Mệnh Trung Thiên Ái

Chương 32


trước sau


 
Chương 32:
 
Mười một giờ đêm, Giang Thứ ngắt điện thoại, tự mình rút kim truyền dịch trên mu bàn tay, hoàn toàn không để ý đến lời thuyết phục về trường hợp vợ và người đàn ông khác sinh long phượng thai của Nhậm Thiên Cao, bước xuống khỏi giường bệnh, khoác một chiếc áo khoác qua loa, nắm lấy chìa khóa xe rồi một mình mạnh mẽ đi đến địa chỉ vừa mới nói trong điện thoại.
 

Ban đêm ở Hàn Thành vẫn có vô số người cuồng hoan như cũ, ánh đèn neon trên đường chớp tắt, ngựa xe như nước không thua ban ngày, mặc dù là cỗ xe Rolls-Royce nổi danh về tốc độ mà Giang Thứ mới đổi này cũng chỉ có thể kìm nén sức mạnh hoang dã kia mà bò trên con đường lạnh giá, theo đoàn xe nhích từng chút từng chút một về phía trước.
 
Trong lòng người đàn ông trên ghế lái đã rối tung thành một cục, Giang Mông Mông từ nhỏ là loại người da mặt dày đến không chịu nổi, tùy ý bị nhốt trong cục cảnh sát vài ngày căn bản cũng vô thưởng vô phạt, không phải là vấn đề gì lớn, nhưng mà Ôn Ngưng từ trước đến nay đều ngoan ngoãn nghe lời, gan chẳng lớn bao nhiêu, trước kia ngủ một mình trong một căn phòng lớn đều khó nén sợ hãi, huống chi để cho cô ở bên trong cục cảnh sát lạnh lẽo đối mặt với tra hỏi của một đám người xa lạ.
 
Tình hình bên cục cảnh sát bên kia ngược lại không giống lắm so với tưởng tượng của Giang Thứ.
 
Giang Mông Mông da mặt dày sau khi ngắt điện thoại thì không nhịn được gào khóc ầm lên, Ôn Ngưng ngồi bên cạnh cô ấy, ôm lấy đầu vai cô ấy, bàn tay nhỏ bé dịu dàng vỗ nhè nhẹ trên lưng cô ấy trấn an.
 
Đêm nay không biết cô nhóc đã khóc bao nhiêu trận, hôm nay cô uống không ít rượu, nhưng càng uống thì hình ảnh Hạ Trình ôm lấy tiểu thư nhà họ Cung thong dong cùng bước đến quán bar lại càng trở nên rõ ràng.
 
Vốn dĩ đêm nay cô đến sinh nhật bạn bè, đều là người trong giới thượng lưu, những thanh niên cùng thế hệ phần lớn có quen biết nhau.
 
Quán bar sinh nhật lần này là anh trai của bạn Giang Mông Mông mở, khách hàng ngày đến phần lớn thường là những người trẻ giàu sang mới nổi ở Hàn Thành, anh trai của bạn trong giới rất được hoan nghênh, thêm vào Lộ Tử Nghiễm, những thứ trong hầm rượu có thể xưng là tuyệt nhất, nhóm Hạ Trình cũng thường đưa bạn bè đến đây ủng hộ.
 
Hạ Trình không có dục vọng chiếm giữ mạnh mẽ giống như Giang Thứ, thích ai thì kim ốc tàng kiều không cho người khác xem, trong quan niệm của anh ta, bạn gái nếu càng thích thì càng phải mang ra ngoài cho mọi người cùng ngắm một lượt.

 
Đêm nay anh ta đồng ý nể mặt bạn bè, đến tham gia sinh nhật em gái cậu ta, để nâng sàn diễn cá nhân, tiện thể đem Cung San San mới từ nước ngoài trở về cùng theo bên cạnh, hai người bên nhau vừa mới tròn hai tháng, vẫn đang trong thời gian tình yêu cuồng nhiệt, Cung San San lại hoàn mỹ phù hợp với khẩu vị đặc thù thích thục nữ gợi cảm của Hạ Trình, đưa theo bên cạnh vô cùng có mặt mũi.
 
Nào nghĩ đến lần đầu tiên đã gặp phải Giang Mông Mông.
 
Cung San San này tuổi lớn hơn so với cô, bắt đầu từ khi đi học thì bắt đầu liên tiếp đối chọi với cô, Giang mông Mông là công chúa nhỏ kiêu ngạo nhất Hàn Thành, mặc kệ là ông nội hay là anh trai ruột, tất cả đều có thể treo lên đánh Cung San San xuất thân là con gái riêng này, vốn cô căn bản khinh thường phân cao thấp cùng cô ta, nhưng dường như Cung San San lại nắm chính xác điều gì cô quan tâm, đánh thẳng vào điểm chí mạng.
 
Trong giới người nổi tiếng mọi người đều truyền, công chúa nhỏ của nhà họ Giang trưởng thành sẽ liên hôn với người thừa kế nhà họ Hạ - Hạ Trình, từ nhỏ hai người là thanh mai trúc mã, tích cách điệu đà của Giang Mông Mông như vậy, nhiều năm như vậy ngay cả Giang Thứ cũng lười phản ứng, cũng chỉ có Hạ Trình mới có thể khiến cô chần chừ, ngoan ngoãn, mối quan hệ giữa Hạ Trình và Giang Thứ lại không giống bình thường, nên sự kết hợp giữa hai người này có thể nói là trời đất tạo nên.
 
Nhưng mà từ lúc Cung San San từ nước ngoài trở về thì diễu võ dương oai đứng ở vị trí bên cạnh Hạ Trình, mạnh mẽ cho Giang Mông Mông một cái tát vang dội.
 
Đêm nay hai người đối mặt chính diện, Giang Mông Mông vốn định cho bạn bè mặt mũi, cũng không định đem ân oán riêng tư của mình đến trong lễ sinh nhật một năm mới có một lần của người khác, nào ngờ rằng Cung San San lại dường như không có quyết định này, cô ta vất vả lắm mới có thể ép Giang Mông Mông cúi đầu ở đây, dù thế nào cũng phải đặt mình vào đúng vị trí chính cung nương nương.
 
Lúc tiệc sinh nhật tiến hành, Hạ Trình chú ý thấy Giang Mông Mông đã ở hội trường, trước đây lần nào cô gặp lại bản thân chẳng phải là một mực gọi anh Hạ Trình, nhưng mà đêm nay, cô nhóc này nhìn anh bằng vẻ mặt không tốt, trợn trắng mắt đến muốn trợn lên trời, anh ta vừa mới dịch về bên phía cô một chút thì thấy cô phản ứng rất lớn, chạy trốn mấy vị trí về phía bên cạnh.
 
Khoảng cách giữa hai người kéo đến hết mức.
 
Hạ Trình nhướn mày, không rõ ràng lắm cô đang phát cáu cái gì, rút tấm thẻ trong bóp da từ túi áo khoác ra đưa cho cô theo bản năng: "Bày ra cái mặt thối gì vậy? Chọc anh em không vui, lại bị khóa thẻ à?"
 
Giang Mông Mông không thèm liếc anh cái nào.
 
Hạ Trình vẫn còn tiếp tục: "Tính cách anh trai em em cũng biết, cãi nhau với cậu ta làm gì, không có kết quả tốt đâu, ngoan một chút, nói lời xin lỗi cậu ta đi, không phải cái gì cũng sẽ có sao."
 
Đầu mày thanh tú của Giang Mông Mông nhăn lại: "Liên quan rắm gì đến Hạ thiếu vậy?"
 
Ai thiếu vài đồng tiền này nha, cô là em gái của Giang Thứ đó.
 
Cung San San đứng bên cạnh Hạ Trình, biểu cảm trên mặt không quá thoải mái, ngày xưa Hạ Trình đối với cô ta mặc dù cũng hào phóng, nhưng mà cô ta vẫn cảm thấy mình xuất thân không tốt, sợ bị khinh thường, cho đến bây giờ cũng không dám mở miệng chủ động đòi anh ta cái gì, nhưng hôm nay thấy anh ta ra tay đối với Giang Mông Mông là tấm thẻ, vô cùng thân thiết tự nhiên, vậy mà đối phương lại kiêu ngạo nâng cằm, không thèm để vào mắt chút xíu nào.
 
Nhưng mà bây giờ cô ta mới là bạn gái chính thức, trong lòng ít nhiều cũng hơi lúng túng và ghen tị.
 
Cung San San nhìn thấy dáng vẻ này của Hạ Trình, trong lòng nghẹn một ngụm khí, thuận thế khoác lên tay anh ta, dán lên bên cạnh người anh ta, giây tiếp theo, rõ ràng cô ta nhìn thấy trên khuôn mặt kiêu ngạo kia của Giang Mông Mông lộ ra một chút vẻ mặt không giống như cũ, xem ra cũng không phải cô hoàn toàn không thèm để ý.
 
"A Trình, em cũng muốn mà, anh cho em gái cũng phải cho em nữa." Cung San San nhại tiếng nói, trong lời nói giống như là làm nũng giữa đôi tình nhân bình thường, nhưng giữa những hàng chữ đều nhắc nhở Giang Mông Mông, cô chỉ là em gái, cô ta - Cung San San mới là bạn gái.
 
Hạ Trình nghe ra sự ghen tuông trong lời nói của cô ta, trong lòng tự nhiên sinh ra một luồng kiêu ngạo vô danh, tâm trạng tốt vỗ nhẹ hông cô ta, trong giọng nói mang theo một chút cưng chiều: "Được rồi, của anh chẳng phải đều là của em sao, em ghen với em gái cái gì vậy."
 
Lời này lọt vào trong tai Giang Mông Mông buồn nôn đến mức cơm cô ăn năm trước thiếu điều muốn phun ra, Giang Mông Mông cũng không phải là một đương sự dễ chọc, rõ ràng là Cung San San này đang tự ra oai trước mặt mình, làm sao cô không hiểu cho được.
 
Lông mi Giang Mông Mông giương lên, đổi ngược lại khuôn mặt từ trên cao nhìn xuống mà bình thường chính bản thân cô cũng chẳng thích: "Con của chuột ắt sẽ đào hang, lời này trước đây tôi còn chưa rõ, hôm nay xem như đã hiểu, mẹ cô làm một giúp việc, vừa làm việc nhà, vừa làm ông cụ, mang thai cô còn cố gắng yêu đương vụng trộm, cô ở trong bụng học thật không ít, chuyện này cô hiểu rất tốt đấy."
 
Giang Mông Mông đánh giá cô ta trên dưới một lượt, vẻ mặt cực kỳ khinh thường: "Một đứa con gái riêng không thể thấy ánh sáng cũng có mặt mũi gọi tôi là em gái. Anh tôi là ai còn phiền Hạ thiếu và Cung tiểu thư hỏi thăm cho rõ ràng."
 
Trong ấn tượng của Hạ Trình, Giang Mông Mông rất hiếm khi nói những lời nói khó nghe như vậy, từ nhỏ cô đã được nuông chiều nhưng trái tim vẫn rất lương thiện, cách xử sự vẫn rất đúng mực, tính công kích trong lời nói đêm nay thật sự không nhỏ, Hạ Trình nghiêm mặt xuống dạy bảo cô một câu: "Mông Mông, nói năng thế nào vậy!"
 
Giang Mông Mông liếc trắng mắt một cái: "Ai cần anh lo, anh tôi còn chưa quản được tôi!"
 
Cô nhóc nói lời tàn nhẫn xong, đi thẳng cũng không thèm quay đầu lại, nhưng mà rốt cuộc vẫn là tính cách trẻ con, trước mặt người ngoài thì không thể cúi đầu, nhưng tự mình tìm một góc thật ra lại khóc rối tinh rối mù.
 
Một người uống rượu buồn bực một hồi lâu, trong lòng tủi thân không có chỗ nói, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có tìm Ôn Ngưng, cho dù anh trai đã ly hôn với chị ấy, nhưng mà không biết vì sao, kể từ ngày đầu tiên cô quen biết Ôn Ngưng thì đã đối xử với cô như người thân của mình, chị dâu vẫn là nguời thân nhất, yêu thương nhất của cô.
 
Ôn Ngưng nhận điện thoại, đúng là không phụ sự tin tưởng và ỷ lại của cô, nghèo đến thế còn gọi xe đến đây tìm cô.
 
Lúc Ôn Ngưng đến, cô nhóc đã uống say khướt, hơi mê man, cô vốn định đỡ

người ra bên ngoài gọi xe đưa về nơi mình ở, nhưng nào ngờ Giang Mông Mông nấc cụt một cái do rượu, sau khi thấy rõ người đến là cô thì ôm cô khóc một hồi lâu, sau khi khóc xong lại say mèm kéo Ôn Ngưng muốn cô nhảy với mình.
 
"Ngưng Ngưng, đến quán bar không thể mặc kín đáo như vậy, chị nhìn em này, hở cả bụng cả eo ra nè!" Giang Mông Mông vừa khóc vừa cười, giống như một con nhóc điên, kéo Ôn Ngưng đến nhà vệ sinh, luống ca luống cuống thay một bộ váy cô ấy thường mặc đến night club cho  cô, tà váy khó khăn lắm mới dài đến chân, bên hông hở hết không có gì cả, "Ngưng Ngưng, chị đừng sợ, dù sao chị cũng đã ly hôn với anh em rồi, anh ấy cũng không quản được chị! Đám đàn ông thối không có tư cách quản chúng ta."
 
Ôn Ngưng không ngăn cản được, bị cô ấy cưỡng ép thay quần áo xong rồi kéo căng da đầu đi vào sàn nhảy theo cô nhóc.
 
Cho tới bây giờ cô chưa từng thấy trường hợp như vậy, mặc dù ban đầu cô đi làm trong pub nhưng cũng chỉ là nghe nhạc nhẹ uống chút rượu, không có ai nhảy cả.
 
Hai cô gái xinh đẹp, khí chất hơn người hút mắt, không đến một lát sau, trong sàn nhảy bắt đầu nhiều người hơn.
 
Nhiều tên lưu manh đần độn đã dõi theo Ôn Ngưng từ trước, lợi dụng không khí trong sàn nhảy nhiều người chen chúc mơ hồ, liếc mắt bảo nhau làm thành bức tường người vây quay, dán sát lại hai cô gái trẻ đang nhảy bên cạnh.
 
Dù sao Giang Mông Mông cũng thường xuyên ra ngoài lăn lộn, đối với chuyện này mẫn cảm hơn Ôn Ngưng, mặc dù đã say thành con cún ngốc cũng có thể cảm giác tình hình không đúng, cô ấy lập tức kéo cổ tay Ôn Ngưng muốn rời khỏi sàn nhảy, nào nghĩ vừa đi được hai bước đã bị đám người này bao vây phải đi về.
 
Tên cầm đầu nói chuyện bẩn thỉu, trong từ ngữ lộ ra sỉ nhục: "Cô bé, đừng chạy mà, cũng đã đến quán bar còn giả bộ trong sạch cái gì, tối nay các anh trai thanh toán, hai người các em đi chơi với bọn anh, đảm bảo các em sướng lên tiên."
 
Hắn ta nói xong thì giơ tay tóm lấy cánh tay của Giang Mông Mông, bình thường Giang Mông Mông ra ngoài điên loạn, bên cạnh luôn có đám bè bạn đáng tin cậy đi theo, uống rượu xong chắc chắn có người đưa cô về nhà an toàn, căn bản không có khả năng gặp phải chuyện bị những kẻ hỗn tạp lại gần, chỉ là đêm nay cô tự giận dỗi, tự mình lén chạy đến, bây giờ bên cạnh không có ai chăm sóc, đương nhiên cô hơi mất bình tĩnh.
 
"Chị dâu..."
 
Tâm trạng Ôn Ngưng căng thẳng, bản tính bảo vệ con cái đột nhiên sinh ra, xông về phía trước một chút cắn lên cánh tay đang tóm lấy Giang Mông Mông, cô dùng sức tàn nhẫn cắn mãi cho đến khi cánh tay của tên kia rướm máu ra.
 
Thình lình bị đau làm cho đối phương đột nhiên choáng váng mặt mày, Giang Mông Mông không hổ là em gái ruột của Giang Thứ, nổi xung lên cũng giống y chang, thuận thế quơ lấy một bình rượu vào trong tay, đập về phía đầu đối phương.
 
Sau khi Ôn Ngưng cắn người xong, lại càng hoảng sợ, cũng học theo dáng vẻ Giang Mông Mông, tiện tay là ném.
 
Hai cô gái giống như bị điên, chỉ mới vài cái đã đập năm ba người bên phía đối phương chảy máu trán.
 
Mảnh vỡ thủy tinh rơi đầy đất, người trong sàn nhảy hét ầm ĩ lập tức giải tán.
 
Chưa đến nửa tiếng, Ôn Ngưng, Giang Mông Mông và năm ba tên liên quan bị xe cảnh sát đưa đi cả đám.
 
Sau khi quậy xong một trận, Giang Mông Mông đã gần như tỉnh rượu, sau khi đến trong cục cảnh sát thì bắt đầu biết sợ.
 
Nhưng mà cô nhóc am hiểu nhất đó là làm chó săn giả ngây giả ngô, đối diện với một khuôn mặt nghiêm túc hỏi: "Tự kể lại chuyện vừa xảy ra một lượt." Giang Mông Mông chớp mắt mấy cái, lập tức nghẹn ngào chảy nước mắt: "Chú cảnh sát, bọn họ bắt nạt chúng cháu... huhuhu, đáng sợ quá, chú mau cứu bọn cháu với..."
 
...
 
Tiếng khóc kinh thiên động địa như vậy, người không biết còn thật sự nghĩ đến đúng là không biết bị bắt nạt thành kiểu gì nữa.
 
Nhưng cô nhóc khóc như vậy, thật ra có chút hữu dụng, rõ ràng thái độ đối phương đã nhẹ nhàng xuống: "Đừng khóc, năm ông lớn bọn họ đầu bị đập nở hoa rồi, bây giờ còn đang khâu ở bên trong, một người mười tám mũi cũng không nói các cô bắt nạt người ta."
 
Giang Mông Mông khóc lóc than thở quá trình đối phương quấy rối như thế nào thêm mắm dặm muối nói một lượt, trong đó biểu đạt vô số lần sự hoảng loạn và bất đắc dĩ của hai cô, nói xong lời cuối cùng, đối phương cũng cảm thấy không giam năm người trong kia mười năm thì không thể kìm nén nỗi hận trong lòng.
 
Giang Mông Mông khóc xong lại không cẩn thận nấc lên một cái: "Chú cảnh sát, có mì tôm không ạ?"
 
"Ôi, khóc đến đói bụng à?"
 
Giang Mông Mông: "Hơi hơi ạ..."
 
Giang Mông Mông khóc xong rồi ăn hết ba ly mì ăn liền.
 
Trong lúc đó còn gọi điện thoại cho Giang Thứ xin nộp tiền bảo lãnh, sau khi gọi xong lại tiếp tục khóc, Ôn Ngưng dỗ cô nhóc: "Đừng khóc, anh trai em đến đón em liền, chúng ta chỉ là phòng vệ thôi, bọn họ sẽ không giam chúng ta đâu."
 
Giang Mông Mông lại khóc thảm thiết hơn: "Bây giờ em là khóc thật đó, chút nữa anh em đến đây biết chị bị em đưa đến quán bar còn suýt chút nữa bị người khác bắt nạt, anh ấy muốn giết em mất..." Cô bé một bên khóc một bên không ngừng kéo áo croptop của Ôn Ngưng bị cô bé cưỡng ép thay xuống, nhưng dù kéo như thế nào cũng không che được chút nào đoạn eo thon trắng mịn, non nớt, trơn bóng của Ôn Ngưng.
 
Ôn Ngưng bất đắc dĩ chạm vào đỉnh đầu cô bé: "Không đâu, bọn chị đã ly hôn rồi, anh ấy sẽ không quan tâm đâu."
 
Giang Mông Mông cắn môi, tội nghiệp: "Nếu không thì chị phục hôn với anh em đi, nhưng vậy có lẽ mới có thể cứu em một mạng."
 
Ôn Ngưng: "..." Thật sự là em gái tốt mà.
 
**
 
Lúc Giang Thứ đến, đập vào mắt là dáng vẻ Ôn Ngưng mặc chiếc váy ngắn hở rốn im lặng ngồi trên băng ghế ở cục cảnh sát ôm lấy Giang Mông Mông.
 
Hầu kết của người đàn ông hơi chuyển động trên dưới, cắn chặt răng hàm, cho em gái ruột một ánh mắt sắc lạnh nhưng cũng không dám nhìn về phía Ôn Ngưng.
 
Anh lạnh lùng nghiêm mặt bước vào cửa, giải quyết thỏa đáng các thủ tục.
 
Khi dẫn hai cô gái nhỏ đi ra, vừa vặn gặp phải năm kẻ thối tha xui xẻo đầu nở hoa kia.
 
"Mẹ nó, hai người phụ nữ này thật độc ác."
 
"Còn không phải sao? Người nhìn thấy yên tĩnh lại có thể đặc biệt cắn người!"
 
Giang Thứ vừa nghe thì đã biết nói đến Ôn Ngưng, anh dừng bước chân, quay đầu nhìn về phía cô, khuôn mặt bình tĩnh, vẻ mặt lại không giống như đang giận: "Cắn người à?"
 
Ôn Ngưng nghĩ anh định dạy dỗ mình, cũng hơi bướng bỉnh, hếch cằm lên: "Cắn thì làm sao." Cô mới không sợ anh, dù sao bọn họ đã sớm ly hôn rồi.
 
Đối diện nghe thấy tình hình bên cạnh, lại có thể nghĩ người đàn ông này muốn dạy dỗ cô gái thay cho bọn họ, vội tiếp cận lại gần: "Lại còn không phải sao, cắn chảy cả máu rồi!"
 
Giang Thứ không vui nhướn mày lên nhìn về phía mấy tên hỗn tạp, trong giọng nói quân sự hơi hoang dã: "Cắn tay ai vậy?"
 
Đối phương vội vàng vươn tay mình ra: "Đây này, anh tự nhìn đi, người anh em, người phụ nữ của anh cũng thật độc ác!"
 
Giang Thứ lưu manh lắc lắc đầu, rõ ràng là một giây trước còn sóng yên bể lặng, giây tiếp theo giơ chân đá thẳng một cái lên cánh tay đang duỗi ra trước mặt ngay trước mặt mọi người, đối phương hơi mất thăng bằng, ôm tay té xuống đất nhe răng trợn mắt gào lên.
 
Bỗng nghe thấy trong giọng nói lạnh nhạt của người đàn ông mang theo chút đố kỵ: "Mẹ nó, cô ấy còn chưa từng cắn ông đây đâu đó!"
 
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Giang tổng: Ngưng Ngưng! Tiện thể cắn anh một cái đi! Em cũng chưa từng cắn anh!
 
Giang Mông Mông: Có lẽ là, đường sống duy nhất của tôi là giúp anh trai tôi theo đuổi được Ngưng Ngưng về (châm thuốc.jpg)
 
Độc giả: Nhiều ngày như vậy Giang tổng không đi tìm Ngưng Ngưng, có phải là bị thương quá nặng không được không.
 
Giang tổng: Cấm nói người đàn ông không được.
 

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện