Mệnh Trung Thiên Ái

Chương 28


trước sau


 
Chương 28
 
Sắc mặt của Giang Thứ tối sầm lại một chút, xương quai hàm căng chặt toát lên vẻ ác liệt.
 

Vốn Ôn Ngưng chỉ bị sốt nhẹ, nhưng khi nhìn thấy anh dẫn theo Dư Tiêu Tiêu đến ban sáng, trong lòng bỗng tức giận vô cớ, máu huyết toàn thân bỗng nóng lên không ít, giờ phút này trở nên choáng váng, lỗ mũi càng thêm khó thở, giọng nói cứ ngọng ngọng: “Mọi người đều biết “Tiêu tẩu” chỉ là câu nói đùa, nhân viên họ thích đùa, nhưng tôi thật sự không hứng thú cho lắm, nhưng điều này cũng chẳng có liên quan gì lớn đến anh, hai chúng ta đã ly hôn, bất kể có là thật hay không cũng không cần anh can thiệp.”
 
Những tin đồn tầm phào cực kỳ phổ biến trong cái giới này. Chúng kéo dài bất tận và biến đổi nhanh chóng mỗi ngày, hôm nay nhân vật chính là cô, ngày mai cũng có thể là người khác, so đo quá nhiều sẽ chẳng thể sống sót nổi trong cái giới này.
 
Sáng sớm, Chu Tự Hành có ghé đến, nói về chuyện ký hợp đồng công ty với cô, anh xem như là người đã mở lối cho cô bước vào cái vòng này, nhưng cũng không vì thế mà thiên vị, anh luôn duy trì khoảng cách thích hợp, nhưng thỉnh thoảng chỉ điểm một hai câu và giúp đỡ móc nối những mối quan hệ nhỏ thì quả thật cô đã thu được không ít lợi ích. Ngoại trừ má Từ, anh là người xa lạ đầu tiên mà cô cảm thấy tốt bụng kể từ khi cô đặt chân đến thành phố này.
 
Kể từ lúc Ôn Ngưng quyết định bước trên con đường này, cô cũng đã để tâm đến nhiều công ty, bây giờ Chu Tự Hành đề cập với cô chuyện này, tất nhiên cô nghĩ cũng không cần nghĩ bèn lập tức đồng ý.
 
Một mình cô đơn độc trên con đường này, phía sau không có công ty, không có ekip. Những bình luận về cô và Tiêu Khuynh rộ lên trên mạng suốt hai ngày qua, nhưng lúc sáng nghe Chu Tự Hành nói thì cô mới biết, khó trách hai ngày nay mọi người nhìn họ với ánh mắt mang mùi vị khá đặc biệt, vả lại còn luôn mồm gọi cô là Tiêu tẩu.
 
Cô lo rằng sẽ gây phiền toái cho Tiêu Khuynh, nên đã giải thích với nhiều người đang trêu đùa, thế nhưng Tiêu Khuynh lại chưa từng tỏ rõ thái độ. Đa số mọi người chỉ cho rằng cô xấu hổ, sợ công khai quá sớm sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển trong tương lai của hai người, ngoài mặt thì nói đã biết, thế nhưng chẳng mấy chốc lại tiện mồm gọi lại như thế, hiệu quả thật sự không khả quan.
 
Chu Tự Hành nghe thế cảm thấy có chút bất thường, anh chỉ nói cô không cần lo lắng, chỉ cần diễn vai của mình cho tốt, những chuyện còn lại sẽ do ekip PR xử lý.
 
Sau khi Ôn Ngưng gật đầu đồng ý thì nhanh chóng ký hợp đồng.

 
Lúc đó Chu Tự Hành trêu đùa một câu: “Em biết đấy, công ty giải trí Hoa Ảnh của Giang Thứ có thể nói là ngồi ở vị trí dẫn đầu trong giới giải trí này. Hai mươi năm kinh nghiệm tạo ra ngôi sao và nguồn nhân lực to lớn, nguồn tài nguyên cũng đứng đầu. Công ty giải trí Hàn Tinh là hành trình mới mà anh có ý chuyển đổi trong hai năm này, tất nhiên tạm thời không thể so sánh được với Hoa Ảnh.
 
“Với quan hệ của em và “Đông gia Hoa Ảnh” kia thì muốn đến bên đó cũng chỉ cần một câu nói mà thôi nhỉ?”
 
Ôn ngưng tất nhiên hiểu được “Đông gia Hoa Ảnh” trong lời của anh chính là Giang Thứ, nhưng khi cô nhớ đến dáng vẻ hận không thể nhốt cô vào lồng không cho ai nhìn thấy của anh thì chỉ bất lực mím môi: “Ký kết với Hoa Ảnh à, có lẽ em còn chưa vào giới thì đã trực tiếp mất tăm mất tích rồi.”
 
Nhưng điều khiến cô không ngờ là, hợp đồng giữa cô và Hàn Tinh vừa được ký chẳng bao lâu thì Giang Thứ, người đã nhiều ngày không còn đến tìm cô nữa lại mang hợp đồng của Hoa Ảnh đến trên núi Vân Sơn.
 
Chỉ thiếu một chút.
 
Nhưng giữa bọn họ dường như vĩnh viễn chỉ thiếu có một chút như vậy.
 
Hai mươi năm trước, vốn hai người đã hẹn nhau, ngày mà Giang Thứ rời khỏi núi nhất định sẽ mang Ôn Ngưng sống trong cực khổ lầm than đi cùng, nhưng đến hôm đó, vì bị người thím phát hiện vài lần lén lút mang cơm ra bên ngoài, Ôn Ngưng bị đánh một trận không nói, đã thế còn bị nhốt trong kho kiểm điểm tận mấy ngày, đến lúc ra ngoài, Giang Thứ đã bị người nhà cưỡng ép dẫn đi Mỹ, thiếu một chút nữa, hai người họ đã có thể lớn lên cùng nhau.
 
Ở bữa tiệc từ thiện nửa năm trước, Giang Thứ để một mình cô ở khách sạn, nếu như về nhà sớm một chút, phát hiện cô không cầm điện thoại sớm một chút, ra ngoài tìm cô sớm một chút, thì sẽ gặp được cô sớm hơn Chu Tự Hành, thiếu một chút, Giang Thứ đã có thể đón cô về nhà
 
Vào buổi tối đêm giao thừa, nếu như không có cuộc gọi đó, hoặc là Giang Thứ nghe lọt tiếng khẩn cầu mềm nhũn của cô, đồng ý ngồi lại ăn xong cơm tối trước cùng cô, thì cô đã có lý do để lừa gạt mình, rằng thật ra anh cũng yêu cô, cũng quan tâm cô, thiếu chút nữa, cô đã có thể tiếp tục làm bà chủ nhỏ ngoan ngoãn đợi anh về nhà ở Ngự Kiều Loan.
 
Ôn Ngưng nâng mắt nhìn anh, thuận tay cởi áo khoác mà anh vừa choàng lên nhét vào lòng anh, sau đó là bình giữ nhiệt, thuốc hạ sốt, tất cả đều trả lại.
 
“Thay tôi nói cảm ơn với má Từ.”
 
Giang Thứ nắm chặt những thứ bị cô trả về trong tay, ánh mắt hơi lạnh: “Muốn cảm ơn thì theo anh về tự mình cảm ơn, anh đây chỉ là chủ nợ của em, dựa vào cái gì thay em cảm ơn?”
 
“Vậy thì thôi.” Ôn Ngưng nói xong liền xoay người muốn rời đi, nhưng có lẽ do cơn sốt ảnh hưởng, cô gái vốn có tính cách nhẹ nhàng không hiểu tại sao lại tức giận, cô đột ngột quay đầu, đối mặt với đôi mắt lạnh lùng của Giang Thứ, mượn cớ phát sốt không tỉnh táo bèn nói ra hết những lời mà cô không dám nói ra: “Anh hỏi tôi xem anh là cái gì, nhưng anh lại xem tôi là cái gì hả?”
 
Trong lòng Ôn Ngưng có sự ấm ức, lần đầu tiên muốn dùng lời nói để đả kích anh: “Cho dù chỉ là một tin đồn tầm phào, nhưng cũng có người gọi là Tiêu tẩu, thế mà kết hôn với anh bao nhiêu lâu như vậy, tôi chưa từng nghe thấy người ta gọi mình là Giang phu nhân. Kể cả trước lúc ly hôn, tất cả mọi người đều cho rằng tôi là giúp việc trẻ, thư ký trẻ, anh chưa bao giờ bằng lòng giới thiệu tôi với người nhà, không bằng lòng nói với người khác, đây là Ôn Ngưng, vợ của Giang Thứ anh.”
 
Giang Thứ rất hiếm khi bị người khác chặn họng nói không ra lời, nhưng với Ôn Ngưng, lại là lần này đến lần khác.
 
**
 
Vào ban đêm, tòa nhà lớn của tập đoàn Giang Thị tối om một mảng, Giang Thứ kẹp điếu thuốc trong tay, đứng trước cửa sổ sát đất, ánh mắt liếc nhìn về phía tòa chung cư cao ngất trời cách đó không xa.
 
Trước kia, lúc anh tăng ca đến đêm khuya, không thể nào về Ngự Kiều Loan, thỉnh thoảng sẽ nhìn về phía đó.
 
Nơi đó gần công ty nhất, và cũng là sản nghiệp của Giang Thị, Giang Thứ có vài một căn hộ cao mấy tầng ở đó. Khi chưa ly hôn, anh đã từng nghĩ sẽ để Ôn Ngưng chuyển qua đó.
 
Ngự Kiều Loan nằm độc lập, có sân có vườn hoa, lại kề biển lớn, phong cảnh đẹp như tranh vẽ, duy chỉ có một khuyết điểm đó là cách quá xa công ty. Để Ôn Ngưng chuyển ra ngoài, đến ở chỗ gần công ty, như thế anh mới có thể có thời gian về nhà ăn cơm cùng cô, ban đêm dù làm việc muộn đến thế nào, anh cũng có thể về nhà nghỉ ngơi cùng cô.
 
Nhưng có rất nhiều chuyện còn chưa kịp thực hiện, biến cố đã xảy ra trước.
 
Sau khi vài điếu thuốc tàn hết, bên ngoài cửa phòng chủ tịch bỗng có tiếng gõ cửa.
 
 Giang Thứ nhíu mày, thu lại ánh mắt, còn chưa kịp quay lưng lại nhìn đã nghe tiếng Hạ Trình không ngừng gõ cửa kính: “Anh Thứ! Cứu em!”
 
Giang Thứ: “…”
 
Giang Thứ tiện tay ấn nút, cửa kính từ từ mở ra, Hạ Trình xông vào: “Anh Thứ, anh quản Giang Mông Mông đi, sao cô ấy suốt ngày rảnh rỗi đi tìm em vậy chứ!”
 
Giang Thứ lười biếng nhướng mắt lên nhìn anh ta, giọng nói mạnh mẽ nam tính: “Con bé không thể tìm cậu à?”
 
Câu này nghe ra chút mùi vị của anh trai ruột.
 
Lúc này Hạ Trình đã tức chết, gan cũng trở nên lớn hơn: “Sao nào? Muốn cô ấy làm bạn gái em?”
 
Một tia lạnh lùng lướt qua trong mắt Giang Thứ: “Cậu cứ thử đụng con bé xem? Nó mới 18.” Lời nói mang đậm vẻ cảnh cáo của anh trai ruột.
 
Hạ Trình phút chốc như xì hơi: “Anh à, sao em dám chứ, em chẳng có ý gì với cô ấy sất, chỉ xem cô ấy như em gái thôi. Mẹ chứ vấn đề nằm ở chỗ em đã thoát ế rồi, nhưng cô ấy suốt ngày chạy đến chỗ em, em không giải thích được.”
 
Giang Thứ: “Thoát ế?”
 
Hạ Trình không hiểu sao có chút suy nghĩ, không dám nhìn mắt Giang Thứ.
 
“Giang Mông Mông mà biết sẽ giết cậu.”
 
Giang Thứ tiện tay dập điếu thuốc: “Cậu biết từ nhỏ Giang Mông Mông đã thích ỷ vào cậu, chắc cậu không thể không biết con bé có ý gì chứ.”
 
Hạ Trình nhướn mày: “Cái đó hết cách…từ nhỏ cũng vô dụng, anh à anh cũng biết mà, cảm giác tình yêu đến rồi, có ngăn cũng ngăn không được.”
 
Trong lòng Giang Thứ rất ngột ngạt, lười đáp lại cậu ta, anh chỉ trầm mặc không lên tiếng, một lúc sau đột nhiên mở miệng hỏi: “Con bé dính lấy cậu bao năm như vậy, sao cậu có thể thích người khác được?”
 
Hạ Trình không để tâm chuyện đó: “Tình yêu làm gì có chuyện đến trước đến sau cơ chứ, ở bên nhau lâu cũng không thể thắng nổi một phút rung động, rung động đó anh hiểu không hả anh Thứ?”
 
Quả thật Giang Thứ cảm thấy mắc ói vì Hạ Trình đang trong cơn yêu cuồng nhiệt kia, hơn nữa còn có chút đụng chạm, anh cứ cảm thấy lời này như đang nói anh và Ôn Ngưng vậy. Cho dù hai người đã kết hôn, ở chung với nhau nửa năm, sau khi ly hôn liền quay ngoắt đầu, thoải mái ký hợp đồng với công ty của người đàn ông khác, lan truyền tin đồn với người đàn ông khác.
 
Trong lòng anh bắt đầu trở nên bất an, anh nâng mắt nhìn Hạ Trình, sắc mặt âm trầm: “Hiểu cmn.”
 
Giang Thứ xoay người ra khỏi phòng làm việc.
 
“Anh đi đâu đấy? Đợi em với!”
 
Hạ Trình cắm mặt đuổi theo, cuối cùng ngồi trên chiếc Maybach màu đen, nắm chặt tay vịn bên ghế phụ mà khóc.
 
Sự lo lắng trong lòng Giang Thứ ngày càng tăng lên, cuối cùng biến thành sự tức giận. Chiếc Maybach màu đen bò trên đường xung quanh thành phố như hổ đói, chân ga đạp mạnh, tiếng động cơ gầm rú inh tai, tốc độ xe bỗng tăng vọt, còn ánh mắt người đàn ông ngồi trên ghế lại buốt giá, mặt không

biểu cảm.
 
Những năm đầu anh em chơi đến điên cuồng, đua xe mạo hiểm cũng bình thường, nhưng Hạ Trình chưa bao giờ tham gia, anh cảm thấy thế giới muôn màu tiêu dao tự tại, mắc mớ gì phải cược tình mạng vào trò chơi kích thích như vậy.
 
 Làm sao anh biết được tối nay Giang Thứ sẽ nổi điên, tốc độ xe không ngừng xé gió, Hạ Trình cau mày cắn chặt răng: “Anh Thứ! Con mẹ đừng phóng nhanh thế chứ! Bạn gái em còn đợi em ở nhà kìa! Ông đây vẫn muốn toàn mạng trở về!”
 
Giang Thứ không có phản ứng gì, khuôn mặt vẫn lạnh lẽo như cũ và tiếp tục tăng tốc, Hạ Trình sợ tới mức toát mồ hôi lạnh, vội vàng gào thét: “Anh nghĩ cho chị dâu đi, anh xảy ra chuyện thì chị ấy phải làm sao, bị ức hiếp cũng không có ai bảo vệ!”
 
Tiếng phanh xe chói tai vang lên giữa đêm khuya, lốp xe gần như in hằn vết lửa trên đường nhựa, một lúc sau, chiếc Maybach màu đen dần dừng lại.
 
Hạ Trình thở hổn hển, suýt chút nữa bị Giang Thứ dọa chết khiếp, vẫn là chị dâu có tác dụng.
 
Hạ Trinh sợ đến mức này, Giang Thứ bỗng nhiên nhớ đến Ôn Ngưng ngồi ở ghế lái lúc trước, cô gái thường bị dọa sợ đến mặt mày trắng nhợt, nhưng lại cứ âm thầm chịu đựng, chưa từng nói với anh một câu, cho đến lần cuối cùng lúc rời đi mới mở miệng nói mình không quen, nhưng trước giờ anh là người sống thô bạo, tâm tư chẳng có chút tỉ mỉ, lại bá đạo ngạo mạn, từ đầu đến cuối anh chưa bao giờ nhận ra rằng, anh chưa từng thật sự nghĩ cho cô.
 
Khó trách cô thà đi theo người khác, chứ không theo anh nữa.
 
Trái tim Giang Thứ co rút, ngột ngạt đến khó thở, kéo khóe môi tự giễu: “Lúc Ôn Ngưng đi rồi mới nói sợ với anh.”
 
Hạ Trình sững người một lát mới hiểu được ý trong lời của anh: “Vãi, anh Thứ, ông đây còn không chịu nổi, huống hồ là chị dâu, con gái người ta là để thương yêu, anh không thương chị ấy, chị ấy chả…”
 
Chị ấy chả đi theo người khác à…Tính khí thì nóng nảy, nói chuyện khó nghe, lúc phát điên thì mạng cũng chẳng cần, chả trách người ta muốn ly hôn, đáng đời đồ không vợ.
 
Chỉ có điều mấy lời này Hạ Trình không dám nói, cậu vẫn muốn sống lâu hơn một chút.
 
“Xuống xe.”
 
Hạ Trình cảm tạ trời đất, anh ta chỉ đợi mỗi câu này của Giang Thứ, anh vừa lăn vừa bò, hai chân vừa chạm đất, xe liền mất hút chỉ để lại đám khói.
 
Hạ Trình nhìn khói xe, miệng lầm bầm: “Nửa đêm còn không lo về nhà, còn chạy ra ngoại thành lại gây họa cho ai nữa…”
 
**
 
Núi Vân Sơn ban đêm vẫn bị tuyết bao phủ. Mấy ngày trước có vài trận tuyết lớn, địa hình của Vân Sơn cao, tuyết đọng rất khó tan, trong lòng Giang Thứ một lòng một dạ muốn lên núi tìm Ôn Ngưng, thế là bèn lái xe lên đường núi.
 
Tuyết rơi dày đặc kín cả quả núi, xe việt dã chạy còn khó khăn, huống hồ là chiếc Maybach gầm thấp. Chiếc xe chỉ mới lái được nửa đường đã lún sâu khó đi, Giang Thứ đạp chân ga, nhưng lại bị trượt một vòng, thân xe mất kiểm soát lăn thẳng xuống khe bên dưới, cuối cùng đâm vào cây cổ thụ già nửa đường mới chịu dừng lại.
 
Cửa kính mở một nửa, những cành cây phiền phức đâm vào ghế lái, khiến thùy não sau của anh rách ra rỉ máu.
 
Sau nửa phút, mọi thứ trở lại sự yên tĩnh.
 
Giang Thứ mệt mỏi nhấc mí mắt lên, lòng bàn tay trái vươn ra sau đầu, lướt qua một mảng máu, anh nhếch môi tự giễu: “Đáng đời.”
 
Anh bình tĩnh bước xuống từ hướng ghế phụ, vừa muốn đi lên núi lại đột nhiên quay người lấy vài tờ giấy từ chỗ ghế phụ, ép lên chỗ sau gáy rồi chà sạch máu bằng tuyết lạnh ngắt.
 
Lá gan của Ôn Ngưng bé, anh sợ lát nữa gặp sẽ dọa cô ấy.
 
Trong đêm tuyết băng giá này, một mình Giang Thứ leo lên đỉnh núi không chút do dự, anh không cảm thấy lạnh chút nào, và cũng không cảm thấy sự đau đớn phía sau đầu.
 
Càng gần đỉnh núi, sự buồn phiền trong lòng càng giảm thêm vài phần.
 
Giang Thứ rốt cuộc chính là Giang Thứ, ưu thế sinh tồn nơi hoang dã từ nhỏ đã thể hiện hết sức tinh tế. Con đường núi vốn cần bốn tiếng đồng hồ để leo lên thì anh chỉ cần hai tiếng là đã thấy ánh sáng lấp ló nơi phim trường.
 
Một nụ cười nhàn nhạt cuối cùng đã xuất hiện trên khuôn mặt anh, giống như là thở phào nhẹ nhõm.
 
Đêm nay phim trường thu công sớm, lúc Giang Thứ đến dãy nhà nhỏ, xung quanh chẳng có bóng người nào.
 
Ôn Ngưng vừa mới tắm xong, mặc lại hai lớp quần áo bông lên trên người, cô ôm kịch bản chăm chỉ học lời thoại.
 
Giang Thứ đứng trước cửa sổ, nhìn cảnh tượng đã từ lâu không thấy, hốc mắt không hiểu sao lại cảm thấy cay cay.
 
Anh yên lặng xem một lúc, cuối cùng vẫn đến trước cửa phòng cô nhẹ gõ cửa.
 
Không thể không nói, nửa năm kết hôn giữa cô và Giang Thứ không phải là vô ích, đối với người đàn ông mà cô đã thích mười hai năm, người mà cô đã thật sự dùng tâm để hiểu, cho dù chỉ tùy ý gõ hai tiếng, cô cũng có thể nghe ra được sự khác biệt với những người khác, tiếng gõ mang theo ngạo khí, cực giống với Giang Thứ.
 
Ngón tay của Ôn Ngưng siết chặt lại, nắm chặt kịch bản không biết phải làm sao.
 
Nhưng khi cô bình tĩnh lại thì nghĩ, đã nửa đêm rồi, vả lại trời còn có tuyết, thiếu gia tôn quý như Giang Thứ sao có thể rảnh rỗi trở lại đây tìm cô chứ.
 
Giọng nói của cô mang theo chút mệt mỏi, non nớt hỏi: “Ai đó?”
 
Giang Thứ kéo khóe môi, giọng điệu nhẹ nhàng hơn nhiều so với ban sáng: “Anh chủ nợ của em.”
 
Ôn Ngưng: “…”
 
Cô hít sâu một hơi, cẩn thận đưa tay tắt đèn, muốn giả vờ như mình chưa nói gì, và đã đi vào giấc ngủ.
 
Giang Thứ ngoài cửa thấy ánh đèn đột nhiên bị tắt, chỉ bất lực cười nhẹ một tiếng, xem anh là đồ ngốc ư: “Mở cửa đi cô bé ngốc, anh đã thấy em tắt đèn rồi.”
 
Ôn Ngưng xấu hổ vô cớ, bĩu môi liếc nhìn cửa.
 
“Không mở nữa anh gọi người đấy, phim trường của bọn em chắc vẫn còn người nhỉ, gọi người ta tỉnh dậy rồi đừng trách anh.”
 
Không biết sự bướng bỉnh từ đâu đến, Ôn Ngưng dứt khoát kéo chăn trùm qua đầu không thèm để ý đến anh, gọi thì gọi đi, dù sao cũng chẳng liên quan gì với cô.
 
Giang Thứ đợi ở bên ngoài một lúc, thấy cô thật sự không phản ứng gì bèn nhướn mày, anh sắp bị chọc cười rồi.
 
Nhưng cho dù cô không mở cửa, vừa rồi anh đã nghe được tiếng nói mềm mại của cô, cảm thấy chuyến leo núi tối nay không uổng công vô ích.
 
Anh đứng trước cửa một hồi lâu, sau đó dứt khoát về lại trước cửa sổ, tìm bậc thang ngồi xuống.
 
Ngọn gió lạnh rít vào mặt, nhưng chỉ cần nghĩ đến Ôn Ngưng đang ngoan ngoãn ngủ trong căn phòng phía sau lưng anh, những phiền muộn trong lòng anh mất ngày nay đã bị quét sạch, không một dấu vết.
 
Trong phòng, Ôn Ngưng ôm chăn nhưng không tài nào ngủ được, chỉ cần cô nghĩ có thể Giang Thứ chưa đi, anh đang ở cách phòng cô không xa, trái tim bỗng đập nhanh vô cớ, thình thịch thình thịch chẳng ra thể thống gì.
 
Chẳng qua bao lâu, bên ngoài cửa sổ có chút tiếng động, Ôn Ngưng ló cái đầu nhỏ ra khỏi chăn, không nhịn được liếc mắt về phía đó.
 
Cô thấy anh đứng lên trên bậc thang, đi đến bên cửa sổ, sau đó cởi áo vest ngoài treo trước cửa sổ, chặn hết gần nửa những kẽ hở ở cửa sổ bên trái.
 
Ôn Ngưng nghi hoặc nhíu đôi mày thanh tú, suy nghĩ một lát, chợt nhớ tới kính cửa sổ góc trên bên phải cửa sổ bên trái vỡ ra một khe hở rộng bằng nửa gang tay. Khe hở mặc dù không lớn, nhưng lúc gió lạnh trên núi vào đêm đông thổi sẽ càng thêm lạnh lẽo, lạnh đến nỗi khiến cô run lên cầm cập.
 
Cô trở mình vài lần, sau đó quả thực không nhịn được nữa ngồi dậy, cẩn thận đi đến bên cửa sổ, nhẹ nhàng nhìn ra bên ngoài, cô thấy anh đã về lại bậc thang, đôi chân dài ngồi xếp bằng trên đó, áo vest trên người đã cởi ra, chỉ còn lại áo sơ mi trắng mỏng manh, sau cổ áo sơ mi có vệt đỏ mờ nhạt. Bên ngoài phòng không có ánh sáng, Ôn Ngưng cũng không thể thấy được là vết gì.
 
Giang Thứ dường như cảm giác được có người đang nhìn sau lưng mình, đột nhiên quay đầu, Ôn Ngưng hoảng hốt ngồi thụp xuống, sau đó khom người chạy về giường.
 
Trong lòng anh mềm mại vô cớ, khóe môi bất giác kéo lên.
 
Nhờ phúc của Giang Thứ, cô gái trước giờ làm việc hay nghỉ ngơi đều rất quy củ, đêm nay đã mất ngủ hoàn toàn. Cô cố gắng ép bản thân ngủ, chỉ vừa chợp mắt được hai tiếng, cuối cùng đã đầu hàng.
 
Ôn Ngưng ngồi dậy, thở dài, do dự nhìn chiếc chăn trong lòng, cuối cùng vẫn ôm chăn xuống giường, rón rén mở cửa phòng, cẩn thận đi ra ngoài.
 
Nhưng khi cô ôm chăn, khó khăn lắm mới đến được trước cửa, nhưng lại phát hiện người đàn ông vốn ngồi ở đây đã không thấy đâu, cô nhìn xung quanh, nhưng vẫn không nhìn thấy hình bóng của Giang Thứ.
 
Đôi mắt cô khẽ rũ xuống, cố gắng duy trì vẻ mặt vô cảm, đi rồi thì khỏe, cuối cùng cũng đi.
 
Nhưng không đợi cô ôm chăn về phòng, khoảnh khắc bước vào cửa, eo đã bị bàn tay to lớn nóng hổi của đàn ông ôm lại, giọng nói của Giang Thứ mang chút lưu manh, trầm khàn hấp dẫn người khác: “Tìm anh sao? Ở đây này.”


 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện