Chương 29
Trong bóng tối, một tay Giang Thứ xuyên qua tấm chăn mỏng trong lòng cô, cánh tay có lực ôm lấy eo cô, kéo người hướng thẳng vào trong ngực mình giam lại.
Cơ thể người đàn ông cao lớn, khuôn ngực dày rộng, đứng sát vào sau lưng Ôn Ngưng, cao hơn cô cả một thước, cằm anh nhẹ nhàng đặt trên mái tóc mềm mại trên đầu cô, đôi mắt mệt mỏi khẽ nhắm lại, hít sâu một hơi có thể cảm nhận được mùi thơm tỏa ra quanh cơ thể cô - thứ hương vị mà anh nhớ mãi trong khoảng thời gian này mà anh đã tìm trên gối cô để lại cũng không tìm thấy.
Mùi hương này dường như còn khiến người ta nghiện hơn cả mùi thuốc lá nữa.
Ôn Ngưng ngơ ngác trong chốc lát, khi đã phản ứng lại thì vừa thẹn vừa ảo não, tránh trái tránh phải một chút, sau khi thoát ra khỏi được lồng ngực của anh thì dùng một tay lấy chăn chắn ngang giữa hai người, tạo ra một khoảng cách an toàn nhất.
Nếu như trong quá khứ, sức lực giữa hai người cách xa nhau, Giang Thứ bá đạo mạnh mẽ, nếu như có lòng muốn giữ cô lại thì cho dù cô tiêu hao hết tất cả sức lực cũng khó có thể tránh khỏi bàn tay anh, chỉ có thể ngoan ngoãn để bị anh ôm.
Nhưng đêm nay, hình như Giang Thứ lo lắng sẽ khiến cô sợ hoặc là sợ cô vì thế mà ghét mình thêm vài phần, chỉ có lúc mới vừa thấy cô đi ra thật sự nhịn không nổi mới tiến lên ôm một cái, lúc tỉnh táo lại lập tức thả lỏng lực giữ để mặc cho cô giãy ra.
Giang Thứ vốn đã đứng dựa vào sát tường, cô gái nhỏ vội vàng muốn trốn, sau đó dùng sức không nhỏ để chèn chăn vào, như con mèo xù lông đẩy người ta một trận, người đàn ông thả lỏng người, để mặc cho cô trút giận, không để ý mà lui từng bước, khối u sung huyết đằng sau gáy còn chưa đóng vảy vừa vặn đập trúng vào bức tường chắc nịch màu trắng phía sau lưng.
"Shzzz" Giang Thứ vô thức rụt lại hít một hơi thật sâu, Ôn Ngưng trợn tròn mắt nhìn, lông mày thanh mảnh hơi hơi cau lại, trên mặt hiện lên một tia bối rối rõ ràng.
Giang Thứ chịu đựng cơn đau, đột nhiên thu nét mặt lại, đổi thành một khuôn mặt nghiêm trọng, vẻ mặt thoạt nhìn giống như xảy ra chuyện lớn gì đó, kêu lên một tiếng đau đớn: "Á, Ngưng Ngưng, đau..."
Ôn Ngưng bị dáng vẻ này của anh khiến cho hoảng sợ, tưởng mình lỡ tay làm anh đụng vỡ đầu, vội mở miệng hỏi: "Anh không sao chứ?!"
Giang Thứ cố ý nhăn mày, nghiêng đầu qua một bên, lộ ra một bên sườn mặt, mang theo vài phần chịu đựng: "Em quan tâm anh à?"
Ôn Ngưng hơi sợ, siết chặt bàn tay, nhón chân định xem xét vết thương cho anh: "Tôi không dùng lực mạnh mà... nếu không thì anh báo cảnh sát đi..."
Giang Thứ xém chút nữa bị dáng vẻ này của cô chọc cười: "Báo cảnh sát làm gì vậy, để bắt em à? Anh chẳng nỡ lòng nào, còn phải đi kiếm em, đây không phải là anh tự tạo việc làm cho mình à?"
Nhưng mà Ôn Ngưng không có nhiều tâm tư giống như anh, nhìn thấy dáng vẻ cà rỡn của anh thì giọng nói hơi nôn nóng: "Rốt cuộc anh có bị sao không vậy?!"
Thực ra thật sự xảy ra chuyện, mấy giờ trước, lúc bị trượt ở sườn núi đụng vào cây cổ thụ thì chỗ kia vẫn từ từ rịn máu ra, chỉ là từ trước đến giờ Giang Thứ lớn lên theo kiểu hoang dã, tính cách qua loa, cơ thể cũng thô ráp, đổ máu cũng vẫn kiêu ngạo khó sửa như trước, không coi là chuyện gì lớn.
Giờ phút này nhìn thấy Ôn Ngưng lo lắng, anh cảm thấy vết thương này bị cũng chẳng uổng phí, chỉ là vừa rồi miệng vết thương lại bị rách một chút, anh cảm thấy tia máu mới hơi ngừng dường như lại có xu thế muốn chảy ra ngoài, trong bóng tối, người đàn ông không dấu vết đưa tay lên lau phía sau gáy một lượt, sau khi xóa đi vết máu thì nét cười lưu manh lại quay lại trên mặt.
Giang Thứ hơi cong môi, đôi mắt khá mệt mỏi yên lặng ngắm cô, giọng điệu mang theo nét trêu đùa: "Cũng chẳng có chuyện gì, chẳng qua là vợ yêu không để ý đến anh, cũng không chịu theo anh về nhà, tình nguyện ký hợp đồng với công ty người khác cũng không muốn đến công ty nhà mình làm bà chủ, không có chuyện gì, thật sự không có chuyện gì, anh có thể chịu đựng được."
Ôn Ngưng bị những lời này của anh làm cho tức giận không nhẹ, vừa rồi quả nhiên là cô quá lo lắng, thần sắc trên mặt Giang Thứ nhìn qua thật sự không giống giả vờ, cô nào biết anh lại đang trêu đùa cô, cô gái nhỏ nhẹ nhàng thở ra sau đó trừng mắt hung hăng liếc anh một cái.
Giang Thứ lười biếng nghiêng đầu, nhìn thấy vẻ mặt giả vờ hung dữ của cô, trong lòng vô thức tối đi, mẹ nó, đáng yêu muốn chết.
Người đàn ông quả thực bị vợ trước đáng yêu trêu chọc một trận, trái tim ngứa ngáy cong môi lên, nhịn không được nở nụ cười.
Ôn Ngưng bỏ chiếc chăn ra, xoay người định quay trở lại phòng.
Lúc nãy cô không ra khỏi cửa, Giang Thứ không cách nào làm gì cô, bây giờ hai người đều ở ngoài, đứng trước mặt anh mà còn định đóng cửa, đương nhiên anh sẽ không để cho cô có cơ hội này.
Người đàn ông tiến lên vài bước, cánh tay rắn chắc chặn ngang cánh cửa gỗ sắp đóng lại, Ôn Ngưng chỉ lơ là trong phút chốc đã bị anh trực tiếp thừa cơ chui vào.
Đợi cho đến khi cô phản ứng lại thì Giang Thứ đã công khai đi vào căn phòng nhỏ của cô.
"Giang Thứ!"
"Ơi." Trên mặt người đang ông mang theo một nụ cười thỏa mãn khó hiểu.
"Anh mau đi ra ngoài."
"Thế thì không được, không phải em sợ anh bị lạnh sao?" Anh giơ giơ chiếc chăn mỏng trong tay lên, "Lại còn đưa chăn đến cho anh nè."
Ôn Ngưng sắp bị tên vô lại này khiến cho tức chết rồi: "Tôi sợ anh chết cóng ở ngoài cửa, tôi chưa nói rõ ràng đó!"
Từ trước đến nay cô không nói dối, lý do thoái thác như vậy không khỏi quá gượng ép, ý cười trên mặt Giang Thứ không hề giảm, cô gái nhỏ của anh từ đầu đến cuối vẫn luôn mềm lòng như vậy.
"Như vậy đi, trước tiên em phục hôn với anh rồi anh lại ra ngoài, nếu như lỡ xui xẻo anh bị chết cóng thì tài sản trong nhà đều là của em, Ngưng Ngưng, có lợi như vậy em cân nhắc thử xem?"
Giang Thứ nói xong, ánh mắt thoáng nhìn lên chiếc chìa khóa cô đặt trên bàn, thấy cô không chú ý, lơ đãng lần mò đặt trong lòng bàn tay rồi bỏ vào trong túi.
Bàn về khua môi múa mép thì Ôn Ngưng không phải là đối thủ của anh, hai ba câu đã không nói lại anh rồi, ngồi một mình ở bên giường phụng phịu giận dỗi.
Biểu cảm như vậy đối với chính bản thân cô cũng vô cùng xa lại, cô lớn như vậy nhưng dường như cũng chưa giận dỗi ai, có rất ít kinh nghiệm, nóng giận chỉ biết ngoảnh mặt đi không thèm nhìn người ta, thậm chí còn không tự biết cái miệng nhỏ của mình đang vô thức chu lên, ở dưới ánh nhìn của Giang Thứ, không hề giống giận dữ chút nào, mà giống như cô gái nhỏ đang hờn dỗi làm nũng, thoáng nhìn không hiểu sao còn mang theo chút cảm xúc
"Ngưng Ngưng thật là hung dữ."
Ôn Ngưng ném cái gối qua.
Giang Thứ đưa tay đón được, nhướn mi, biết dùng gối ném người, trưởng thành rồi.
Người đàn ông không biết xấu hổ cúi đầu xuống ngửi ngửi, thơm quá đi, cảm ơn.
Giang Thứ cúi đầu cười cười, ngước mắt nhìn lên đồng hồ trên tường, đã hơn hai giờ sáng rồi.
Anh biết quy luật làm việc và nghỉ ngơi của Ôn Ngưng từ trước đến giờ, đêm nay anh đến đây bị tai nạn như vậy, cô gái nhỏ ồn ào với anh đến trễ thế này, có lẽ đã sớm mệt mỏi rồi, anh than nhẹ một tiếng: "Được rồi, không phá em nữa, anh vừa mới xuống núi đặt mua một số đồ vật linh tinh cho em, để ở trong xe phía bên ngoài, anh đi mang vào cho em."
Ôn Ngưng không để ý đến anh, không thèm nói tiếng nào.
Giang Thứ cong khóe môi, cũng không trông mong cô sẽ cho mình vẻ mặt hòa nhã, chỉ là khi đang ra khỏi cửa lại quay người lại dặn một câu: "Xe ở ngay trước cửa, anh ra xách đồ vào, em đừng khóa cửa."
Nhưng mà chân trước anh vừa bước ra khỏi cửa phòng, còn chưa đi được hai bước thì phía sau đã vang lên tiếng đóng cửa. Người đàn ông bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nở nụ cười không còn cách nào khác.
Xe của Giang Thứ đậu ở trước dãy phòng nhỏ cách đó không xa, chiếc Maybach được chạy lên lúc trước vẫn trơ trọi đậu giữa sườn núi, lúc sau anh đã sai người đưa một chiếc xe việt dã thích hợp đi đường tuyết đến.
Phía sau xe bị chất đầy một đống đồ dùng sinh hoạt, tất cả đều là những thứ anh mới lái xe đi mua ở gần đây.
Vốn dĩ định để cho cấp dưới trực tiếp đưa đến đây, nhưng sau anh suy nghĩ lại, cảm thấy nếu như những thứ đưa cho Ôn Ngưng