Mệnh Trung Thiên Ái

Chương 30


trước sau


 
Chương 30
 
Lúc đó vừa mới hơn năm giờ rưỡi, bầu trời bên ngoài cửa sổ vẫn còn tờ mờ, Ôn Ngưng là bị đồng hồ sinh học đánh thức do từ trước đến nay cô luôn dậy sớm, còn Giang Thứ thì lại là cả đêm không ngủ.
 

Anh sống trong căn phòng trống rỗng mênh mông ở Ngự Kiền Loan mấy tháng, căn phòng ngủ lớn như vậy mỗi đêm đều chỉ có một mình anh ở, đêm qua có thể thừa dịp Ôn Ngưng phát sốt ngủ mê man mà được may mắn ở trong phòng cô một đêm, loại cơ hội chỉ cần mở mắt là có thể nhìn thấy cô gái nhỏ đang nằm trên giường, ngoan ngoãn, đáng yêu ngủ trong chăn thật sự hiếm thấy, anh không cam lòng mà ngủ nên cố gắng dựa vào sofa nhìn cô cả đêm.
 
Nửa đêm về sáng, thỉnh thoảng Ôn Ngưng bị bóng đè mấy mấy lần, giống như vài lần anh đã từng nhìn thấy trước khi ly hôn, hai tay siết chăn rất chặt, cả người run rẩy, thoáng nhìn dáng vẻ dường như vô cùng sợ hãi.
 
Anh nhớ tới tin tức lúc trước Thiên Cao điều tra được, nói chung là những điều này đều là do cả nhà chú thím cô ban tặng, những ấn tượng khi còn bé khắc sâu quá mức cho nên đến bây giờ trong mơ vẫn mãi không quên được.
 
Giang Thứ đi về phía giường, nghiễm nhiên dán phía sau lưng cô cách một lớp quần áo, ôm người kéo vào trong khuôn ngực dày rộng của mình, bàn tay lớn của anh khẽ vuốt ngực cô một chút, cô gái nhỏ giãy giụa một lát, đôi tay nhỏ bé bắt lấy cánh tay anh theo bản năng giống như là bắt được cọng rơm cứu mạng, bỗng nhiên ngừng run rẩy, trong miệng phát ra lời nói mớ kèm theo tiếng khóc nức nở nhè nhẹ: "Anh Giang Thứ..."
 
Một tiếng lẩm bẩm khẽ khàng này không hiểu sao cất chứa rất nhiều sự ỷ lại và cầu giúp đỡ, càng nhiều hơn là thất vọng khi chờ không được.
 
Người đàn ông vốn dĩ đang khép mắt nằm phía sau cô bỗng nhiên mở bừng đôi mắt sậm màu, trái tim như bị cái gì đó đập vỡ một chút, tiếng hít thở trầm hơn không ít, nhưng mà khi sát lại gần khuôn mặt cô hơn, muốn nghe rõ hơn một chút thì Ôn Ngưng lại ôm lấy cánh tay rắn chắc của anh mà ngủ mê man.
 
Tiếng gọi "anh Giang Thứ" này, từ nhỏ đến lớn hầu như không ai gọi anh như vậy. Những anh em tốt vui đùa hàng ngày phần lớn đều gọi anh là "anh Thứ". Ngay cả em gái ruột Giang Mông Mông cũng chỉ gọi một chữ "anh" duy nhất, mà còn là lúc cô tìm anh xin tiền tiêu vặt mới có thể gọi cách chó con như vậy. Anh nhớ rõ trước khi ly hôn, thỉnh thoảng khi hai người càng ngày càng hào hứng, anh làm đến mức mạnh mẽ thì cũng từng nghe Ôn Ngưng thốt ra trong lúc vô ý, lúc đó mọi tâm tư đều đặt trên chuyện đó nên không chú ý lắm.
 
Bây giờ nghĩ lại, ngoại trừ từng nghe xưng hô như vậy ở trên đỉnh núi nhỏ hồi năm mười sáu tuổi ấy thì chỉ có nghe thấy Ôn Ngưng nói ở lúc này thôi.

 
Nhưng mà anh không sao nghĩ thông, vì sao cô lại có thói quen như vậy, anh chưa hề bảo cô gọi mình như vậy, rõ ràng là khi cô gặp người ngoài thì luôn lễ phép gọi "tiên sinh".
 
Ví dụ như Chu Tự Hành, trong miệng cô luôn gọi là Chu tiên sinh, lại ví như Tiếu Khuynh - người gần đây có không ít scandal với cô - trong lời cô gọi cũng chỉ là Tiếu tiên sinh.
 
Còn anh là "Anh Giang Thứ"...
 
Nghĩ vậy, người đàn ông không nhịn được mà cong môi, cũng không biết vì sao, trong lòng cứ có cảm giác thỏa mãn, đắc ý không hiểu nổi.
 
Buổi sáng, Ôn Ngưng từ giường thức dậy, lúc hai chân chạm đất vẫn cảm thấy đầu hơi lâng lâng, nhưng mà đã ngủ cả đêm yên giấc, cả người toát mồ hôi, cơn sốt hầu như đã lui, cô vỗ vỗ miệng, cứ cảm thấy trong miệng có chút vị đắng, dứt khoát đi đến toilet để rửa mặt một lượt trước.
 
Chỉ là không hề nghĩ tới vừa mở cửa ra thì đã thấy trong ly súc miệng trên bồn rửa đặt hai chiếc bàn chải cùng kiểu một hồng một xanh, trên giá treo khăn trên tường cũng treo khăn mặt một hồng một xanh.
 
Động tác trên tay Ôn Ngưng ngừng lại, còn chưa kịp phản ứng thì Giang Thứ đã đến phía sau, tiện tay cầm kem đánh răng, giúp cô nặn một đoạn để trên bàn chải đánh răng.
 
Sau đó tự mình cầm lấy một cái khác, cũng nặn ra như vậy, hành động vô cùng tự nhiên đứng chen chúc với cô trước bồn rửa tay nhỏ hẹp, trong gương chiếu ra bóng dáng hai người, người đàn ông cao lớn, cô gái nhỏ bé xinh đẹp, hai người vai kề vai, những thứ trong tay đều là đồ đôi hết.
 
Ôn Ngưng: "..."
 
"Giang tổng, từ khi nào mà ngài trở nên ngây thơ như vậy?"
 
Giang Thứ giả vờ như nghe không hiểu: "Màu hồng và màu xanh ngây thơ à? Anh nghĩ những cô gái nhỏ bọn em sẽ thích, thế ngày mai anh đổi thành trắng đen nhé?"
 
Cô gái nhỏ đặt bàn chải đánh răng xuống, cau mày đi ra ngoài, đuổi anh không chịu đi vậy thì tặng luôn không gian này cho anh vậy.
 
"Không đánh răng à? Em không thấy đắng miệng à? Súc miệng đi rồi ăn sáng."
 
Bước chân Ôn Ngưng dừng lại một chút, khẽ liếm môi trong vô thức, quay người, khẽ cau mày trừng anh: "Anh bỏ cái gì vào miệng tôi vậy?"
 
Giang Thứ dùng khăn mặt màu hồng nhạt chuẩn bị cho cô kia ngâm vào nước ấm, vắt khô sau đó trải ra trên lòng bàn tay rồi bước đến, một tay giữ lấy gáy Ôn Ngưng, dùng động tác nhẹ nhàng lau mặt thay cô.
 
Hai tay Ôn Ngưng dùng sức đẩy anh một trận, rốt cuộc chỉ đụng đến chiếc bụng rắn chắc, khỏe khoắn, còn anh thì chẳng nhúc nhích phân nào cả.
 
"Ặc, mới sáng sớm ra đã động tay động chân rồi." Người đàn ông cong môi lên, "Nếu em thích sờ như vậy thì theo anh về nhà, ngày nào anh cũng để cho em sờ."
 
"Vẫn là lúc ngủ đêm hôm qua ngoan ngoãn hơn, đút thuốc vào miệng cho em, chỉ cần dỗ vài câu thì em đã vâng lời mở miệng rồi."
 
Câu này thật sự anh không nói bậy bạ, đêm hôm qua Ôn Ngưng ôm cánh tay anh, sốt cao không hạ, trong lòng bàn tay nóng ran, Giang Thứ thật cẩn thận rút cánh tay ra, đứng lên xuống giường lấy viên thuốc hạ sốt dỗ cô uống, môi cô gái nhỏ hơi chu lên, có vẻ là trong mơ chịu uất ức không ít, đáng thương vô cùng, Giang Thứ đút vài lần cũng không nhét vào được, nhẹ giọng dỗ dành bên tai cô câu: "Ngưng Ngưng ngoan, anh Giang Thứ đút thuốc cho em, uống xong sẽ không khó chịu nữa."
 
Có lẽ đây là lời nói khiến người khác buồn nôn nhất trong cả đời này của Giang Thứ, mang theo những từ ngữ dỗ dành con gái chồng chất, nào ngờ chiêu này thật sự dùng được, mặc dù Ôn Ngưng không tỉnh lại nhưng lại lầm bầm vài tiếng theo bản năng, sau đó ngoan ngoãn há miệng để ngậm viên thuốc vào, đầu lưỡi vô ý liếm trúng đầu ngón tay của người đàn ông khiến cho lòng anh ngứa ngáy khó nhịn một trận.
 
Giang Thứ không thèm để ý mà thêm mắm dặm muối kể lại chuyện tối hôm qua một lượt cho cô nghe, Ôn Ngưng bị anh ôm trước ngực mình, căn bản không thoát thân ra được, mặc kệ cô có đá anh đẩy anh thế nào, đều chỉ giống như con mèo con xù lông gãi ngứa, không hề có sức uy hiếp chút nào đến anh.
 
Giang Thứ cẩn thận lau mặt cô một lượt, động tác này tối hôm qua anh đã làm nhiều lần rồi, sau khi Ôn Ngưng uống thuốc xong lại vã mồ hôi vài lần, anh lo cô sẽ bị cảm lạnh, cả đêm nâng cô dậy mấy lần, lau phía trước phía sau, phía trong phía ngoài cho cô vài lượt.
 
Vất vả lắm mới làm xong những chuyện này, anh mới thả lỏng sức lực, buông cô ra.
 
Ôn Ngưng lập tức quay lại đầu giường, kéo giãn khoảng cách với anh, ánh mắt đề phòng.
 
Người đàn ông nhướn mi: "Trốn cái rắm ấy, nếu anh muốn chạm vào em, em có chui vào kẽ hở cũng không có tác dụng gì."
 
Nếu anh thật sự cố tình chạm vào cô thì tối hôm qua đã ra tay từ sớm rồi chứ cũng không chờ tới bây giờ. Nhưng mà bây giờ anh thật sự e ngại, cướp cơ thể cô về thì dễ

nhưng mà những gì anh muốn không chỉ dừng ở đó.
 
Không ai biết anh ghen tị với Giang Thứ của mấy tháng trước biết bao nhiêu - tên khốn nạn đó được Ôn Ngưng yêu vô điều kiện.
 
"Ăn sáng đi rồi anh đi." Nhân dịp lúc trời còn chưa sáng hẳn, khi trên Vân Sơn vẫn còn sương trắng lượn lờ, anh nên đi khỏi từ sớm, nếu không sẽ làm hỏng thanh danh của Ôn Ngưng, anh nhìn ra được cô thật lòng thích diễn xuất.
 
Ôn Ngưng không tình nguyện ăn vài miếng gì đó anh tự tay làm, không thể không nói, mặc dù Giang Thứ bá đạo, kiêu ngạo, nhưng rốt cuộc vẫn là người có địa vị cao, làm chuyện gì cũng tốt hơn so với người bình thường. Dù cho trước giờ chưa bao giờ vào phòng bếp, nhưng nếu để tâm làm, thật sự là làm ra hình ra dáng, thậm chí mùi vị rất đáng tuyên dương.
 
Giang Thứ thấy cô ăn xong, xách chiếc gối cũ trên sofa đi ra ngoài, trước khi đi còn không quên quay đầu để lại một câu: "Anh tịch thu chìa khóa trước, dù sao sau này cũng thường đến."
 
Ôn Ngưng giận đến đỏ cả mang tai, hận không thể một ngụm cắn chết anh.
 
Người đàn ông đi ra khỏi dãy phòng nhỏ, trong phút chốc vừa đóng cửa lại thì nụ cười vẫn cố chấp chống đỡ bị thu lại, đôi môi mỏng mất máu, đầu óc cũng hơi mơ màng.
 
Anh thuận tay sờ phía sau đầu, ặc, tình trạng còn hỏng bét hơn so với tưởng tượng của anh một chút.
 
Suy cho cùng thì anh cũng không phải làm bằng sắt.
 
Anh lái xe xuống khỏi Vân Sơn, chạy thẳng về phía đường ngoại ô tỉnh, cuối cùng không chịu đựng được nữa.
 
Giang Thứ giẫm xuống phanh lại, từ từ dừng xe ở ven đường, lấy di động ra gọi điện thoại cho Nhậm Thiên Cao, sau khi gửi một tin nhắn định vị thì dựa vào lưng ghế, nhíu mày, nhắm mắt lại.
 
**
 
Nói chung là đêm qua Giang Thứ chăm sóc cô rất tốt, đút thuốc đúng bệnh, thần sắc của Ôn Ngưng lúc buổi sáng rõ ràng tốt hơn ngày hôm qua rất nhiều, trạng thái diễn xuất cũng tìm lại được lần nữa, những đoạn diễn hôm qua còn sót lại quay trong một buổi sáng thuận lợi hoàn thành tất cả.
 
Lúc giữa trưa, lái xe và trợ lý của Ôn Ngưng do bộ phận đời sống bên phía công ty sắp xếp cũng ào ào đổ đến Vân Sơn.
 
Vốn dĩ trợ lý đã lên kế hoạch ổn thỏa, định nhân khoảng thời gian trống lúc Ôn Ngưng quay phim thì đến phòng nhỏ của cô để dọn hành lý xuống khách sạn dưới chân núi trước, dù sao thì sau này có xe riêng đưa đón cũng không cần thiết phải ở chỗ ở tạm bợ trên đỉnh núi chịu tội.
 
Nhưng mà giữa trưa sau khi ăn cơm xong, khi Ôn Ngưng đưa trợ lý đi vào căn phòng nhỏ, nhìn thấy một phòng đồ trang trí mới tinh thì im lặng một hồi lâu, nói: "Khoan không dọn nữa, em quen ở đây rồi, suất diễn hai ngày nay đầy rồi, thời điểm kết thúc công việc phải đến nửa đêm, chú tài xế lên xuống núi đưa đón cũng vất vả, chờ vài ngày nữa suất diễn ít đi thì mới dọn xuống đi."
 
Trợ lý Vương Thanh là một người có tính cách cẩu thả, cũng không nghĩ nhiều, liếc mắt nhìn xung quanh chỗ ở của Ôn Ngưng, gật gật đầu: "Được thôi, chị thấy điều kiện chỗ này của em cũng rất tốt, đoàn làm phim có tiền dã man, cái đèn bàn này, trước đây chị nhìn thấy trên tạp chí, vừa liếc một cái đã thấy kinh ngạc trước vẻ đẹp của nó, tiếc là quả thật trong túi xấu hổ, mua không nổi, hơn ba trăm ngàn lận đó."
 
Ôn Ngưng giật mình trợn tròn mắt, uất ức ghi thêm một khoản nữa trên danh sách nợ.
 
Ôn Ngưng không dọn đến khách sạn dưới chân núi, thế mà Giang Thứ cũng liên tiếp mấy ngày không đến.
 
Mấy ngày hôm nay, phần diễn của Ôn Ngưng chủ yếu là đối diễn với nữ chính Lương Tri, hai người dần dần phối hợp ăn ý, mối quan hệ cũng càng ngày càng tốt hơn.
 
Hàng ngày, lúc giữa trưa kết thúc công việc, Ôn Ngưng đều có thể thấy tiên sinh nhà cô ấy đã chờ ở bên ngoài từ sớm.
 
Khi Vương Thanh giúp Ôn Ngưng mang cơm trưa đã chuẩn bị xong lấy về đây thì hâm mộ nói một câu: "Chị Lương Tri thật hạnh phúc, hai người đã kết hôn nhiều năm như vậy, con đã hơn một tuổi mà hàng ngày Phó tổng vẫn đến giống như đang trong giai đoạn theo đuổi con gái tình yêu cuồng nhiệt ấy.”
 
Lương Tri da mặt mỏng, vẫn còn xấu hổ, nhưng trong lời nói lại mang theo sự ngọt ngào: "Ngày nào cũng đến ép người ta ăn cơm, phiền muốn chết."
 
Nhân viên trang điểm nói: "Cái giới nghệ sĩ này dễ dàng để đói hỏng dạ dày, Phó tổng luôn đau lòng em mới đến theo dõi hàng ngày, anh ấy là người bận rộn như vậy, nếu như trong lòng không nhớ thương em, nhớ không chịu nổi thì sao có thể dành thời gian ra chứ, người đàn ông có thể hay không, thật ra đều quyết định bằng việc yêu nhiều hay ít, giống như có một số thiếu gia vui đùa, hôm nay tặng chút quà này nọ, dỗ vài câu, ngày mai thì không thấy bóng dáng đâu cả, đó là không để trong lòng, không quan trọng đó."
 
Đôi đũa của Ôn Ngưng ngừng lại một chút, mi mắt khẽ cụp xuống, chọc đồ ăn trong chén, có phần ăn mà chẳng biết mùi vị gì.
 
Chạng vạng, khi kết thúc công việc, Vương Thanh đi theo phía sau Ôn Ngưng giúp cô nâng đuôi váy diễn dài quét đất, Ôn Ngưng bỗng nhiên quay đầu lại: "Thanh Thanh, tối nay chúng ta dọn đến dưới chân núi nhé?"
 
Vương Thanh sửng sốt chớp mặt một cái, sau đó lập tức gật đầu: "Được, lát nữa chị liên lạc báo tài xế chạy lên."
 
Buổi tối, Ôn Ngưng tắm rửa xong, nằm trên giường lớn mềm mại của khách sạn, mãi vẫn không thể đi vào giấc ngủ, sau đó trực tiếp ngồi dậy học lời thoại, sau khi học xong lời thoại lại đọc sách, nhưng bất luận thế nào cũng không buồn ngủ.
 
Mười giờ tối, người đại diện gửi tin nhắn WeChat đến: [Phần diễn mấy ngày nay của em đã xong, có thời gian hai ngày trống lịch, chin nhận giúp em một gameshow thông báo, có lẽ là khoảng sáu tiếng là xong, thứ Sáu sau khi kết thúc công việc chị bảo tài xế đón em đến công ty, được không?]
 
Có cơ hội như vậy, đương nhiên Ôn Ngưng sẽ không từ chối, lập tức gửi một chữ "Được" qua.
 
Chỉ trong chốc lát, người đại diện lại gửi tin đến: [Tiếu Khuynh cũng sẽ tham gia, thông báo lần này chủ yếu là để làm nóng cho bộ phim hiện tại của các em, nam nữ chính bộ phim này của chúng ta mấy năm nay rất ít tham gia gameshow, chúng ta vẫn phải tham gia những chương trình này, đúng rồi, người chủ trì xây dựng chương trình đánh vào kỷ niệm, Thanh Giác và Phi Dương lại là thanh mai trúc mã, chị vừa mới nói chuyện với đạo diễn bên kia, nói là hai người phải đưa ra một tấm ảnh lúc còn bé, đến lúc đó có thể tạo thêm hiệu ứng cổ trang như trong phim.]
 
Ôn Ngưng đồng ý hoàn toàn, nhưng sau khi gửi tin nhắn xong thì gặp phải khó khăn, từ nhỏ cô không có cơ hội chụp ảnh nào, tấm ảnh duy nhất hồi còn nhỏ...
 
Là tấm ảnh chụp chung cùng với Giang Thứ năm tám tuổi.


 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện