Chương 32:
Mười một giờ đêm, Giang Thứ ngắt điện thoại, tự mình rút kim truyền dịch trên mu bàn tay, hoàn toàn không để ý đến lời thuyết phục về trường hợp vợ và người đàn ông khác sinh long phượng thai của Nhậm Thiên Cao, bước xuống khỏi giường bệnh, khoác một chiếc áo khoác qua loa, nắm lấy chìa khóa xe rồi một mình mạnh mẽ đi đến địa chỉ vừa mới nói trong điện thoại.
Ban đêm ở Hàn Thành vẫn có vô số người cuồng hoan như cũ, ánh đèn neon trên đường chớp tắt, ngựa xe như nước không thua ban ngày, mặc dù là cỗ xe Rolls-Royce nổi danh về tốc độ mà Giang Thứ mới đổi này cũng chỉ có thể kìm nén sức mạnh hoang dã kia mà bò trên con đường lạnh giá, theo đoàn xe nhích từng chút từng chút một về phía trước.
Trong lòng người đàn ông trên ghế lái đã rối tung thành một cục, Giang Mông Mông từ nhỏ là loại người da mặt dày đến không chịu nổi, tùy ý bị nhốt trong cục cảnh sát vài ngày căn bản cũng vô thưởng vô phạt, không phải là vấn đề gì lớn, nhưng mà Ôn Ngưng từ trước đến nay đều ngoan ngoãn nghe lời, gan chẳng lớn bao nhiêu, trước kia ngủ một mình trong một căn phòng lớn đều khó nén sợ hãi, huống chi để cho cô ở bên trong cục cảnh sát lạnh lẽo đối mặt với tra hỏi của một đám người xa lạ.
Tình hình bên cục cảnh sát bên kia ngược lại không giống lắm so với tưởng tượng của Giang Thứ.
Giang Mông Mông da mặt dày sau khi ngắt điện thoại thì không nhịn được gào khóc ầm lên, Ôn Ngưng ngồi bên cạnh cô ấy, ôm lấy đầu vai cô ấy, bàn tay nhỏ bé dịu dàng vỗ nhè nhẹ trên lưng cô ấy trấn an.
Đêm nay không biết cô nhóc đã khóc bao nhiêu trận, hôm nay cô uống không ít rượu, nhưng càng uống thì hình ảnh Hạ Trình ôm lấy tiểu thư nhà họ Cung thong dong cùng bước đến quán bar lại càng trở nên rõ ràng.
Vốn dĩ đêm nay cô đến sinh nhật bạn bè, đều là người trong giới thượng lưu, những thanh niên cùng thế hệ phần lớn có quen biết nhau.
Quán bar sinh nhật lần này là anh trai của bạn Giang Mông Mông mở, khách hàng ngày đến phần lớn thường là những người trẻ giàu sang mới nổi ở Hàn Thành, anh trai của bạn trong giới rất được hoan nghênh, thêm vào Lộ Tử Nghiễm, những thứ trong hầm rượu có thể xưng là tuyệt nhất, nhóm Hạ Trình cũng thường đưa bạn bè đến đây ủng hộ.
Hạ Trình không có dục vọng chiếm giữ mạnh mẽ giống như Giang Thứ, thích ai thì kim ốc tàng kiều không cho người khác xem, trong quan niệm của anh ta, bạn gái nếu càng thích thì càng phải mang ra ngoài cho mọi người cùng ngắm một lượt.
Đêm nay anh ta đồng ý nể mặt bạn bè, đến tham gia sinh nhật em gái cậu ta, để nâng sàn diễn cá nhân, tiện thể đem Cung San San mới từ nước ngoài trở về cùng theo bên cạnh, hai người bên nhau vừa mới tròn hai tháng, vẫn đang trong thời gian tình yêu cuồng nhiệt, Cung San San lại hoàn mỹ phù hợp với khẩu vị đặc thù thích thục nữ gợi cảm của Hạ Trình, đưa theo bên cạnh vô cùng có mặt mũi.
Nào nghĩ đến lần đầu tiên đã gặp phải Giang Mông Mông.
Cung San San này tuổi lớn hơn so với cô, bắt đầu từ khi đi học thì bắt đầu liên tiếp đối chọi với cô, Giang mông Mông là công chúa nhỏ kiêu ngạo nhất Hàn Thành, mặc kệ là ông nội hay là anh trai ruột, tất cả đều có thể treo lên đánh Cung San San xuất thân là con gái riêng này, vốn cô căn bản khinh thường phân cao thấp cùng cô ta, nhưng dường như Cung San San lại nắm chính xác điều gì cô quan tâm, đánh thẳng vào điểm chí mạng.
Trong giới người nổi tiếng mọi người đều truyền, công chúa nhỏ của nhà họ Giang trưởng thành sẽ liên hôn với người thừa kế nhà họ Hạ - Hạ Trình, từ nhỏ hai người là thanh mai trúc mã, tích cách điệu đà của Giang Mông Mông như vậy, nhiều năm như vậy ngay cả Giang Thứ cũng lười phản ứng, cũng chỉ có Hạ Trình mới có thể khiến cô chần chừ, ngoan ngoãn, mối quan hệ giữa Hạ Trình và Giang Thứ lại không giống bình thường, nên sự kết hợp giữa hai người này có thể nói là trời đất tạo nên.
Nhưng mà từ lúc Cung San San từ nước ngoài trở về thì diễu võ dương oai đứng ở vị trí bên cạnh Hạ Trình, mạnh mẽ cho Giang Mông Mông một cái tát vang dội.
Đêm nay hai người đối mặt chính diện, Giang Mông Mông vốn định cho bạn bè mặt mũi, cũng không định đem ân oán riêng tư của mình đến trong lễ sinh nhật một năm mới có một lần của người khác, nào ngờ rằng Cung San San lại dường như không có quyết định này, cô ta vất vả lắm mới có thể ép Giang Mông Mông cúi đầu ở đây, dù thế nào cũng phải đặt mình vào đúng vị trí chính cung nương nương.
Lúc tiệc sinh nhật tiến hành, Hạ Trình chú ý thấy Giang Mông Mông đã ở hội trường, trước đây lần nào cô gặp lại bản thân chẳng phải là một mực gọi anh Hạ Trình, nhưng mà đêm nay, cô nhóc này nhìn anh bằng vẻ mặt không tốt, trợn trắng mắt đến muốn trợn lên trời, anh ta vừa mới dịch về bên phía cô một chút thì thấy cô phản ứng rất lớn, chạy trốn mấy vị trí về phía bên cạnh.
Khoảng cách giữa hai người kéo đến hết mức.
Hạ Trình nhướn mày, không rõ ràng lắm cô đang phát cáu cái gì, rút tấm thẻ trong bóp da từ túi áo khoác ra đưa cho cô theo bản năng: "Bày ra cái mặt thối gì vậy? Chọc anh em không vui, lại bị khóa thẻ à?"
Giang Mông Mông không thèm liếc anh cái nào.
Hạ Trình vẫn còn tiếp tục: "Tính cách anh trai em em cũng biết, cãi nhau với cậu ta làm gì, không có kết quả tốt đâu, ngoan một chút, nói lời xin lỗi cậu ta đi, không phải cái gì cũng sẽ có sao."
Đầu mày thanh tú của Giang Mông Mông nhăn lại: "Liên quan rắm gì đến Hạ thiếu vậy?"
Ai thiếu vài đồng tiền này nha, cô là em gái của Giang Thứ đó.
Cung San San đứng bên cạnh Hạ Trình, biểu cảm trên mặt không quá thoải mái, ngày xưa Hạ Trình đối với cô ta mặc dù cũng hào phóng, nhưng mà cô ta vẫn cảm thấy mình xuất thân không tốt, sợ bị khinh thường, cho đến bây giờ cũng không dám mở miệng chủ động đòi anh ta cái gì, nhưng hôm nay thấy anh ta ra tay đối với Giang Mông Mông là tấm thẻ, vô cùng thân thiết tự nhiên, vậy mà đối phương lại kiêu ngạo nâng cằm, không thèm để vào mắt chút xíu nào.
Nhưng mà bây giờ cô ta mới là bạn gái chính thức, trong lòng ít nhiều cũng hơi lúng túng và ghen tị.
Cung San San nhìn thấy dáng vẻ này của Hạ Trình, trong lòng nghẹn một ngụm khí, thuận thế khoác lên tay anh ta, dán lên bên cạnh người anh ta, giây tiếp theo, rõ ràng cô ta nhìn thấy trên khuôn mặt kiêu ngạo kia của Giang Mông Mông lộ ra một chút vẻ mặt không giống như cũ, xem ra cũng không phải cô hoàn toàn không thèm để ý.
"A Trình, em cũng muốn mà, anh cho em gái cũng phải cho em nữa." Cung San San nhại tiếng nói, trong lời nói giống như là làm nũng giữa đôi tình nhân bình thường, nhưng giữa những hàng chữ đều nhắc nhở Giang Mông Mông, cô chỉ là em gái, cô ta - Cung San San mới là bạn gái.
Hạ Trình nghe ra sự ghen tuông trong lời nói của cô ta, trong lòng tự nhiên sinh ra một luồng kiêu ngạo vô danh, tâm trạng tốt vỗ nhẹ hông cô ta, trong giọng nói mang theo một chút cưng chiều: "Được rồi, của anh chẳng phải đều là của em sao, em ghen với em gái cái gì vậy."
Lời này lọt vào trong tai Giang Mông Mông buồn nôn đến mức cơm cô ăn năm trước thiếu điều muốn phun ra, Giang Mông Mông cũng không phải là một đương sự dễ chọc, rõ ràng là Cung San San này đang tự ra oai trước mặt mình, làm sao cô không hiểu cho được.
Lông mi Giang Mông Mông giương lên, đổi ngược lại khuôn mặt từ trên cao nhìn xuống mà bình thường chính bản thân cô cũng chẳng thích: "Con của chuột ắt sẽ đào hang, lời này trước đây tôi còn chưa rõ, hôm nay xem như đã hiểu, mẹ cô làm một giúp việc, vừa làm việc nhà, vừa làm ông cụ, mang thai cô còn cố gắng yêu đương vụng trộm, cô ở trong bụng học thật không ít, chuyện này cô hiểu rất tốt đấy."
Giang Mông Mông đánh giá cô ta trên dưới một lượt, vẻ mặt cực kỳ khinh thường: "Một đứa con gái riêng không thể thấy ánh sáng cũng có mặt mũi gọi tôi là em gái. Anh tôi là ai còn phiền Hạ thiếu và Cung tiểu thư hỏi thăm cho rõ ràng."
Trong ấn tượng của Hạ Trình, Giang Mông Mông rất hiếm khi nói những lời nói khó nghe như vậy, từ nhỏ cô đã được nuông chiều nhưng trái tim vẫn rất lương thiện, cách xử sự vẫn rất đúng mực, tính công kích trong lời nói đêm nay thật sự không nhỏ, Hạ Trình nghiêm mặt xuống dạy bảo cô một câu: "Mông Mông, nói năng thế nào vậy!"
Giang Mông Mông liếc trắng mắt một cái: "Ai cần anh lo, anh tôi còn chưa quản được tôi!"
Cô nhóc nói lời tàn nhẫn xong, đi thẳng cũng không thèm quay đầu lại, nhưng mà rốt cuộc vẫn là tính cách trẻ con, trước mặt người ngoài thì không thể cúi đầu, nhưng tự mình tìm một góc thật ra lại khóc rối tinh rối mù.
Một người uống rượu buồn bực một hồi lâu, trong lòng tủi thân không có chỗ nói, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có tìm Ôn Ngưng, cho dù anh trai đã ly hôn với chị ấy, nhưng mà không biết vì sao, kể từ ngày đầu tiên cô quen biết Ôn Ngưng thì đã đối xử với cô như người thân của mình, chị dâu vẫn là nguời thân nhất, yêu thương nhất của cô.
Ôn Ngưng nhận điện thoại, đúng là không phụ sự tin tưởng và ỷ lại của cô, nghèo đến thế còn gọi xe đến đây tìm cô.
Lúc Ôn Ngưng đến, cô nhóc đã uống say khướt, hơi mê man, cô vốn định đỡ