mà giọng điệu mềm mỏng bảo cô đi nghỉ ngơi cho tới khi tìm lại tâm trạng, nếu cả người không khỏe thì không cần phải cố gắng, còn thuận tiện kêu hậu cần lấy thuốc cảm và ly nước ấm cho cô.
 
Đời này, Ôn Ngưng chịu quá nhiều lời chịu quá nhiều lời chửi rủa và trách cứ, vốn đã chuẩn bị tâm lý nhận một trận trách móc, ai ngờ vậy mà lại được an ủi một phen, cô gái nhỏ cầm ly nước ấm, cảm thấy mình đang kéo chân mọi người lại, ảnh hưởng đến tiến độ, trong lòng không nhịn được mà bắt đầu tự trách. 
 
Đại đa số người ở phim trường đều bận rộn như cũ, bởi vì tâm trạng Ôn Ngưng không quá tốt nên phần diễn buổi sáng phải dời lại một ngày nên cũng rảnh rỗi một khoảng thời gian.
 
Theo lý mà nói, cô nên nhân cơ hội này mà về phòng ngủ một giấc, nghỉ ngơi một chút nhưng mà cô lại cảm thấy tự trách, quả thật rất khó chịu, cô ngồi một góc ở bậc thềm ngoài phim trường, khóe mắt cụp xuống, thẫn thờ nhìn tuyết trắng trên đất, nhấp từng ngụm từng ngụm thuốc cảm trong ly.
 
Khi xe Giang Thứ chậm rãi ngừng ở trước cửa phim trường, Ôn Ngưng mới uống thuốc cảm được một nửa.
 
Trước cửa đã xôn xao một trận, không ít người ra ngoài đón, rất nhiều nghệ sĩ không có cảnh diễn đều tụ tập trước cửa phim trường tựa như chưa thấy quang cảnh như vậy bao giờ.
 
Ôn Ngưng vốn là người chậm chạp, giờ phút này còn có hơi sốt nhẹ, phản ứng lại càng chậm chạp hơn vài phần, cô thấy tất cả mọi người ra ngoài nhưng cũng không đứng dậy tham gia náo nhiệt, cô chỉ thoáng nghe thấy có người bàn tán thảo luận.
 
"Bọn họ nói Thái tử đến đây."
 
"Vị kia của tập đoàn Giang Thị?"
 
"Ngoại trừ người đó, còn ai trong Hàn Thành dám xài biệt danh này..."
 
"Cậu nói xem, Giang tổng tới nơi nhỏ bé của chúng ta làm gì?"
 
"Không biết, nhưng mà nghe nói diễn viên nữ số hai Dư Tiêu Tiêu, cái người mà mãi chưa tới đây là người của công ty Hoa Ảnh thuộc Giang thị đó."
 
"Trời ạ, vậy người đứng sau quá lợi hại rồi, có nhà họ Giang chống lưng, hèn gì nghe nói lần trước cô ấy ngại thời tiết không tốt nên đẩy cảnh diễn của mình về sau đó..."
 
"Còn không phải sao, hôm nay không dễ gì mới đến đây, thế mà lại đến cùng Thái tử nữa chứ! Này, cũng quá phô trương rồi, vợ chính thức còn chưa được đãi ngộ này nhỉ..."
 
Ôn Ngưng ngồi trong góc nghe từng tiếng lọt vào trong tai, đốt ngón tay tái xanh bị đông lạnh tới mức đỏ ửng, ly nước trên tay cũng lạnh dần.
 
Ngoài cửa đã nhanh chóng xuất hiện bóng dáng của Giang Thứ, thân hình anh cao ngất, áo khoác màu đen rộng rãi, trên đầu vai còn rơi xuống một chút bông tuyết trắng, quần áo của anh lay động khi bước vào cửa, điệu bộ nghiêm trang lại vô cùng lịch sự.
 
Không ít người khó nén hưng phấn mà đi vào trong theo anh, vị trí Ôn Ngưng ngồi không phải ở trước cửa chính, lúc trước tâm trạng cô không tốt nên đặc biệt tìm một góc nhưng không lâu sau, Giang Thứ vô tình đi ngang qua trước mặt cô.
 
Bước chân anh ngừng lại bên cạnh Ôn Ngưng, tiện tay chỉnh lại áo khác dài, giống như là vô ý dừng lại, ánh mắt không nhịn được mà liếc nhìn khuôn mặt Ôn Ngưng.
 
Lúc Ôn Ngưng ngơ ngác ngẩng đầu, đúng lúc đối diện với ánh mặt lạnh lùng đang nhìn xuống của anh.
 
Giang Thứ mặc không đổi sắc, nhìn chằm chằm gương mặt nhỏ nhắn bị lạnh tới mức đỏ ứng, chỉ mới không gặp vài ngày, cô gái nhỏ bé này lại tự hành hạ bản thân tới mức gầy xuống một vòng. Vân Sơn lạnh như thế, vậy mà ngay cả áo khoác dài cũng không mua, lại mặc một cái áo bông cũ, không biết đã giặt đi giặt lại bao nhiêu lần, có lẽ là cô lạnh tới mức không chịu nổi nên mặc hai cái áo chồng lên nhau. 
 
Đã như vậy rồi mà vẫn cứng đầu trả hết tiền vào thẻ anh, còn nói là trả nợ?
 
Không hiểu sao trong lòng Giang Thứ như bị gì đó đâm vào, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, ngược lại Dư Tiêu Tiêu đã ló đầu ra từ phía sau, giọng nói của cô ta lanh lảnh: "Nhường đường một chút, không thấy Giang tổng đang muốn đi vào sao? Cô cản đường rồi."
 
Lúc Ôn Ngưng nhìn Dư Tiêu Tiêu, đột nhiên đầu mũi chua xót, cô gái xinh đẹp mặc quần áo thời thượng trước mắt này chắc là người được Giang Thứ đích thân đưa tới trong miệng những người kia, nữ chính số hai có nhà họ Giang làm chỗ dựa.
 
"Này, cô bị sao thế, tránh ra một chút đi."
 
Ôn Ngưng bị sốt nên có hơi ỉu xìu, phản ứng vốn không nhanh nhạy, hơn nữa trong đầu đang nhớ lại những lời nói lộn xộn của mấy người trước đó nên chưa kịp phản ứng.
 
Bên cạnh cũng có người tò mò đứng nhìn, rõ ràng Ôn Ngưng không chặn ở trước cửa, sao Giang tổng lại dừng trước mặt người ta, lại còn có kiên nhẫn đứng đợi lâu như vậy.
 
Mà Ôn Ngưng này cũng thật là, bình thường luôn có dáng vẻ ngoan ngoãn, nhút nhát, hôm nay lại chặn ở trước mặt Giang tổng, người ngoài kêu vài lần vẫn chưa phản ứng lại.
 
"Ngưng Ngưng." Có người nhắc nhở một câu.
 
Ôn Ngưng đột nhiên giật mình, hít hít mũi, vội vàng cầm ly di chuyển qua bên kia một chút.
 
Không biết là do bối rối hay động tác quá mạnh, lúc cô di chuyển

về phía bên cạnh theo bản năng, tay cầm ly không vững, cả người nghiêng một cái, nửa phần nước thuốc bên trong cũng bị vẩy ra ngoài.
 
Giang Thứ đứng bên cạnh cô, trên mặt giày da màu nâu tinh xảo dính không ít nước.
 
Giang Thứ nhướng nhướng mày rồi lại khẽ cau mày nhìn chằm chằm nước thuốc kia.
 
Dư Tiêu Tiêu thấy thế vậy vàng mở miệng khiển trách cô: "Cuối cùng là cô muốn làm gì hả? Cố ý đúng không? Vừa nãy kêu đi thì không đi, bây giờ lại hất nước bẩn lên mũi giày Giang tổng, cô có biết giày này bao nhiêu tiền không? Cộng toàn bộ tiền đóng phim của cô lại cũng không đền được một chiếc!"
 
Giang Thứ nghe được vị thuốc cảm nhàn nhàn trong không khí, trong lòng lại buồn phiền vô cớ, đẩy lưỡi vào trong răng cấm một cái, nói với vẻ không vui: "Mẹ nó, ngậm miệng lại cho ông."
 
Dư Tiêu Tiêu ngậm miệng một chút, bị người đại diện kéo về bên cạnh.
 
Lúc trước cô ta do dự không chịu tới phim trường, sau này cấp trên của Hoa Ảnh đến tổng bộ Giang Thị dự họp, nghe nói Giang tổng đột nhiên muốn tới Vân Sơn một chuyến, người đại diện lo lắng việc cô ta “làm cao” bị Diêm Vương gia phát hiện, đặc biệt kéo người từ trong ổ ra ngoài, đuổi người tới tận bên này, không ngờ đụng xe trên đường còn chưa tính mà Dư Tiêu Tiêu này lại không có đầu óc như vậy, lỡ như đắc tội Giang tổng thì ngay cả công việc người đại diện này, cô cũng không giữ được.
 
Giang Thứ vừa nghe âm thanh hít mũi rầu rĩ của Ôn Ngưng đã cảm thấy không đúng lắm, giờ phút này nước trong ly đã vung vãi đầy trên mặt đất, hương vị trong không khí vô cùng quen thuộc: "Uống thuốc gì? Thuốc cảm à?"
 
Ôn Ngưng không hé răng, tiện tay lấy một cái khăn trong tay lau chùi mũi giày giúp anh.
 
Đột nhiên Giang Thứ lùi lại một bước, không biết tại sao, bây giờ anh không thể để Ôn Ngưng giúp anh làm việc này.
 
Ôn Ngưng mấp máy môi, cũng không nhìn anh mà chỉ để lại một câu: "Giang tổng, thật xin lỗi." rồi xoay người rời khỏi.
 
Giang Thứ siết chặt lòng bàn tay, ánh mắt nhìn chăm chăm bóng lưng vừa rời khỏi của cô, mãi tới khi người biến mất tại góc rẽ, anh cũng chưa thu hồi ánh mắt.
 
Giang Thứ ngây người ở phim trường tới sáng sớm, cứ thế mà không đợi được Ôn Ngưng, người đàn ông mất đi hứng thú, trong lòng phiền chán vô cùng, vẫn là không bỏ đi được.
 
Giữa trưa, lúc ăn cơm, rốt cục Ôn Ngưng đã đi từ phòng nhỏ ra nhưng mà cô ra trễ, khu cơm hộp bị người ta lựa chọn để lại bãi hỗn độn vô cùng.
 
Giang Thứ vừa mới kêu Nhậm Thiên Cao xuống núi tìm bác sĩ mua thuốc, bây giờ đang cầm hộp giữ nhiệt trên tay, đang định đi tới nhưng còn chưa tới trước mặt cô đã thấy nhân viên hậu cần chạy tới bên cạnh.
 
Có thể thấy người này rất quen thuộc với Ôn Ngưng, trong lời nói còn mang theo vẻ trêu chọc tự nhiên: "Tiếu tẩu, Khuynh ca vừa mới để lại cho chị một phần, hâm nóng ở trong đó. Nhưng mà mãi vẫn chưa thấy chị ra, đúng lúc anh ấy phải đi chụp ảnh nên kêu em giữ giúp, nhân lúc còn nóng, chị ăn đi."
 
Giang Thứ nghiến chặt răng, cánh tay đã lộ ra gân xanh, bởi vì một tiếng "Tiếu tẩu" kia mà lồng ngực anh dấy lên một ngọn lửa không tên.
 
Đôi mắt anh tối lại, cố gắng đè ngọn lửa kia xuống, hơi thay đổi vẻ mặt, thấy người kia đi rồi, lúc đó anh mới đến trước mặt Ôn Ngưng.
 
"Bệnh sao?" Anh vẫn nói chuyện khô khan cứng ngắc như cũ.
 
Lúc trước hai người tan rã không vui trong xe, lúc ấy anh rất cao ngạo, không dễ gì mới hạ tự tôn xuống giao quyền quyết định vào tay cô nhưng vẫn nhận một tiếng cự tuyệt như cũ, đã nói rồi, sau này sẽ không tiến thêm nửa bước, thế mà giờ phút này lại dùng cách như thế để gặp mặt, ít nhiều gì cũng có hơi không tự nhiên.
 
Giang Thứ thấy cô không hé răng, đôi tay đặt thẳng lên đỉnh đầu cô nhưng chỉ vừa chạm vào một cái thoáng qua, đã bị cô né tránh.
 
"Nóng thế này mà còn trốn gì nữa? Trong người có chỗ nào không thoải mái không?" Giang Thứ nhăn mày lại, toàn bộ cảm xúc ghen tuông vừa rồi đã hóa thành đau lòng, một tay cầm hộp giữ nhiệt nhét vào trong tay cô, thái độ bá đạo, không cho phép cô từ chối: "Mang từ Ngự Kiền Loan ra, anh kêu má Từ làm, đều là những thứ em thích ăn, thuốc cũng đã kêu Nhậm Thiên Cao ra ngoài mua rồi, uống thuốc cảm làm gì có tác dụng."
 
Giang Thứ nắm lấy cổ tay cô, kéo người đến trước mặt mình, đầu óc Ôn Ngưng đã không còn tỉnh táo, giờ phút này không rảnh so đo với anh.
 
Bàn tay to lớn của anh đặt trên trán cô, anh chau mày: "Em tự chăm sóc bản thân mình như thế à?"
 
Giang Thứ khẽ thở dài một hơi, tiện tay cởi áo khoác dài màu đen rồi quấn lên trên người cô: "Một chút nữa anh kêu Nhậm Thiên Cao điều hai trợ lý từ Hoa Ảnh qua cho em, em cho rằng chỉ một mình em thì có thể dạo chơi trong giới giải trí sao?"
 
"Em ký hợp đồng với Hoa Ảnh đi, để Nhậm Thiên Cao nhận việc cho em, sau này có nhà họ Giang che chở, xem ai dám thất lễ với em như thế nữa."
 
Giờ phút này Ôn Ngưng nghe được hai chữ Hoa Ảnh, lập tức đẩy tay anh ra theo phản xạ: "Không cần."
 
Môi mỏng Giang Thứ mấp máy: "Em cũng biết địa vị của Hoa Ảnh trong giới, em ký tên đi, muốn tài nguyên gì, chỉ cần nói một câu là có, bướng bỉnh làm gì?"
 
Giọng nói Ôn Ngưng chầm chậm, nghe có vẻ hơi mệt mỏi: "Lúc sáng Chu tiên sinh đã tới, tôi tính ký hợp đồng với công ty anh ấy."
 
Ngọn lửa không tên trong lòng Giang Thứ đột nhiên lại bùng cháy: "Chu Tự Hành?"
 
Anh cười lạnh một tiếng, cúi đầu giễu cợt cô: "Ôn Ngưng, công ty nhà mình thì không ký, lại muốn ký hợp đồng với người ngoài. Lại còn để người khác gọi là "Tiếu tẩu" trong phim trường, em coi anh là cái gì hả?"
 
Cô gái nhỏ siết chặt lòng bàn tay, lông mi hơi run: "Chủ nợ."



 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện