Mệnh Trung Thiên Ái

Chương 4


trước sau


Chương 4
 
“Không phải, em không có ý đó.” Ôn Ngưng cúi đầu, sao cô dám quản lý anh chứ.
 
Phần lớn do chuyện tối qua nên Giang Thứ không thể lạnh lùng với Ôn Ngưng được, than nhẹ một hơi, bàn tay to xoa nhẹ đỉnh đầu của cô: “Đi qua công ty.”

 
Mấy năm trước, công việc chính của Giang Thứ luôn đặt ở nước ngoài, con người anh ngông cuồng kiêu ngạo, không ai bì nổi, chuyện dở hơi như kế thừa tài sản này anh cũng lười để tâm, người khác như hổ rình mồi Giang thị anh cũng khinh thường để ý, hai mươi tuổi đầu đã lập nghiệp bằng hai bàn tay trắng, mấy năm ngắn ngủn cũng thu mua mấy chục công ty lớn, giá trị tăng cao, lẫy lừng phố Wall, tài sản sớm đã không cần so với nhà họ Giang làm gì.
 
Ở bên ngoài, cái tên Giang Thứ của anh có thể vang dội vì danh hiệu Thái Tử gia nhà họ Giang.
 
Bây giờ tuổi tác của ông cụ Giang đã cao, giả bệnh gọi anh về tiếp nhận Giang thị, với anh mà nói thì chỉ là làm từ thiện một chút thời gian mà thôi.
 
So với hai đứa con trai nhà mình thì ông cụ Giang càng coi trọng đứa cháu trai này hơn, tuy Giang Thứ ngông cuồng hay chống đối nhưng lại là người có tài năng bày mưu lập kế, là người lãnh đạo trời sinh.
 
Đêm qua hai ông cháu nói chuyện rất lâu trong phòng làm việc, Giang Thứ vốn không có chút hứng thú nào với Giang thị nhưng qua cuộc vui sáng hôm nay thì thấy một chút hứng thú.
 
Anh dắt Ôn Ngưng về phòng, vào phòng cất quần áo mà thay bừa một bộ âu phục, thấy Ôn Ngưng ngây ngốc đứng im nhìn vào trong thì hơi cong môi, vẻ mặt hơi buồn cười: “Thay quần áo mà cũng muốn nhìn lén sao? Giang phu nhân có sở thích rất đặc biệt đấy.”
 
“Em không có ——”
 

Ôn Ngưng ngẩn ra, còn chưa kịp biện hộ cho mình thì nghe Giang Thứ nghiêm túc chậm rãi nói: “Tôi cho rằng tối hôm qua em đã nhìn đủ rồi.”
 
“Đâu có đâu.” Trên gương mặt người con gái khó nén được vẻ ngượng ngùng.
 
Người đàn ông nhướng mày, trong giọng nói toàn là trêu đùa: “À, không thấy đủ sao? Vậy em lại đây.”
 
Ôn Ngưng cắn môi đứng tại chỗ, mắt xấu hổ mà trừng anh.
 
Giang Thứ lấy một chiếc cà vạt màu xanh đen từ tủ âm tường ra, rất hợp với khí chất lạnh lùng của anh, thấy Ôn Ngưng không tới thì anh đi qua.
 
“Từng thắt cà vạt cho ai chưa?”
 
Ôn Ngưng lắc đầu.
 
Thấy cô lắc đầu, Giang Thứ thấy có một chút sung sướng không tên: “Biết thắt không?”
 
Ôn Ngưng vẫn lắc đầu như cũ.
 
Giang Thứ “Chậc” một tiếng, cảm thấy phản ứng xấu hổ ngơ ngác này của cô rất thú vị, quyết tâm muốn trêu cợt cô, cụp mắt nắm tay cô lên, một hai bắt Ôn Nhiễm thắt cho mình.
 
Thân hình đàn ông cao lớn, vóc dáng của Ôn Ngưng lại nhỏ bé, đứng ở trước mặt Giang Thứ thì chỉ mới đến ngực anh.
 
Thiếu nữ ngoan ngoãn nhón mũi chân.
 
Hai người lăn lộn một trận, chiếc cà vạt xiêu xiêu vẹo vẹo mới có thể tạm chấp nhận được.
 
Mãi cho đến khi xe của Giang Thứ chậm rãi rời khỏi nhà cũ, Ôn Ngưng vẫn chưa thể lấy lại bình tĩnh từ lúc thân mật bất thình lình đó.
 
Nhậm Thiên Cao hơi mất tập trung trên ghế lái, xuyên qua kính chiếu hậu, ánh mắt cậu ngó lên người của Giang Thứ qua lớp kính.
 
Cho dù Giang Thứ nhắm hai mắt thì cũng biết nhất cử nhất động của người ở gần, anh nhíu mày, không thèm mở mí mắt: “Có rắm mau thả.”
 
Nhậm Thiên Cao do dự một giây: “Giang tổng, hôm nay cà vạt của ngài hình như…… thắt không ổn lắm.”
 
Lúc này Giang Thứ mới lười nhác mở to mắt, ánh mắt tùy ý đảo qua chiếc cà vạt xà nẹo xà nẹo, khóe môi cong lên một đường nhỏ đến mức không phát hiện được: “Tôi thích.”
 
**
 
Giang thị đã chuẩn bị đón gió tẩy trần cho Giang Thứ từ tuần trước.
 
Nghe nói Thái tử gia của nhà họ Giang còn trẻ tuổi nhưng thủ đoạn hung ác, là một nhân vật khó xử lý, ngay cả bố của anh là Giang Kiến Xuyên cũng phải nể anh ba phần, khó quản lý, nhưng lại là người thừa kế duy nhất mà người đứng đầu tập đoàn - ông cụ Giang Hoàng Uyên thừa nhận.
 
Mấy ngày đó, mỗi người trong tập đoàn đều nơm nớp lo sợ, rất sợ bị Thái tử gia từ đâu chui ra này bắt bẻ.
 
Buổi sáng hơn 10 giờ rưỡi, Giang Thứ thong thả đến muộn.
 
Sảnh chính của tòa cao ốc đã xếp hàng dài, mỗi người đều được huấn luyện chuyên nghiệp, khom lưng đúng một góc như nhau, người cầm đầu chính là nhị thiếu gia nhà họ Giang - người có tiền đồ rộng mở trong công ty lúc trước - Trần Lý.
 
Mặc dù Trần Lý có thân phận như vậy nhưng cũng phải cúi đầu thành thật với Giang Thứ.
 
“A Thứ, tới rồi à?” Trần Lý cười ôn tồn lễ độ, đi đến chỗ Giang Thứ, vươn tay.
 
Nào biết Giang Thứ lười cho anh ta bất kỳ ánh mắt nào, một tay giữ cà vạt của mình,  lướt qua anh ta, đi tới thang máy dành cho tổng giám đốc.
 
Nhậm Thiên Cao đi theo phía sau, khi đi qua Trần Lý thì tay nắm thành quyền để ở bên miệng rồi ho nhẹ một tiếng: “Trần tổng, ở trong công ty thì tốt nhất đừng nói đến tình nghĩa cá nhân.”
 
Huống chi, Giang Thứ còn không có chút tình nghĩa cá nhân nào với anh ta cả.
 
Ý là, Trần Lý nên kêu Giang Thứ một tiếng “Giang tổng”.
 
Trần Lý ngượng ngùng thu tay lại, nụ cười tươi cứng lại, chờ đến khi anh ta quay đầu định đuổi theo thì cửa thang máy tổng giám đốc đã từ từ đóng lại.
 
Ngày đầu tiên Giang Thứ trở về, hoàn toàn không lưu tình chút nào mà ra oai phủ đầu anh ta trước toàn thể công ty.
 
Không lâu sau, cấp cao trong công ty nhanh chóng chạy tới tầng 28 để tham gia hội nghị đầu tiên của Giang Thứ, để lại một nhóm công nhân không ngừng trao đổi ánh mắt, vẻ mặt của mỗi người đều rất đặc biệt.
 
Nhóm chat trong công ty chưa từng náo nhiệt, bàn luận sôi nổi như bây giờ.
 
[Ôi mẹ ơi, giá trị nhan sắc của Thái tử gia quá xuất sắc!! Tôi không lấy tiền lương cũng được!!!]
 
[Chân dài đến cổ tôi rồi, nhan sắc hơn hẳn tiểu thịt tươi* dịu dàng như bây giờ, nhìn thôi đã thấy ngông cuồng, quá là đàn ông! Muốn pick Giang tổng debut!]
 
*tiểu thịt tươi có thể được hiểu là những nghệ sĩ nam trẻ tuổi, đẹp trai vừa debut
 
[Tỉnh mộng đi, Giang tổng ném bừa chút tiền tiêu vặt thôi thì có thể cho mấy trăm tiểu ca ca debut rồi đấy.]
 
[Vừa nãy có phải Giang tổng cố ý không quan tâm Trần tổng đúng không? Mẹ nó vẻ mặt kia của Trần tổng thật xấu hổ, tôi đứng ở đối diện, xém không nhịn cười nổi rồi đấy.]
 
[Nhân vật nhỏ như Trần tổng thì đúng là không đáng để Giang tổng chú ý, nghe nói Giang tổng của tôi đã cao ngạo từ trước đến nay rồi, Thái tử gia chân chính sao phải để mắt tới một đứa con nuôi cơ chứ.]
 
[Đúng đúng đúng, ngay cả cụ chủ tịch cũng không có cách nắm bắt ngài ấy rồi, vừa nhìn liền biết là gen di truyền ưu tú rồi, cùng là 27-28 tuổi mà mỡ của Trần tổng rõ ràng nhiều hơn……]
 
[Dáng người thật đẹp quá, hâm mộ phu nhân của ngài ấy, có thể thấy Giang tổng không mặc quần áo, a a a muốn kết hôn cùng Giang tổng quá!]
 
Không thể không nói, tính tình của Giang Thứ kiêu ngạo cổ quái nhưng dường như là người sinh ra để làm lãnh đạo, chỉ mới bước vào cửa đã khiến toàn bộ công nhân trên dưới lớn bé của công ty xếp thành hàng mà quay lưng với sếp cũ.
 
Trong phòng hội nghị, các nhân vật cấp cao cũng sôi nổi lấy tinh thần ngồi nghiêm chỉnh, từng người báo tình hình các hạng mục gần đây cho Giang Thứ. Có điều Giang Thứ có vẻ không để ý lắm, lười biếng dựa lên ghế tổng tài, ngón tay cứ cách một lúc lại gõ nhẹ lên bàn hội nghị.
 
Dù sao Trần Lý cũng đã xử lý chuyện trong công ty nhiều năm, phần lớn nhân viên trong bộ quận quản lý đều là người của anh ta, những thứ có thể đưa đến trước mặt Giang Thứ đương nhiên đã chuẩn bị đâu ra đấy, có nghe hay không thì cũng không có ý nghĩa gì mấy.
 
Trước khi về nước, mọi thứ trong tập đoàn đã được Nhậm Thiên Cao điều tra hết, Giang Thứ nghe vài ba câu từ tai này rồi chảy qua tai kia, thế nhưng mỗi câu nói tùy ý của anh đều đánh thẳng vào trọng tâm. 
 
Tới lúc giám đốc Vương báo cáo, rõ ràng tự tin hơn những người lúc trước, ông ta là họ hàng xa của Trần Lý, mấy năm nay ở Giang thị nên về tình về lý đều đứng về phía Trần Lý: “Hạng mục ở thôn Ngọc Tuyền đã tiến hành tới giai đoạn giữa, Trần tổng chạy đôn chạy đáo suốt cả hai tháng trời vì hạng mục này, có khi còn không ăn không ngủ ——”
 
Giang Thứ có vẻ không chút để ý lại đột nhiên lên tiếng cắt lời ông ta: “Tôi chỉ nghe kết quả.”
 
Giám đốc Vương dừng một chút: “Kết quả tốt hơn nhiều so với mong muốn.”
 
Vẻ mặt của Giang Thứ hơn tức giận: “Bọn họ muốn bao nhiêu?”
 
“Bốn tỷ.”
 
Giang Thứ cười nhạt: “Thu về được bao nhiêu rồi?”
 
Giám đốc Vương không thể dò xét được gì từ vẻ mặt của Giang Thứ, đương nhiên cũng không có vẻ tự tin như lúc nãy: “Năm… năm tỷ.”
 
Sắc mặt của Giang Thứ thấp xuống, nét cười nhạo kia cũng không thấy đâu, chỉ còn sự lạnh lùng: “Thời gian hai tháng mà chỉ thu được 1 tỷ, Trần Lý, mấy năm nay nhà họ Giang phí công nuôi dạy anh rồi à?”
 
Một chữ “nuôi”, không nghĩ cũng biết có bao nhiêu nhục nhã.
 
Giám đốc Vương không nhìn được: “Giang tổng, không thể nói như vậy được ——”
 
“À? Tôi lại không ngờ được, khi nào một câu nói của tôi cũng cần giám đốc Vương dạy thế?” Giang Thứ xoay đầu, giọng nói lạnh lẽo, cười nhạo mang theo chút côn đồ: “Miếng đất thôn Ngọc Tuyền kia chỉ có giá 3,7 tỷ, ông vừa mở miệng đã ra 4 tỷ, tôi không thể không hỏi ông 300 triệu còn lại ở đâu rồi, giám đốc Vương, ăn uống sung sướng quá đấy.”
 
Đương nhiên giám đốc Vương rất hoảng sợ, ông ta không ngờ Giang Thứ đột nhiên trở về, còn chưa đứng vững mà đã lập tức khai đao với ông ta rồi: “Cậu không được nói bậy, mọi việc đều cần chứng cứ!”
 
Nhậm Thiên Cao ở bên

cạnh bình tĩnh phát văn kiện đã chuẩn bị tốt xuống, mỗi người trong hội đồng quản trị đều có một phần, giấy trắng mực đen, không thiếu báo giá và chi tiêu cuối cùng của hạng mục thôn Ngọc Tuyền. Vài tờ sau là tư liệu giám đốc Vương và Trần Lý lén tự lập công ty ví da riêng.
 
Giang Thứ cười khẽ, không thèm để ý: “Giám đốc Vương, tôi không phải bàn luận với ông, tôi có nắm được chứng cứ hay không cũng không sao cả, ông không muốn thừa nhận thì tôi cũng xem như nó là 4 tỷ, dù sao đối với tôi và Giang thị thì ba trăm triệu cũng không đáng gãi ngứa.”
 
Giám đốc Vương thở phào nhẹ nhõm, cho rằng Giang Thứ muốn thả ngựa cho ông ta, cho ông mặt mũi mà không truy cứu, dù sao ông ta cũng xem như là trưởng bối, nói sao đi nữa thì cũng có chút ảnh hưởng trong công ty.
 
“Có điều hạng mục này, tôi không muốn tiếp tục nữa.”
 
“Cậu!” Cái này không chỉ giám đốc Vương, ngay cả Trần Lý cũng khó giữ được bình tĩnh.
 
Hạng mục này sớm đã hợp tác với công ty tư nhân của anh ta rồi, nếu không có Giang Thứ giơ chân chắn ngang thì tất cả đều xem như thuận nước đẩy thuyền, Giang Thứ chướng mắt chút tiền nhỏ nhưng Trần Lý thì cần, ngay cả giám đốc Vương mở miệng ăn 300 triệu kia cũng sớm đầu tư vào, nếu như Giang Thứ đột nhiên ngừng lại thì đương nhiên hắn sẽ lỗ sạch vốn, táng gia bại sản.
 
Nhưng những chuyện giấu bên trong này, Giang Thứ sớm đã biết hết.
 
Anh lười nhác cụp mắt, nhìn vào chiếc cà vạt xiêu xiêu vẹo vẹo của mình, khóe môi hơi nhếch lên, nói như tuyên án: “300 triệu đó để giám đốc Trần về nhà dưỡng lão đi.”
 
Ý là, từ hôm nay trở đi anh ta đừng hòng tiến vào cửa Giang thị một lần nào nữa. 
 
Trần Lý đứng lên: “Nhưng hạng mục này chúng ta đã đàm phán ổn thỏa, cũng đã mua rồi, nếu đột nhiên ngừng lại thì 4 tỷ đầu tư vào giai đoạn trước đều trở thành giỏ tre múc nước! A Thứ ,không thể phung phí tiền như vậy được.”
 
Giang Thứ đột nhiên cười khẽ, 4 tỷ đối với anh chỉ là một con số mà thôi, vẻ mặt của người đàn ông nhẹ nhàng bâng quơ: “Không sao, thôn Ngọc Tuyền là cố hương của phu nhân tôi, trước kia tôi từng qua đó, phong cảnh không tệ lắm, không bằng xây một trang viên nghỉ dưỡng cho cô ấy, tiêu 4 tỷ mua vui cho phu nhân của tôi thì cũng rất giá trị.”
 
Hội nghị kết thúc, trong văn phòng tổng tài.
 
Giang Kiến Xuyên giận đùng đùng đi đến, phía sau là Trần Lý vẻ mặt khó coi không kém.
 
“Giang Thứ!” Giang Kiến Xuyên đi thẳng vào vấn đề, lười nói vòng vo: “Sao con lại thế này? Kêu con trở về là để quản lý Giang thị cho tốt, hợp tác với anh hai con giúp Giang thị lớn mạnh, con có năng lực, giúp đỡ anh hai một chút chứ không phải kêu con tới gây chuyện với người ta!”
 
Giang Thứ vò đầu, đầu lưỡi quét ra sau răng cấm, nhíu mày, trước mặt bố, có thể nhìn ra một chút phản nghịch thời kỳ thiếu niên: “Hay lắm Trần Lý, mách lẻo nhanh đấy.”
 
Nhậm Thiên Cao nở một nụ cười lấy lệ mà bưng vài ly trà đến, bị Giang Kiến Xuyên vung đổ hết lên thảm, phát ra một tiếng loảng xoảng.
 
Khóe môi của Giang Thứ khinh thường cong lên: “Tôi trở về cũng chỉ vì nể mặt của ông nội, cái miếu nhỏ Giang thị này, có chơi thì tôi cũng ngại chật hẹp.”
 
Người đàn ông lười nhác liếc bố mình, đột nhiên cười khẽ, trong lời nói mang theo cảnh cáo: “Trần Lý, đi hỏi vị kia nhà anh xem sáng nay mới làm cái gì, quản lý cho tốt, đừng trách tôi không nhắc nhở.”
 
Hai người mới vừa đi, tiếng gió đã truyền tới tai của nhân viên ở dưới.
 
[Nghe nói hội nghị sáng nay có gió tanh mưa máu.]
 
[Giám đốc bình thường kiêu ngạo muốn chết, tới trước mặt Giang tổng cũng bị game over, giống y như cháu trai.]
 
[Hạng mục vài tỷ của giám đốc Trần mà ngài ấy nói bỏ liền bỏ, giám đốc Vương cũng bị rơi thẳng xuống vực, còn loại bỏ trợ tá đắc lực của giám đốc Trần nữa, rõ ràng là muốn anh ta chết mà…… Một người đàn ông thật tàn nhẫn, tôi đơn phương tuyên bố ly hôn với ngài ấy……]
 
[Phốc, có cái còn bùng nổ hơn nữa này, tôi nghe nói Giang tổng hủy hạng mục này hình như là vì xả giận thay phu nhân, thuận tiện xây trang viên nghỉ dưỡng, nghe nói giám đốc Trần chọc phu nhân của ngài ấy không vui……]
 
[Uầy, trời ơi, tôi lại đơn phương tuyên bố phục hôn với Giang tổng, khoảng cách từ lần đầu tiên muốn làm phu nhân của ngài ấy hình như chỉ mới vài phút trước.]
 
[Rốt cuộc Giang phu nhân là thần thánh phương nào vậy, có thể thưởng thức Giang tổng không mặc quần áo trong trang viên mấy tỷ……]
 
[Phốc 2333]
 
**
 
Giang Thứ lạnh mặt, ngón giữa kẹp điếu thuốc, một tay đút vào túi đứng trước cửa sổ sát đất, lẳng lặng nhớ lại trò khôi hài vừa rồi, anh chỉ cảm thấy buồn cười.
 
Anh bỗng nhiên rất muốn gọi điện thoại về nhà cho Ôn Ngưng, nghe giọng cô một chút.
 
Lúc nhập số điện thoại thì động tác trên tay ngừng lại, sau đó nở một nụ cười tự giễu.
 
Giữa hai người chỉ có mối quan hệ trên hôn ước, chỉ quen biết sơ sơ, kết hôn rồi làm chuyện thân mật nhất mà cũng không có cách thức liên hệ với đối phương, thậm chí còn chưa từng có bất cứ lời giới thiệu đơn giản nhất nào.
 
Chạng vạng, Giang Thứ mang Ôn Ngưng cùng trở về Ngự Kiền Loan.
 
Vừa vào cửa cô đã phát hiện, ngoại trừ má Từ thì đã thay đổi hết tất cả người hầu.
 
Giang Thứ lười nhác nói: “Ngay cả một người hầu cũng có thể bắt nạt em, em có thấy mất mặt không?”
 
Ôn Ngưng cắn chặt quai hàm ở phía sau anh, tuy lời này không dễ nghe nhưng vẫn cảm thấy một chút ấm áp không tên.
 
Má Từ ở kế bên nhìn thấy, vừa lau bình hoa vừa cười.
 
Giang Thứ nói xong, lên lầu hai, mà Ôn Ngưng lại trở về phòng dành cho khách ở lầu một theo thói quen.
 
Chờ người đàn ông kéo cà vạt cởi áo khoác xong mà xoay người, mới phát hiện cô gái nhỏ vẫn luôn theo bên người mình đã biến mất tăm.
 
Anh ném bừa áo khoác lên sofa, một tay cởi nút tay áo rồi bước xuống lầu.
 
Cửa phòng của Ôn Ngưng khép hờ, Giang Thứ như không có việc gì mà đi qua, không kìm được mà đẩy cửa bước vào, khi vào cửa, Ôn Ngưng đã thay bộ váy rộng thùng thình ở nhà.
 
Cô đưa lưng về phía cửa phòng, mặt hướng ra ngoài cửa sổ, hai tay cầm tóc cột kiểu tóc đuôi ngựa như một cô học sinh, ngược với hướng ánh sáng bên ngoài cửa sổ mà cơ thể như được bao phủ bởi một tầng hào quang. Làn váy dài đến đầu gối, lộ ra một phần chân mảnh khảnh, dưới lớp áo hai dây, cần cổ trắng nõn lộ ra không sót, thoạt nhìn rất mê người.
 
Giang Thứ cũng không phát ra tiếng, cứ đứng nhìn ở cạnh cửa như vậy, khi Ôn Ngưng quay người lại thì hơi giật mình: “Sao vậy?”
 
Giang Thứ khó được sửng sốt, anh cũng không nhớ rõ mình tới tìm cô để làm gì, giống như đi xuống lầu liền đi tới bên này theo tự nhiên.
 
Nhưng trong giây tiếp theo, anh lấy điện thoại ra, lạnh giọng đọc một dãy số.
 
Ôn Ngưng chớp chớp hai mắt.
 
Giang Thứ: “Số điện thoại, em lưu một chút.”
 
Cô gái nhỏ lấy giọng, tay chân luống cuống tay lấy điện thoại ra để lưu lại, khi nhập con số đầu tiên thì đột nhiên mới phản ứng lại: “Em có rồi.”
 
Giang Thứ nhướng mày nhìn cô một cái, số riêng của anh đã không thay đổi cả mười mấy năm rồi, nhưng bình thường đều không cho ai hết, cho dù là đối tác quan trọng cũng phải liên hệ với anh thông qua Nhậm Thiên Cao.
 
Anh không nghĩ nhiều, ánh mắt bỗng nhiên dừng lại trên điện thoại Ôn Ngưng, điện thoại màu trắng đã qua sửa chữa, sạch sẽ nhưng không thể giấu được dấu vết năm tháng, giống như sản vật từ thế kỷ trước vậy: “Điện thoại này của em ở đâu ra vậy?”
 
Ôn Ngưng cụp mắt nhìn món đồ không hợp thời đại này trong tay mình, cũng không cảm thấy có vấn đề gì cả, ngẩng đầu tự nhiên cười nói: “À, năm kia mua ở chợ, hơn bốn trăm.” Chính cô làm việc mới có được, hơn bốn trăm, đối với Ôn Ngưng mà nói thì là một số tiền lớn.
 
Giang Thứ không hề nghĩ ngợi, tiện tay lấy tấm thẻ vàng đen ném lên giường cô.
 
Xoay người muốn đi, rồi bỗng nhiên quay đầu lại: “Tạm thời tôi không có ý định mới kết hôn đã phải sống riêng, ăn chay đâu.”
 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện