Chương 31
Sáng sớm ngày hôm sau, tài xế do giải trí Hàn Tinh phái tới đang chờ ở dưới cửa khách sạn, từ trước đến nay Ôn Ngưng không quen để người khác chờ đợi, nghe thấy tài xế đã đến rồi thì rửa mặt qua loa một lượt rồi lập tức rảo bước xuống lầu, lúc lên xe còn mang vẻ mặt tươi cười xin lỗi chào hỏi với tài xế: "Chú Lý, rất xin lỗi, con dậy hơi trễ..."
Động tác của chú Lý thuần thục khởi động xe, chạy về phía cổng vào của Vân Sơn, cười vô cùng hòa nhã: "Haha, không có gì đâu, là chú đến sớm, mấy người lớn tuổi như chú ngủ ít, hơn nữa lúc trước ở Hoa Ảnh đã quen chờ người khác rồi, thường thường mỗi lần chờ là chờ đến cả hai ba tiếng liền."
Vương Thanh bên cạnh đang giúp Ôn Ngưng sửa sang trang phục diễn lát nữa cần phải mặc, nghe thấy thế thuận miệng trả lời một câu: "Aida, thế cũng không được đến trễ đâu, những người bên đoàn làm phim bên kia chờ lâu như vậy, con thấy một đám đạo diễn muốn phát cáu đến điên rồi..."
Chú Lý nói: "Không bằng được với người có hậu thuẫn mạnh mẽ mà, có người làm chỗ dựa, không phải đạo diễn cũng phải xem sắc mặt của nhà đầu tư sao, thời buổi này tiền ở trong tay ai thì người đó là lớn nhất."
Vương Thanh không để ý nhiều, một bên vuốt phẳng nếp nhăn trên trang phục diễn, một bên phụ họa: "Cũng đúng, Hoa Ảnh mà, sau lưng chính là nhà họ Giang, chỉ cần nói tên tuổi ông Diêm Vương Giang tổng kia ra thì ai dám không nghe theo chứ."
"Chẳng phải vậy sao, nếu nữ nghệ sĩ nào có Giang tổng làm chỗ dựa sau lưng thì có thể tùy tiện đi ngang trong giới này của chúng ta rồi."
Âm thanh học kịch bản của Ôn Ngưng dừng lại một chút, còn chưa kịp định thần, chiếc xe vốn đang ổn định đột nhiên hãm phanh một cái dừng tại chỗ, ba người bên trong xe đổ dồn về phía trước theo quán tính trong nháy mắt, Vương Thanh giật mình la lên một tiếng, xoay người bảo vệ trước mặt Ôn Ngưng theo bản năng.
Cũng may chỉ là một va quẹt nhỏ, trán Ôn Ngưng đập vào trên người mềm mại của Vương Thanh, không có chuyện gì nghiêm trọng, nhưng ngược lại Vương Thanh ---
"Chị không sao chứ?!" Ôn Ngưng nóng ruột kéo cô ấy quay về lại trên ghế.
Vương Thanh xòe tay ra đĩnh đạc vỗ vỗ ngực: "Không sao, không sao, chỉ là ngực chị hơi đau một chút."
Ôn Ngưng nhẹ nhàng thở ra, lại nghe thấy tiếng chửi trầm trầm của chú Lý: "Đệt, thật sự là không muốn sống nữa, tạt đầu xe ngay khúc cua mà cũng dám chơi được nữa."
"Tạt đầu xe?!” Vương Thanh thu lại vẻ tươi cười, nhướn mày, vẻ mặt hơi cứng lại nhìn về chiếc xe bảo mẫu màu bạc lập tức nghênh ngang rời khỏi sau khi va quẹt phía trước.
"Có ý gì vậy chú Lý?"
"Chú biết cô gái phía trước kia, cái xe kia trước đây là do tay chú lái, xe của Hoa Ảnh, người ngồi bên trong hẳn là Dư Tiêu Tiêu." Chú Lý đưa xe trở lại đường chính, tốc độ xe chậm lại không ít so với trước đó, "Loại chuyện này trước đó cô ta yêu cầu chú làm, lúc ấy muốn tạt đầu chiếc xe của một nghệ sĩ nữ cũng vừa mới ra mắt không bao lâu, chú không đồng ý, đây chẳng phải là liều mạng sao? Sau đó thì từ chức với bên kia."
"Đây là ỷ vào bối cảnh của nhà họ Giang mà bắt nạt người khác mà!" Vương Thanh bất bình tức giận.
"Chẳng phải vậy sao, cũng không biết là tình nhân nhỏ của ông tổng cấp cao nào trong công ty..." Chú Lý rõ ràng là phải chịu áp lực lâu lắm rồi, nói cũng không tránh né.
"Nhưng mà sao không có chuyện gì cô ta lại tạt đầu xe chúng ta chứ..." Ôn Ngưng nghĩ không ra, rõ ràng giữa hai người không có quan hệ gì.
Vương Thanh tỉnh táo lại, nhớ lại chuyện trước đây nghe được từ trong miệng của nhà trang điểm: "Đừng nói là bởi vì lần trước lúc cô ta đến đoàn làm phim, em cản cô ta vào cửa chứ?"
Nhất thời Ôn Ngưng buột miệng: "Người em cản là Giang --- là Giang tổng."
Nét mặt Vương Thanh sáng tỏ: "Đó chẳng phải sao, chặn Giang tổng chính là chặn cô ta, có lẽ là sau lưng hai người này có điểm gì không thể nói ra, hoặc là..."
Ôn Ngưng ngước mắt nhìn cô ấy: "...Là cái gì?"
Vương Thanh bỗng nhiên nháy mắt mấy cái với Ôn Ngưng: "Sợ Giang tổng coi trọng em đó, ra oai phủ đầu với em, dù sao Ngưng Ngưng của chúng ta xinh đẹp như vậy, là đàn ông thì sẽ động lòng thôi."
Vương Thanh thở dài: "Chẳng qua là nếu như cô ta là người phụ nữ của Giang tổng, có Giang tổng che chở, chúng ta có buồn bực, thiệt thòi cũng chỉ có thể tự chính mình nuốt, không có chỗ nào nói lý lẽ được."
Cũng không biết đôi mắt của Giang tổng phát triển thế nào mà tự nhiên lại có thể nhìn trúng Dư Tiêu Tiêu, Vương Thanh thầm nghĩ, nếu như cô là một người đàn ông có tiền, chắc chắn sẽ muốn kiểu đóa hoa bé nhỏ xinh đẹp vừa ngọt vừa mềm là Ôn Ngưng cơ.
Ôn Ngưng nghe thấy vài chữ "người phụ nữ của Giang tổng" trong lòng không hiểu sao bị mùi vị ngột ngạt lấp kín, kịch bản trong tay bị siết rất chặt, ngơ ngác đọc không vào một câu lời thoại nào.
**
Trong một bệnh viện tư nhân dưới danh nghĩa tập đoàn Giang thị.
Giang Thứ nhắm mắt nằm trên giường bệnh, trên mu bàn tay cố định kim luồn, mày nhíu lại, đôi môi mỏng căng ra, khuôn mặt lạnh lùng không có một tia máu nào, nhưng mà dù vậy khí thế áp lực quanh người vẫn khó nén như cũ.
Lúc Nhậm Thiên Cao tìm được xe anh ở trên đường tỉnh ở ngoại ô, người đàn ông đã nhắm mắt tựa lưng vào ghế một thời gian rồi.
Giang Thứ bướng bỉnh, phản nghịch như vậy, là con cưng của trời không gì không làm được, vết máu nhiễm ướt cổ áo sơ mi, tháo xuống dáng vẻ bề trên ngày xưa, chỉ trơ trọi một người im lặng nằm ở ngoại ô như thế, Nhậm Thiên Cao theo anh gần mười năm chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ này của anh.
Trong một cái chớp mắt đầu tiên mở cửa xe ra nhìn thấy, thậm chí anh cảm thấy hốc mắt đau xót, tín ngưỡng anh đã đi theo mười năm nhưng lại cũng có thể bước xuống thần đàn giống một phàm nhân bình thường.
Cũng may Nhậm Thiên Cao cũng là một người vốn đã được huấn luyện, sau khi xót ruột xong thì lập tức lái xe đưa người đến bệnh viện tư nhân dưới danh nghĩa của Giang thị, trong khoảng thời gian này phong tỏa tất cả mọi tin tức, ngay cả ông cụ Giang ở bên nhà cũng cũng không nhận được tin tức gì.
Anh mất máu một đêm, vừa nằm xuống là mất vài ngày liền không thể mở mắt.
Mấy ngày liên tiếp, ngoại trừ Nhậm Thiên Cao và các bác sĩ chuyên nghiệp và hộ lý ra, thì không hề có người thân cận nào chăm sóc bên cạnh anh cả.
Nhiều lúc Nhậm Thiên Cao cảm thấy, Giang tổng ngồi tít trên cao của anh rất khiến người khác đau lòng, tim bố mình thì hướng về phía người ngoài, mẹ thì tinh thần không ổn định, từ nhỏ đã bị đưa ra nước ngoài sống, ngay cả người thân thiết duy nhất của anh là ông nội cũng rất khó gặp mặt, bên ngoài danh tiếng là Thái tử gia của nhà họ Giang ở Hàn Thành, nhưng chỉ có loại người thân tín đi theo bên cạnh anh gần mười năm như Nhậm Thiên Cao mới biết được, một đồng một hào trong tay Giang Thứ đều dựa vào bản thân tự mình ngang tàng trưởng thành kiếm được, chưa từng bước qua một lối tắt nào cả.
Làm sao anh không cô đơn cho được, dọc theo đường đi ngay cả một người nhà cũng không có.
Ngày thứ năm sau khi phẫu thuật, cuối cùng Giang Thứ cũng mở mắt ra.
Nhậm Thiên Cao nhận được tin từ bác sĩ đầu tiên, chỉ cảm thấy trước mắt nóng lên.
Giang Thứ nhíu nhíu đầu mày, trợn mắt, trong nháy mắt, lại khôi phục vẻ ngang tàng ngày xưa.
"Tôi nằm bao lâu rồi?" Trong giọng nói người đàn ông mang theo khàn khàn do nhiều ngày chưa mở miệng.
"Năm ngày, công ty bên kia tất cả đều tốt, đều hoạt động bình thường."
Giang Thứ mặt không đổi sắc gật đầu: "Điện thoại."
Nhậm Thiên Cao vội vàng đưa điện thoại đến trước mặt anh, chỉ thấy sau khi anh nhận được thì thuần thục gạt ra một dãy số.
Giọng nói máy móc lạnh như băng vang lên vài lần, Giang Thứ đột nhiên hé miệng cười cười: "Cho tôi mượn điện thoại của cậu gọi một cuộc, có lẽ số của tôi đã bị cô ấy kéo vào blacklist rồi."
Sau khi Giang Thứ lấy điện thoại của Nhậm Thiên Cao gọi thông lần thứ nhất, bên kia liền nhận điện.
"Alo." Giọng nói của anh buồn buồn.
Ôn Ngưng vừa nghe thấy giọng nói này đã biết là anh, cho dù là trên điện thoại hiển thị một số lạ, nhưng cô biết nhất định là anh.
Cô siết chặt điện thoại, trong chốc lát không biết nên mở miệng nói chuyện hay là trực tiếp ngắt luôn.
Đã nhiều ngày như vậy, từ buổi tối ngày hôm đó, sau khi chẳng hiểu sao anh lại đến trêu chọc cô một hồi thì lại biến mất nhiều ngày như vậy.
Vốn cô còn tưởng rằng Giang Thứ bất ngờ trở nên tốt hơn, ngoại trừ không quen không có cô thì có phải còn mang theo một chút thích hay không, nhưng mà bây giờ xem ra có lẽ là hứng thú nhất thời khi rảnh rỗi, chơi đùa xong một trận thì lại quên hết sau đầu.
Cũng không biết là do trí nhớ anh tệ hay là vẫn không tim không phổi quá đáng nữa.
Buổi sáng lúc đến phim trường, Dư Tiêu Tiêu vừa thấy cô là dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn, như vậy đúng với lời suy đoán của các cô trong xe, chuyện quẹt xe trên đường đến phim trường kia không phải ngoài ý muốn, mà là cố ý tạt đầu xe, lý do đại khái giống như lời Vương Thanh nói, ra oai phủ đầu với cô một cái.
Tại phim trường này, nữ diễn viên số một Lương Tri là diễn viên nổi tiếng, chồng cô là Cự Ngạc của Kiền Thị yêu chiều cô tận xương, là người nổi tiếng nhất. Nữ số hai Dư Tiêu Tiêu đương nhiên không dám động chạm đến cô ấy một chút xíu nào, trừ ra thì chỉ còn lại nữ phụ quan trọng Ôn Ngưng này thôi.
Mặc dù nói vị trí xếp hạng của cô phía sau cô ta, nhưng gần đây độ nổi tiếng trên mạng lại không hề nhỏ, lại thêm việc ra mắt chỉ mới gần hai mươi tuổi, khuôn mặt non nớt xinh đẹp, cùng với lần đầu tiên quay trở lại phim trường, ánh mắt Giang tổng nhìn cô khi đó, mặc kệ thế nào Dư Tiêu Tiêu cũng không thể nhìn cô vào mắt được.
Cả buổi sáng, Dư Tiêu Tiêu diễn nữ số hai Nguyễn Đình Đình đối diễn cùng với tiểu Thanh Giác không ít, nhưng mà Dư Tiêu Tiêu mang theo địch ý không rõ, Ôn Ngưng phối hợp với cô ta đương nhiên sẽ không ăn ý như phối hợp cùng Lương Tri mấy ngày trước.
Nhưng mà mỗi lần NG, đa phần là do vấn đề của Dư Tiêu Tiêu, cô ta lại luôn đánh đòn phủ đầu trước, thoáng nhìn vô cùng hào phóng cúi đầu xin lỗi với nhân viên công tác: "Ngại quá, tạo thêm phiền phức cho mọi người rồi, có thể là kinh nghiệm diễn xuất của em gái nhỏ Thanh Giác ít, bọn tôi đối diễn cô ấy hơi hồi hộp, là do tôi không đưa cô ấy nhập vai được, cho nên số lần NG hơi nhiều, dù sao cũng xin mọi người đừng trách cô ấy, tối nay kết thúc tôi mời mọi người ăn khuya."
Cô ta không nói thì còn tốt, vừa nói thì đều là thành lỗi của Ôn Ngưng.
Trong một góc bí mật gần đó, Vương Thanh hận đến nghiến răng, nhưng mà không thể đưa tay đánh mặt kẻ tươi cười, trà xanh này làm đủ lễ nghĩa, trên mặt còn chủ động nhận sai, nếu các cô thật sự so đo với cô ta thì thật giống như không biết đối nhân xử thế.
Lúc nghỉ chuyển cảnh, Vương Thanh chỉ có thể ở bên cạnh Ôn Ngưng nhỏ nhẹ an ủi: "Chúng ta nhịn một chút, không thể chính diện trêu chọc, là người của Giang tổng bên kia..."
Nhưng mà Dư Tiêu Tiêu dường như còn ngại chưa đủ khiến người ta chán ghét, uốn uốn éo éo đi đến trước mặt Ôn Ngưng: "Tiểu Thanh Giác, em đừng nản lòng, chuyện đóng phim này từ từ sẽ đến, thiên phú của em có thiếu chút cũng không sao, chỉ cần cố gắng là được, thật ra cũng trách chị không đến giúp em, biểu hiện ngày hôm nay ấy, chị cũng không dám để trợ lý báo với công ty, nếu như để cho Giang tổng biết chắc chắn sẽ nói chị."
Lời trong lời ngoài đều lộ ra cỗ hàm ý cô ta rất quen với Giang Thứ, thậm chí câu "nói chị" kia giống như là lời dạy dỗ bất đắc dĩ lại cưng chiều giữa những người yêu nhau.
Không hiểu sao Ôn Ngưng cảm thấy rất chối tai, lúc trước cô cẩn thận từng li từng tí, sợ chọc Giang Thứ không vui, sợ Giang Thứ không cần cô, ngược lại bây giờ không có gì phải sợ nữa, dù sao đã ly hôn rồi. Cô gái nhỏ nén cơn giận cả buổi sáng, đối diện với trà xanh quái gở trước mặt, khẽ nói: "Cô cảm thấy Giang Thứ anh ta có thể nhớ rõ cô sao?"
Dư Tiêu Tiêu bỗng nhiên ngây người, cô ta không nghĩ đến Ôn Ngưng có thể nói chuyện như vậy với mình. Ngay cả đạo diễn cũng cung kính gọi Giang Thứ một tiếng Giang tổng, vậy mà cô dám gọi trực tiếp tên họ.
Câu này của Ôn Ngưng một châm thấy máu, mặt Dư Tiêu Tiêu lúc đỏ lúc trắng, cô ta tự biên tự diễn như vậy, nhưng thật ra Giang Thứ thật sự không chắc sẽ nhớ rõ cô ta.
Hai người vừa nói xong, Ôn Ngưng đã đi luôn không thèm quay đầu lại, Vương Thanh ngầm sảng khoái bên cạnh, mợ nó, vừa mở miệng là nhắc đến tên Giang Thứ, đúng là gái đẹp thì gan lớn mà.
Chỉ là chưa đi được vài bước, Ôn Ngưng đã nhận được điện thoại Giang Thứ gọi tới.
Giọng nói người đàn ông trong điện thoại có vẻ buồn buồn, khàn khàn lại từ tính, giọng điệu cà rỡn, chẳng qua là hình như không ung dung như bình thường mà mang theo chút yếu ớt: "Ngưng Ngưng, khoan hãy ngắt, mấy ngày nay không phải anh cố ý không đến tìm em, chỉ là... công ty bên này thật sự hơi bận."
Phụ nữ thường nói, người đàn ông có bận hay không, có