Mệnh Trung Thiên Ái

Chương 29


trước sau


 
Chương 29
 
Trong bóng tối, một tay Giang Thứ xuyên qua tấm chăn mỏng trong lòng cô, cánh tay có lực ôm lấy eo cô, kéo người hướng thẳng vào trong ngực mình giam lại.
 

Cơ thể người đàn ông cao lớn, khuôn ngực dày rộng, đứng sát vào sau lưng Ôn Ngưng, cao hơn cô cả một thước, cằm anh nhẹ nhàng đặt trên mái tóc mềm mại trên đầu cô, đôi mắt mệt mỏi khẽ nhắm lại, hít sâu một hơi có thể cảm nhận được mùi thơm tỏa ra quanh cơ thể cô - thứ hương vị mà anh nhớ mãi trong khoảng thời gian này mà anh đã tìm trên gối cô để lại cũng không tìm thấy.
 
Mùi hương này dường như còn khiến người ta nghiện hơn cả mùi thuốc lá nữa.
 
Ôn Ngưng ngơ ngác trong chốc lát, khi đã phản ứng lại thì vừa thẹn vừa ảo não, tránh trái tránh phải một chút, sau khi thoát ra khỏi được lồng ngực của anh thì dùng một tay lấy chăn chắn ngang giữa hai người, tạo ra một khoảng cách an toàn nhất.
 
Nếu như trong quá khứ, sức lực giữa hai người cách xa nhau, Giang Thứ bá đạo mạnh mẽ, nếu như có lòng muốn giữ cô lại thì cho dù cô tiêu hao hết tất cả sức lực cũng khó có thể tránh khỏi bàn tay anh, chỉ có thể ngoan ngoãn để bị anh ôm.
 
Nhưng đêm nay, hình như Giang Thứ lo lắng sẽ khiến cô sợ hoặc là sợ cô vì thế mà ghét mình thêm vài phần, chỉ có lúc mới vừa thấy cô đi ra thật sự nhịn không nổi mới tiến lên ôm một cái, lúc tỉnh táo lại lập tức thả lỏng lực giữ để mặc cho cô giãy ra.
 
Giang Thứ vốn đã đứng dựa vào sát tường, cô gái nhỏ vội vàng muốn trốn, sau đó dùng sức không nhỏ để chèn chăn vào, như con mèo xù lông đẩy người ta một trận, người đàn ông thả lỏng người, để mặc cho cô trút giận, không để ý mà lui từng bước, khối u sung huyết đằng sau gáy còn chưa đóng vảy vừa vặn đập trúng vào bức tường chắc nịch màu trắng phía sau lưng.
 
"Shzzz" Giang Thứ vô thức rụt lại hít một hơi thật sâu, Ôn Ngưng trợn tròn mắt nhìn, lông mày thanh mảnh hơi hơi cau lại, trên mặt hiện lên một tia bối rối rõ ràng.
 
Giang Thứ chịu đựng cơn đau, đột nhiên thu nét mặt lại, đổi thành một khuôn mặt nghiêm trọng, vẻ mặt thoạt nhìn giống như xảy ra chuyện lớn gì đó, kêu lên một tiếng đau đớn: "Á, Ngưng Ngưng, đau..."

 
Ôn Ngưng bị dáng vẻ này của anh khiến cho hoảng sợ, tưởng mình lỡ tay làm anh đụng vỡ đầu, vội mở miệng hỏi: "Anh không sao chứ?!"
 
Giang Thứ cố ý nhăn mày, nghiêng đầu qua một bên, lộ ra một bên sườn mặt, mang theo vài phần chịu đựng: "Em quan tâm anh à?"
 
Ôn Ngưng hơi sợ, siết chặt bàn tay, nhón chân định xem xét vết thương cho anh: "Tôi không dùng lực mạnh mà... nếu không thì anh báo cảnh sát đi..."
 
Giang Thứ xém chút nữa bị dáng vẻ này của cô chọc cười: "Báo cảnh sát làm gì vậy, để bắt em à? Anh chẳng nỡ lòng nào, còn phải đi kiếm em, đây không phải là anh tự tạo việc làm cho mình à?"
 
Nhưng mà Ôn Ngưng không có nhiều tâm tư giống như anh, nhìn thấy dáng vẻ cà rỡn của anh thì giọng nói hơi nôn nóng: "Rốt cuộc anh có bị sao không vậy?!"
 
Thực ra thật sự xảy ra chuyện, mấy giờ trước, lúc bị trượt ở sườn núi đụng vào cây cổ thụ thì chỗ kia vẫn từ từ rịn máu ra, chỉ là từ trước đến giờ Giang Thứ lớn lên theo kiểu hoang dã, tính cách qua loa, cơ thể cũng thô ráp, đổ máu cũng vẫn kiêu ngạo khó sửa như trước, không coi là chuyện gì lớn.
 
Giờ phút này nhìn thấy Ôn Ngưng lo lắng, anh cảm thấy vết thương này bị cũng chẳng uổng phí, chỉ là vừa rồi miệng vết thương lại bị rách một chút, anh cảm thấy tia máu mới hơi ngừng dường như lại có xu thế muốn chảy ra ngoài, trong bóng tối, người đàn ông không dấu vết đưa tay lên lau phía sau gáy một lượt, sau khi xóa đi vết máu thì nét cười lưu manh lại quay lại trên mặt.
 
Giang Thứ hơi cong môi, đôi mắt khá mệt mỏi yên lặng ngắm cô, giọng điệu mang theo nét trêu đùa: "Cũng chẳng có chuyện gì, chẳng qua là vợ yêu không để ý đến anh, cũng không chịu theo anh về nhà, tình nguyện ký hợp đồng với công ty người khác cũng không muốn đến công ty nhà mình làm bà chủ, không có chuyện gì, thật sự không có chuyện gì, anh có thể chịu đựng được."
 
Ôn Ngưng bị những lời này của anh làm cho tức giận không nhẹ, vừa rồi quả nhiên là cô quá lo lắng, thần sắc trên mặt Giang Thứ nhìn qua thật sự không giống giả vờ, cô nào biết anh lại đang trêu đùa cô, cô gái nhỏ nhẹ nhàng thở ra sau đó trừng mắt hung hăng liếc anh một cái.
 
Giang Thứ lười biếng nghiêng đầu, nhìn thấy vẻ mặt giả vờ hung dữ của cô, trong lòng vô thức tối đi, mẹ nó, đáng yêu muốn chết.
 
Người đàn ông quả thực bị vợ trước đáng yêu trêu chọc một trận, trái tim ngứa ngáy cong môi lên, nhịn không được nở nụ cười.
 
Ôn Ngưng bỏ chiếc chăn ra, xoay người định quay trở lại phòng.
 
Lúc nãy cô không ra khỏi cửa, Giang Thứ không cách nào làm gì cô, bây giờ hai người đều ở ngoài, đứng trước mặt anh mà còn định đóng cửa, đương nhiên anh sẽ không để cho cô có cơ hội này.
 
Người đàn ông tiến lên vài bước, cánh tay rắn chắc chặn ngang cánh cửa gỗ sắp đóng lại, Ôn Ngưng chỉ lơ là trong phút chốc đã bị anh trực tiếp thừa cơ chui vào.
 
Đợi cho đến khi cô phản ứng lại thì Giang Thứ đã công khai đi vào căn phòng nhỏ của cô.
 
"Giang Thứ!"
 
"Ơi." Trên mặt người đang ông mang theo một nụ cười thỏa mãn khó hiểu.
 
"Anh mau đi ra ngoài."
 
"Thế thì không được, không phải em sợ anh bị lạnh sao?" Anh giơ giơ chiếc chăn mỏng trong tay lên, "Lại còn đưa chăn đến cho anh nè."
 
Ôn Ngưng sắp bị tên vô lại này khiến cho tức chết rồi: "Tôi sợ anh chết cóng ở ngoài cửa, tôi chưa nói rõ ràng đó!"
 
Từ trước đến nay cô không nói dối, lý do thoái thác như vậy không khỏi quá gượng ép, ý cười trên mặt Giang Thứ không hề giảm, cô gái nhỏ của anh từ đầu đến cuối vẫn luôn mềm lòng như vậy.
 
"Như vậy đi, trước tiên em phục hôn với anh rồi anh lại ra ngoài, nếu như lỡ xui xẻo anh bị chết cóng thì tài sản trong nhà đều là của em, Ngưng Ngưng, có lợi như vậy em cân nhắc thử xem?"
 
Giang Thứ nói xong, ánh mắt thoáng nhìn lên chiếc chìa khóa cô đặt trên bàn, thấy cô không chú ý, lơ đãng lần mò đặt trong lòng bàn tay rồi bỏ vào trong túi.
 
Bàn về khua môi múa mép thì Ôn Ngưng không phải là đối thủ của anh, hai ba câu đã không nói lại anh rồi, ngồi một mình ở bên giường phụng phịu giận dỗi.
 
Biểu cảm như vậy đối với chính bản thân cô cũng vô cùng xa lại, cô lớn như vậy nhưng dường như cũng chưa giận dỗi ai, có rất ít kinh nghiệm, nóng giận chỉ biết ngoảnh mặt đi không thèm nhìn người ta, thậm chí còn không tự biết cái miệng nhỏ của mình đang vô thức chu lên, ở dưới ánh nhìn của Giang Thứ, không hề giống giận dữ chút nào, mà giống như cô gái nhỏ đang hờn dỗi làm nũng, thoáng nhìn không hiểu sao còn mang theo chút cảm xúc
 
"Ngưng Ngưng thật là hung dữ."
 
Ôn Ngưng ném cái gối qua.
 
Giang Thứ đưa tay đón được, nhướn mi, biết dùng gối ném người, trưởng thành rồi.
 
Người đàn ông không biết xấu hổ cúi đầu xuống ngửi ngửi, thơm quá đi, cảm ơn.
 
Giang Thứ cúi đầu cười cười, ngước mắt nhìn lên đồng hồ trên tường, đã hơn hai giờ sáng rồi.
 
Anh biết quy luật làm việc và nghỉ ngơi của Ôn Ngưng từ trước đến giờ, đêm nay anh đến đây bị tai nạn như vậy, cô gái nhỏ ồn ào với anh đến trễ thế này, có lẽ đã sớm mệt mỏi rồi, anh than nhẹ một tiếng: "Được rồi, không phá em nữa, anh vừa mới xuống núi đặt mua một số đồ vật linh tinh cho em, để ở trong xe phía bên ngoài, anh đi mang vào cho em."
 
Ôn Ngưng không để ý đến anh, không thèm nói tiếng nào.
 
Giang Thứ cong khóe môi, cũng không trông mong cô sẽ cho mình vẻ mặt hòa nhã, chỉ là khi đang ra khỏi cửa lại quay người lại dặn một câu: "Xe ở ngay trước cửa, anh ra xách đồ vào, em đừng khóa cửa."
 
Nhưng mà chân trước anh vừa bước ra khỏi cửa phòng, còn chưa đi được hai bước thì phía sau đã vang lên tiếng đóng cửa. Người đàn ông bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nở nụ cười không còn cách nào khác.
 
Xe của Giang Thứ đậu ở trước dãy phòng nhỏ cách đó không xa, chiếc Maybach được chạy lên lúc trước vẫn trơ trọi đậu giữa sườn núi, lúc sau anh đã sai người đưa một chiếc xe việt dã thích hợp đi đường tuyết đến.
 
Phía sau xe bị chất đầy một đống đồ dùng sinh hoạt, tất cả đều là những thứ anh mới lái xe đi mua ở gần đây.
 
Vốn dĩ định để cho cấp dưới trực tiếp đưa đến đây, nhưng sau anh suy nghĩ lại, cảm thấy nếu như những thứ đưa cho Ôn Ngưng

hay là để anh chọn thì thích hợp hơn.
 
Ôn Ngưng mặc hai lớp áo ngủ dày bằng cotton nằm khó chịu ở trên giường, bên tai dường như có thể nghe thấy âm thanh Giang Thứ đang đặt đồ lên bàn phía bên ngoài, không chỉ có như vậy, tiếng bước chân của người đàn ông càng ngày càng gần, cuối cùng lại đứng trước cửa phòng cô.
 
Còn may là cô khóa cửa, cô gái nhỏ âm thầm nhẹ nhàng thở phào, còn chưa nghĩ xong thì ngay sau đó có tiếng chìa khóa tra vào ổ, cô hơi nhỏm dậy khỏi giường, một đôi mắt hạnh nhân xinh đẹp nhìn về phía cửa, trơ mắt nhìn Giang Thứ cầm chìa khóa mở cửa, cong môi lên, lười biếng dựa vào khung cửa, trên mặt mang theo nụ cười xấu xa.
 
?
 
Ôn Ngưng: "Ở đâu mà anh có chìa khóa vậy?"
 
Giang Thứ hơi hất cằm lên: "Mới vừa trộm xong, em để ở trên bàn ấy."
 
"Tại sao anh lại như vậy chứ!" Đời này Ôn Ngưng cũng chưa cãi nhau được mấy lần, vắt hết óc đến cuối cùng cũng chỉ có thể nghẹn ra một câu nói không hề có sức sát thương gì như vậy.
 
Giang Thứ cúi đầu cười, tiếng cười buồn buồn còn mang theo một chút từ tính: "Không có cách nào khác, vợ yêu của anh nói không giữ lời, đã nói đừng đóng cửa, kết quả ông đây vừa đi xong thì đã đóng cửa lại luôn."
 
Ôn Nhưng trợn trắng mắt một cái: "Tôi cũng không hề nói sẽ không đóng cửa mà."
 
Ý cười trên mặt Giang Thứ dần dần sâu xa, ánh mắt thẳng tắp giương lên nhìn cô chăm chú: "Anh nói là vợ yêu của anh mà, là em à?"
 
Ôn Ngưng: "..."
 
Giang Thứ nói xong, vội xách tất cả những thứ linh tinh bên ngoài mang vào trong phòng của Ôn Ngưng.
 
Người đàn ông đẩy máy sưởi bằng điện vào trong phòng, gỡ vỏ bọc ra rồi tỉ mỉ kiểm tra linh kiện một lượt, bật nguồn lên để nó bắt đầu tỏa nhiệt.
 
Thứ này nóng lên rất nhanh, chỉ trong chốc lát, căn phòng nhỏ vốn dĩ đang lạnh như băng ấm lên vài độ.
 
Ôn Ngưng ngồi trên giường yên lặng nhìn anh loay hoay, thấy sau khi anh đã làm xong thì trực tiếp đi về phía mình.
 
"Anh đang làm gì vậy, anh đừng lại đây, anh đi đến nữa tôi sẽ la lên đó!"
 
Giang Thứ không thèm để ý, dáng vẻ hơi ngang tàng: "Em la đi, để anh xem em gọi được ai đến đây, đạo diễn hay là nhà sản xuất? Em có tin khi bọn họ đến thấy anh đang ở đây còn có thể nhân tiện đóng cửa hộ chúng ta không?"
 
"..."
 
Ôn Ngưng tin chứ, dựa vào địa vị trong giới, thậm chí cả ở Hàn Thành của Giang Thứ, sẽ không có ai vì làm việc nghĩa mà đắc tội với anh.
 
Giang Thứ nói xong thì ôm ngang người ở trên giường lên, đi vài bước, đặt lên trên một cái bàn bên cạnh: "Em ngồi ở đây một lúc trước đã, chút xíu anh chuẩn bị xong là có thể ngủ được rồi."
 
Ôn Ngưng quay mặt đi không hé răng, Giang Thứ kéo tấm nệm mềm mại từ bên ngoài vào đặt lên trên tấm phản cứng ngắc trên giường, sau đó trải drap giường màu vàng ấm áp cô thích lồng vào bốn góc cho tốt.
 
Ôn Ngưng bị anh cưỡng ép bế về lại giường, đặt vào trong chăn, anh còn cẩn thận dém chăn chặt chẽ bốn phía cho cô: "Thoải mái chưa? Bây giờ thì không bị lạnh nữa rồi, trước đó làm sao cho người ở được chứ, được rồi, em đi ngủ trước đi, anh tiếp tục làm tiếp những cái khác."
 
Tấm chăn nhung mềm mại không hề đè nặng lên người, dùng để ngủ vô cùng thoải mái.
 
Rốt cuộc vẫn là người đàn ông từ nhỏ ngậm thìa vàng mà sinh ra, bàn về việc hưởng thụ thì không ai có thể so được với anh.
 
Vốn dĩ Ôn Ngưng nghĩ anh không đi thì cô không có cách nào an ổn đi vào giấc ngủ, nhưng mà không biết là do chăn đệm quá thoải mái hay là nhiệt độ trong phòng quá dễ chịu, hoặc là hôm nay cô chịu đựng đến trễ quá, tóm lại lúc Giang Thứ còn chưa đi thì cô đã chịu không nổi, nhắm mắt lại trong vô thức.
 
Ngủ còn yên ổn hơn rất nhiều so với những đêm trước.
 
Buổi sáng lúc cô tỉnh lại, trong căn phòng nhỏ rực rỡ hẳn lên, hầu như tất cả mọi thứ đều bị Giang Thứ đổi hết một lượt, ngoại trừ bản thân căn phòng nhỏ sơ sài được dựng tạm thời này ra thì tất cả mọi thứ trong phòng đều có giá trị xa xỉ.
 
Ôn Ngưng ôm chăn ngồi dậy, lại nhìn thấy một bóng người quen thuộc nào đó không biết sao lại đang ở trên chiếc sofa phía cuối giường.
 
Giang Thứ lười biếng dựa vào trên sofa: "Em tỉnh rồi à?"
 
Ôn Ngưng ngủ say cả đêm, bây giờ vẫn còn hơi mơ màng, còn buồn ngủ, trong giọng nói vẫn còn khàn khàn ngái ngủ: "Tại sao anh không đi vậy?"
 
Anh đây là... ngủ trên chiếc sofa bé tí đó cả đêm à?
 
Giang Thứ thở dài, đúng là một cô bé không có lương tâm: "Bản thân em thì ngủ thoải mái rồi, tỉnh lại thì trở mặt hả?"
 
Ôn Ngưng: ?
 
Lời này của anh nghe sao lại thành ra cô lại một kẻ cặn bã, máu lạnh vô tình vậy, lại còn mơ hồ có phần u oán nữa.
 
Giang Thứ dọn những món ăn sáng ra xong, đặt đôi đũa bên cạnh, "Tranh thủ ăn sáng lúc còn nóng, anh vừa mới làm đó."
 
Vì để thuận lợi, bữa sáng của đoàn làm phim từ trước đến giờ chỉ có điểm tâm, lương khô và sữa, chưa từng có cháo và canh nóng.
 
Ôn Ngưng giật mình: "Không phải chứ."
 
"Ông đây làm đó."
 
Ôn Ngưng cũng chưa bao giờ nghĩ đến kiểu con cưng của trời không nhiễm khói lửa nhân gian như Giang Thứ lại có thể có loại kỹ năng này.
 
"Nói sao thì anh cũng là một chủ nợ." Người đàn ông đứng lên, bưng những thứ trên bàn đặt lên cái bàn trên đầu giường cô, "Khoản nợ còn chưa đòi xong thì làm sao anh đi được?"
 
Mí mắt Ôn Ngưng khẽ cụp xuống: "Tiền tôi nợ anh sau này tôi sẽ lần lượt gửi vào thẻ của anh, không cần phải lo, thù lao đóng phim tôi đã gom lại hết rồi."
 
"Ông đây đâu thiếu chút tiền này của em..."
 
Ôn Ngưng liếc mắt nhìn những vật mềm mại, sang trọng được sắp xếp cả đêm ở xung quanh: "Chu tiên sinh nói công ty sẽ sắp xếp xe cho tôi, sau này sẽ không phải ở chỗ này, mấy thứ này anh mang hết đi đi."
 
Giang Thứ không thèm để ý: "Có thể sử dụng một ngày thì dùng một ngày, cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền."
 
"Ngược lại, nợ cũ của em chúng ta cần phải tính toán một chút." Anh còn nghiêm túc thể hiện dáng vẻ của một chủ nợ: "Khoản nợ đó của em, anh tính thì tiền lãi không ít đâu đó."
 
"Bao nhiêu? Sau này tôi có thể kiếm trả lại."
 
Suy cho cùng thì cô đã ký với công ty, Chu Tự Hành nói những đoàn phim mời cô gần đây không phải ít, mấy trăm ngàn Giang Thứ đưa cho ông nội chữa bệnh lúc trước, cô cố gắng, nỗ lực thì cũng không phải là vấn đề.
 
Giang Thứ nhướng nhướng mày: "Anh dự tính em phải dùng cả người để trả cho anh."
 
"..." Ôn Ngưng trợn trắng mắt một cái, cũng không dễ bị lừa như trước, "Anh còn nói, tốt xấu gì tôi cũng cứu anh một mạng, nếu tính bồi thường, trước đó tôi còn chưa tìm anh để bắt trả ơn đó."
 
Thực ra là hai mạng, chỉ là anh không nhớ rõ thôi.
 
Giang Thứ lắc đầu: "Mạng của anh lại chẳng đáng tiền."
 
Ôn Ngưng: "..."
 
Giang Thứ than nhẹ một tiếng, ôm chiếc gối đêm qua Ôn Ngưng ném anh trong tay, nhướng mày, lấy lui làm tiến: "Thôi bỏ đi, cái này tặng cho anh, thay thế cho tiền lãi của em."
 
Ôn Ngưng không biết anh đang suy nghĩ chuyện gì, một chiếc gối đầu lại chẳng đáng bao nhiêu tiền.
 
Nhưng mà về phía Giang Thứ, món đồ chơi này mẹ nó có thể khiến cho anh ngủ một giấc rất yên ổn.
 
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Aiz? Giang tổng à? Ngủ sofa hả? Thoải mái không?? Phong thủy luân chuyển rồi nha, dáng vẻ kiêu ngạo lúc muốn để Ngưng Ngưng ngủ trên sofa đâu rồi?

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện