Mệnh Trung Thiên Ái

Chương 33


trước sau


 
Chương 33:
 
Khuôn mặt này của Giang Thứ đặt trong giới thượng lưu không thể nghi ngờ gì là sự tồn tại khiến người ta quỳ xuống gọi bố trong từng phút, nhưng mà giới lưu manh này và Giang Thứ thật sự cách xa một trời một vực, trước đây chưa nhìn thấy anh đương nhiên sẽ không thèm xem anh vào mắt.
 

Một đá vừa rồi đó của anh, quả thực là đạp đại ca của đám đó không hề nhẹ, trên mặt mấy tên đàn em đằng sau phải ăn ấm ức, thiệt thòi đêm nay nhiễm vẻ tức giận trong nháy mắt, bẻ ngón tay kêu răng rắc, tư thế kiểu không vừa mắt với Giang Thứ đứng trước mặt.
 
Nhưng mà mấy kẻ này vốn chỉ là thùng rỗng kêu to, bắt nạt mấy cô gái còn được, sau khi nhìn thấy thân thủ của Giang Thứ thì đông cứng không người nào dám bước lên phía trước.
 
Bốn người do dự nhìn nhau một vòng, tên có vóc dáng lùn nhất kia đột nhiên tiến về phía đối diện Ôn Ngưng, đánh không được Giang Thứ thì định thừa dịp anh thả lỏng cảnh giác, tìm lại mặt mũi từ phía cô gái nhỏ duyên dáng này.
 
Nhưng mà nắm đấm vừa mới quơ đến nửa đường, cánh tay dài của Giang Thứ chặn ngang ôm ấy eo thon trơn bóng, mềm mịn của Ôn Ngưng, kéo người về sau lưng trong nháy mắt, nghiêng người thuận thế đá một đá qua nắm đấm của người kia, đế chiếc giày lạnh như băng vừa chuẩn vừa ác nghiến lên năm ngón tay nắm chặt của đối phương, ngay sau đó là một tiếng hét thảm thiết.
 
Ôn Ngưng sợ hãi, kẻ giơ nắm đấm về phía Ôn Ngưng thật sự đốt lên lửa giận của người đàn ông, mắt anh đỏ rực lên, nghiến chặt răng hàm, đang định bước về phía trước một bước, Ôn Ngưng khẽ níu lấy cánh tay đã siết thành nắm đấm của anh: "Giang Thứ! Anh đừng đánh! Vừa rồi chúng ta đang phòng vệ, bây giờ anh mà lại đánh nữa thì không nói rõ được đâu!"
 
Người đàn ông cau mày quay người lại, đèn nén sự không kiên nhẫn, cố gắng làm cho giọng điệu nhẹ nhàng hơn, không dám nổi cáu với cô: "Con bê kia vừa mới giơ nắm đấm về phía em... Mẹ nó, ông đây không chơi chết hắn ..."
 
*Con bê: Từ địa phương Đông Bắc, ý nghĩa chỉ câu chửi như "đám cháu chắt" hay dùng để chỉ những người không chịu làm việc đàng hoàng.
 
Anh nói xong, đôi mắt tối xuống, xoay người lại tiếp tục bước về phía trước, Ôn Ngưng không kéo được anh, vội đến mức trong giọng nói hơi mang theo tiếng khóc nghẹn ngào: "Giang Thứ! Tôi đói bụng..."

 
Người một giây trước còn siết nắm đấm đột nhiên ngừng bước, Ôn Ngưng vội vàng bước lên, hai tay cầm lấy tay anh, gỡ từng ngón từng ngón tay đang mang theo cơn giận của anh ra: "Tối nay tôi ghi hình chương trình gameshow xong còn chưa ăn cơm đó... Mông Mông vừa mới ăn mì ăn liền xong, tôi cũng đói bụng, tôi nghe nói đầu phố này có một tiệm mì thịt bò hương vị không tệ, anh có thể đưa tôi đi theo được không...?"
 
Giang Thứ cụp mắt, liếc cô bé đang căng thẳng trước mặt, thả lỏng sức trong bàn tay, đôi môi mỏng hé mở: "Được, anh đi với em."
 
Mấy tên lưu manh nhũn trên đất bên kia thở phào nhẹ nhõm một hơi, vừa mới đứng lên còn chưa kịp đi lại nghe thấy Giang Thứ nhận một cuộc điện thoại.
 
Giang Thứ cũng không phải là người hiền lành, từ nhỏ đã quen thô bạo mạnh mẽ, khí thế cường đạo trên người rất nặng, đối phó với đám lưu manh này, kinh nghiệm trước giờ của anh nhiều không kể xiết, trước khi đến đã để cho Nhậm Thiên Cao điều tra chi tiết, vốn định sau khi đưa Ôn Ngưng về nhà rồi lại xử lý, nào nghĩ bỗng dưng đến đây lại gặp chuyện như vậy, chuyện liên quan đến Ôn Ngưng, trong chốc lát anh không thể nào bình tĩnh như trước giờ được, cũng may cuối cùng đã định thần lại, hành động của Nhậm Thiên Cao cũng nhanh chóng, không chờ bọn họ bỏ đi đã gọi điện thoại đến báo cáo.
 
Giang Thứ chỉ nghe hai câu thì bất chợt mở chế độ rảnh tay, âm thanh Nhậm Thiên Cao nghiêm túc báo cáo từ trong loa điện thoại truyền ra.
 
"Giang tổng, mấy người này hàng năm lăn lộn ở khu vực quanh quán bar này, thường xuyên đánh nhau ẩu đả, ba ngày hai lượt vào cục cảnh sát uống trà, nhưng bởi vì phần lớn là những rắc rối nhỏ, bị nhốt không đến hai ngày thì lại được thả ra làm xằng làm bậy."
 
"Chẳng qua ấn tượng là tên đại ca đứng đầu không có đạo đức lắm, vợ anh em cũng bị bắt nạt khắp nơi." Giang Thứ nghe thấy thế nhướng mày, không thèm để ý liếc mắt hai người trên mặt đất bên cạnh, quả nhiên là vẻ mặt mỗi người đều rất đặc sắc.
 
Nhậm Thiên Cao hành động lưu loát gửi tấm hình đến di động của Giang Thứ, Giang Thứ không muốn xem những đồ vật bẩn thỉu linh tinh, chậm rãi bước vài bước về phía mấy tên lưu manh, biết họ cảm thấy hứng thú, tùy ý chuyển điện thoại qua: "Tự các người xem đi."
 
Sau vài giây, đám người trên mặt đất túm lấy nhau đánh thành một đám, nói chung là bởi vì đã hiểu nhau quá rõ, từng người đều ra tay tàn nhẫn, đánh đấm về phía người phe mình.
 
Chẳng mấy chốc, người trong cục cảnh sát lao ra, đám người này đêm nay vốn là quấy rối chưa thành, chẳng hiểu sao lại trở thành người bị hại, bị dạy dỗ vài câu thì được thả ra dễ dàng, nhưng vậy mà chưa đi được hai bước lại ra tay ngay trước của cục cảnh sát, chỉ trong chốc lát tất cả đều bị dẫn về hết.
 
Giang Thứ mặt không đổi sắc giống như chuyện không liên quan gì đến mình, bình tĩnh cầm lại di động, sau khi tắt chế độ rảnh tay thì giọng điệu của Nhậm Thiên Cao lại khôi phục lại sự nghiêm trang: "Ngoại trừ những chuyện râu ria này, có theo dõi của mấy tên này trong quán bar thay người ta mua bán những đồ vật bẩn thỉu, hóa đơn chứng từ cùng với khẩu cung của nhân chứng đều có đầy đủ mọi thứ, số lượng liên quan khá lớn, nộp những thứ này lên thì chưa đến ba năm thì không ra được."
 
Nhậm Thiên Cao theo Giang Thứ nhiều năm như vậy, chuyện học được không ít, nhất là thủ đoạn làm việc thì tóm lấy điểm yếu chí mạng của người ta, quả thật không khác chút nào, Giang Thứ rất yên tâm, thản nhiên "ừ" một tiếng: "Chuyện còn lại cậu biết nên làm gì rồi."
 
Chỉ một lát, chim chóc giải tán hết, trước cửa cục cảnh sát khôi phục lại sự yên tĩnh.
 
Trước đó Ôn Ngưng sốt ruột gỡ những ngón tay đang siết chặt của anh, không nghĩ đến lại bị anh trở tay nắm trong lòng bàn tay, mãi cho đến khi kết thúc điện thoại vừa xong vẫn không chịu buông ra.
 
Giờ phút này mọi người đều bị đưa đi, Ôn Ngưng không lo lắng anh mất khống chế làm ra chuyện không tốt nữa, đôi mày thanh tú nhíu chặt, một lòng một dạ muốn rút tay ra khỏi lòng bàn tay anh.
 
"Giang Thứ, anh buông tay ra..."
 
"Không có khả năng."
 
Giang Mông Mông đứng cách đó không xa, nhìn thấy mười ngón tay anh trai chị dâu đan vào nhau thật chặt, lặng lẽ bước không ngừng về phía bên cạnh, cố gắng làm giảm cảm giác tồn tại của bản thân, hi vọng anh trai ngàn vạn lần đừng chú ý đến cô.
 
Ánh mắt Giang thứ không vui liếc đoạn eo thon kia của Ôn Ngưng, lập tức cởi áo khoác, cũng không thèm quan tâm cô có đồng ý hay không, trực tiếp khoác lên vai cô, gói cả người cô kín mít không hở ra chút nào.
 
"Bộ quần áo rách nát này ở đâu ra, hả?" Ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu! Quá thiếu vải đi!
 
Ôn Ngưng ngoảnh mặt đi: "Không liên quan đến anh."
 
Giang Thứ ngước mắt, tầm mắt lạnh lùng đảo quanh em gái mình: "Giang Mông Mông."
 
Trong giọng điệu câu này không biết ẩn giấu biết bao dao băng, tâm tư Giang Mông Mông hoàn toàn đông cứng, vừa khóc vừa nháy mắt ra hiệu với Ôn Ngưng: "Anh! Em sai rồi, em đáng chết, chị dâu, chị dỗ giúp em một chút thôi, em xin chị..."
 
Giang Thứ cong khóe môi, vân vê vuốt ve thứ mềm mại trong tay không ngừng, còn chững chạc đàng hoàng tiếp nối lời nói của Giang Mông Mông: "Em dỗ giúp nó một chút."
 
Ôn Ngưng: "..."
 
Giang Thứ khẽ cười, nhìn thấy thời gian đã trễ, biết Ôn Ngưng cũng mệt mỏi nên cũng không đùa cô nữa: "Được rồi, về nhà trước."
 
Lời này của anh nói khá tự nhiên, nhưng lọt vào trong tai Ôn Ngưng, lại không phải là trở về như vậy, nhà hai người không cùng một hướng, đừng nói anh định đưa cô về Ngự Kiền Loan đi.
 
Ôn Ngưng lập tức thừa dịp anh không chú ý, rút tay lại: "Mọi người đi về đi, tự tôi gọi xe về là được."
 
Đầu lưỡi Giang Thứ chạm chạm vào má: "Em cảm thấy đêm khuya thế này anh có thể để em một mình gọi xe đi về sao?"
 
"Tôi sẽ không theo anh đến Ngự Kiền Loan."
 
Ánh sáng trong mắt Giang Thứ hơi tối xuống, giọng điệu trở nên nhẹ nhàng hơn vài phần: "Đã trễ thế này, về nhà trước, sáng mai anh sẽ đưa em đến nơi em ở, về nhà có gì không tốt, hửm?"
 
Ngự Kiền Loan cũng không phải nhà cô, Ôn Ngưng không hé răng, Giang Thứ tiếp tục nói, trong lời nói không hiểu sao mang theo chút đáng thương: "Hi Hi trong nhà từ lúc em đi thì cả ngày buồn bã, má Từ chuẩn bị cơm chó cho nó rất ngon nhưng thế nào nó cũng không muốn ăn, nhớ em nhớ đến gầy còm luôn rồi."
 
Hi Hi là con chó lang thang trước đây cô đã nhặt về nuôi.
 
Ôn Ngưng nghe thấy Hi Hi, trong lòng nổi lên một trận chua xót không tên.
 
Giang Mông Mông đứng nhìn kĩ thuật diễn của anh trai mình ở cách đó không xa, thầm than trong lòng, chị dâu đi diễn cái gì mà diễn chứ, nên đưa anh cô đi, một phần mười phút đã cầm được ảnh đế rồi.
 
Giả bộ đáng thương như vậy khiến người khác muốn ói, ai nói Hi Hi đói gầy không chịu ăn cơm, con chó ngốc kia có lẽ do lúc trước Ôn Ngưng nói muốn nuôi, bây giờ địa vị của nó ở Ngự Kiền Loan trực tiếp nghiền ép em gái ruột là cô đây, ở nhà toàn là đi ngang, mỗi ngày hận không thể ăn mười bữa, cắn xé, phá hoại mọi thứ trong nhà thành thạo, nhưng mà có Ôn Ngưng làm chỗ dựa tuyệt vời, vậy mà Giang Thứ không hề ghét nó chút nào, thậm chí ngay cả tắm rửa cũng tự tay mình làm, thật sự là hầu hạ giống như đang nuôi con ruột vậy.
 
Giang Thứ đang nói, cách đó không xa có một chiếc xe thể thao màu xám bạc từ từ dừng lại bên đường.
 
Người đàn ông mặc âu phục, giày da, khó nén vẻ cao quý bước từ trên xe xuống, Ôn Ngưng quay đầu lại nhìn: "Chu tiên sinh, thật ngại quá, lại phiền anh một chuyển rồi."
 
Chu Tự Hành không hề để ý chút nào: "Không sao, nên làm, chẳng qua nhìn tình huống này, ngược lại có người còn sốt ruột hơn so với tôi nhiều."
 
Vẻ mặt Giang Thứ đột nhiên trầm xuống, quay người đối mắt với Chu Tự Hành, biểu cảm không vui: "Anh đến làm gì?"
 
Chu Tự Hành cong cong môi: "Đại khái là giống anh."
 
Bàn tay Giang Thứ siết chặt vài phần: "Ngưng Ngưng, em thà tìm anh ta cũng không tìm anh? Em ghét anh như vậy sao?"
 
Ngược lại đó là một sự hiểu lầm, từ trước đến nay Ôn Ngưng không phải là người chủ động làm phiền người khác, nếu thật sự có thể chọn lựa, có lẽ cô thà rằng mình bị nhốt mấy ngày cũng sẽ không làm phiền Chu Tự Hành đến một chuyến, nhưng mới lúc nãy bởi vì cô và Giang Mông Mông không phải là mối quan hệ thân nhân theo pháp luật, bởi vậy cả hai người đều cần có người nộp tiền bảo lãnh, Giang Mông Mông gọi điện thoại tìm anh

trai cô bé, cô không có bất kỳ ai, người duy nhất có thể tìm chỉ có trợ lý Vương Thanh.
 
Lúc Vương Thanh nhận được điện thoại, vô cùng lo lắng, nhưng lại sợ bản thân không có kinh nghiệm xử lý những chuyện thế này sẽ làm chậm hành trình đã sắp xếp phía sau của Ôn Ngưng, sau khi suy nghĩ kĩ càng nên gọi điện thoại cầu cứu ông chủ Chu Tự Hành.
 
Bóng dáng cao lớn của Giang Thứ che trước mặt Ôn Ngưng, giọng điệu không tốt: "Vậy anh có thể về rồi, tôi đưa cô ấy về nhà."
 
"Về nhà?" Chu Tự Hành không quan tâm, "Vậy còn phải xem suy nghĩ của bản thân Ôn tiểu thư."
 
Thuốc súng giữa hai người rất đậm, Giang Mông Mông nhạy cảm nhìn ra một chút không bình thường, cắn ngón tay tinh tế suy nghĩ, chỉ có thể điều Chu Tự Hành đi có lẽ mới là cơ hội lập công chuộc tội lớn nhất của cô bé đêm nay.
 
Giang Mông Mông cắn răng quyết tâm, xông lên mấy bước đến trước mặt Chu Tự Hành, giơ tay ôm lấy vòng eo gầy của anh, kĩ thuật diễn cũng tốt như anh trai cô bé, diễn cảnh khóc nói đến là đến: "Chú Chu! Chú đưa con về nhà đi, con không muốn ngồi xe anh trai về! Hôm nay con chọc trúng anh ấy, lát nữa về anh ấy chắc chắn sẽ ném con ở bên đường! Chú Chu, chú cứu Mông Mông đi..!
 
Chu Tự Hành năm nay ba mươi ba, còn lớn hơn Giang Thứ năm tuổi, vai vế ở nhà họ Chu cũng cao, bố Chu và ông cụ Giang có mối quan hệ tốt, nếu luận vai vế, thật sự Giang Mông Mông phải gọi anh một tiếng "chú".
 
Nhưng mà thường ngày Chu Tự Hành là một chiếc túi da tốt, ba mươi ba tuổi là độ tuổi chín muồi nhất của người đàn ông, có biết bao nhiêu phụ nữ nũng nịu gọi anh một tiếng "anh ơi", muốn dính sát lại gần anh, nhưng mà khi bị cô bé mười tám tuổi ôm lấy gọi là chú vẫn là không thể ngờ tới.
 
Người đàn ông cả đời bình thản như nước, trong chốc lát thật sự có chút không đỡ nổi.
 
Giang Mông Mông da mặt dày, lại thêm đêm nay uống không ít, sau khi gọi chú xong thì cứ gọi "chú, chú" không ngừng, vừa gọi còn vừa đẩy người đi về chỗ chiếc xe màu xám bạc của anh, không ngừng la hét bảo anh cứu mạng, đưa mình về nhà.
 
Cuối cùng thật sự là Chu Tự Hành không có cách nào, căng da đầu đưa con nhóc khó chơi này về trên xe.
 
Trong một lát, đêm khuya trống trải chỉ còn lại hai người Giang Thứ và Ôn Ngưng.
 
Mặc dù Giang Thứ không hợp với Chu Tự Hành, nhưng suy cho cùng vẫn hiểu rất rõ, biết anh không phải là kẻ làm xằng làm bậy, đối với chuyện Giang Mông Mông bị anh đưa đi, ngược lại anh không hề có chút lo lắng nào.
 
Người đàn ông khẽ cong môi, dáng vẻ hơi lưu manh, ánh mắt dính trên người Ôn Ngưng không chịu rời đi một khắc: "Em chỉ có anh."
 
Ôn Ngưng: "... Tôi tự mình gọi xe về."
 
Giang Thứ "hừm" một tiếng: "Được rồi, không đưa em về Ngự Kiền Loan nữa, em ở đâu thế, anh đưa em về."
 
Anh cười cười không có ý tốt: "Tiện thể biết nhà một chút."
 
Ôn Ngưng tức giận trừng anh, Giang Thứ cảm thấy trong lòng ấm áp, mặc dù mình bị cô trừng mắt liếc nhìn một cái cũng vô cũng thỏa mãn, ít nhất trong mắt cô còn có anh.
 
Trong mắt người đàn ông là vẻ cưng chiều không giấu được, đột nhiên không nói tiếng nào ôm ngang cô gái nhỏ lên, vóc dáng Ôn Ngưng vốn nhỏ xinh, trên người lại chẳng có mấy lạng thịt, cả người bay bay, cho dù vết thương của Giang Thứ còn chưa lành hẳn nhưng ôm lấy cô cũng chẳng cần tốn nhiều sức y như trước đây.
 
Giang Thứ ôm người về hướng xe thể thao, Ôn Ngưng dùng cả tay chân giày vò một lượt cũng không thể thoát khỏi lồng ngực anh.
 
Một lát sau, cô bị anh nhét vào ghế phó lái, cài đai an toàn lên.
 
Khóe môi Giang Thứ mỉm cười, hài lòng khởi động xe.
 
"Anh muốn đưa tôi đi đâu!"
 
Giang Thứ vô cùng không đứng đắn: "Mang về hang ổ rồi ăn."
 
"Giang Thứ!"
 
Ai da, cô xù lông còn mang theo chút yếu ớt, quả thực là mềm cả tim anh.
 
"Được, được, được, không đùa em nữa, vừa nãy không phải em nói với anh em đói bụng, muốn ăn mì ở đầu ngõ sao? Đã đồng ý với em rồi thì có lý gì lại đổi ý chứ." Người đàn ông đánh tay lái, cua một cái.
 
Ôn Ngưng nhẹ nhàng thở ra, cắn cắn môi: "Đầu ngõ không có mì gì hết, tôi nói linh tinh đó..."
 
"Sao anh lại không biết chứ? Cũng chỉ có em, nói bậy một trận nhưng ông đây vẫn sẵn lòng tin tưởng." Chỉ một lát, xe đã đứng ở đầu ngõ, Giang Thứ cởi đai an toàn của mình, sau đó bỗng nhiên tiến đến trước mặt Ôn Ngưng, khiến cô gái nhỏ hoảng sợ, lập tức giơ tay chống trên ngực anh.
 
"Anh đang làm gì vậy?!"
 
Giang Thứ không có ý tốt liếm liếm môi, cụp mắt liếc nhìn vị trí hai tay cô: "Lời này nên là anh hỏi em mới đúng, em đang làm gì thế, hửm?"
 
Ôn Ngưng rụt tay lại như bị điện giật, Giang Thứ khẽ cười một tiếng: "Không sao, anh chỉ tùy tiện hỏi chút thôi, em muốn sờ thì cứ sờ."
 
Ôn Ngưng: "..."
 
Người đàn ông thuận tay tháo đai an toàn cho cô, ngược lại bây giờ anh không làm càn giống như trước kia, đối với cô cũng không phải là muốn gì thì làm nấy nữa: "Xuống xe đi, anh đưa em đi ăn chút gì đó, không phải em nói đói bụng sao?"
 
Ôn Ngưng liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, chỗ này cô chưa từng tới, muốn chạy cũng không biết chạy hướng nào, dứt khoát nghe theo lời anh nói, sửa sang lại quần áo trên người rồi theo anh xuống xe, dù sao cô thật sự rất đói bụng.
 
Sâu trong ngõ nhỏ thật sự là có một tiệm mì nằm trong tứ hợp viện, thời buổi này có thể lấy tứ hợp viện ra để làm quán mì ở Hàn Thành này, bối cảnh quả thực không thể khinh thường.
 
Tiệm mì này chỉ mở với người quen, những khách hàng bình thường cũng không đón tiếp, người người có thể tới đều là những nhân vật có máu mặt trong giới, giờ này trong tiệm vắng vẻ, nhân viên phục vụ ra nghênh đón thấy là Giang Thứ thì lập tức đưa anh đến một chỗ trang nhã bên cạnh hồ hoa.
 
"Em muốn ăn gì?"
 
Ôn Ngưng lắc đầu, cô chưa từng đến đây làm sao biết nên ăn gì.
 
Giang Thứ tùy ý chọn hai tô mì thịt bò cùng mấy món điểm tâm, ánh mắt vẫn chưa từng rời khỏi người Ôn Ngưng.
 
Đại khái là cô gái nhỏ thật sự vô cùng đói, lúc mì được bưng lên còn lơ đãng nuốt nước miếng, Giang Thứ buồn cười, yêu thảm dáng vẻ đáng yêu này của cô.
 
Trước đây sao anh không phát hiện chứ, nhớ lại thì trước khi ly hôn anh thường xuyên không về nhà, cơm cũng chẳng ăn chung với cô được mấy bữa, đương nhiên không phát hiện được.
 
Sau khi Ôn Ngưng tự ly hôn thì cũng hoàn toàn không để ý đến hình tượng trước mặt anh, trước kia luôn ngoan ngoãn duy trì dáng vẻ thục nữ, bây giờ đói bụng thì ăn ngồm ngoàm, cũng không quan tâm anh có đang chăm chú nhìn hay không.
 
Giang Thứ không có thói quen ăn khuya, chỉ động vài đũa, cử chỉ tự nhiên gắp toàn bộ thịt bò trong tô qua cho cô.
 
Khi hai người ăn xong, anh cũng không mở miệng hỏi cô ở đâu đã trực tiếp lại xe đến căn phòng mà không biết anh đã nán lại ngoài cửa biết bao nhiêu đêm nữa.
 
Ôn Ngưng nhíu nhíu mày: "Sao anh lại biết tôi ở chỗ này?"
 
Giang Thứ nhướng mày nhìn về phía cô, vẻ mặt đương nhiên.
 
Cũng đúng, anh thần thông quảng đại như vậy, nếu muốn biết cô ở đâu thì cũng chẳng phải là chuyện khó.
 
"Đi lên đi, anh sẽ không lên đâu, em bật điện trong phòng lên thì anh sẽ đi." Dáng vẻ anh như một chính nhân quân tử, lại bỗng nhiên đổi thành nét cười hơi đáng đánh đòn: "Đương nhiên nếu em muốn anh lên thì anh cũng vô cùng vui vẻ."
 
Ôn Ngưng lườm anh một cái, vội tháo đai an toàn rồi xuống xe.
 
Nhưng mà có lẽ là gần đây anh thay đổi quá nhiều, khiến cho cô nhất thời thả lỏng, quên mất Giang Thứ không phải là loại người tốt lành gì.
 
Chân trước của cô gái nhỏ mới vừa đi đến cửa lầu ba, Giang Thứ cũng cùng theo lên phía sau.
 
Cô đi đến trước cửa, nhập mật mã.
 
Khi cửa khẽ mở, người đàn ông thản nhiên lên tiếng:  "080216 có ý nghĩa gì?"
 
Ôn Ngưng còn chưa kịp phản ứng, lại bị anh chặn ngang ôm lấy lập tức bước vào huyền quan.
 
Cô gái nhỏ giật mình hô lên một tiếng, trong đêm mờ tối, người đàn ông đặt người lên tủ tường, cánh tay có lực giam người trước ngực một phen, bàn tay to vô thức xuyên qua áo khoác của anh đang khoác trên vai cô, đặt lên eo thon đã trêu chọc anh cả đêm nay.
 
Ôn Ngưng đá chân, nắm tay nhỏ đấm từng cái từng cái vào lưng anh, người đàn ông chỉ kêu lên một tiếng đau đớn, nhưng cũng không muốn buông tay một chút nào: "Cho anh ôm một lát, chỉ một lát thôi, thật sự anh không nhịn được, Ngưng Ngưng."
 
Nhưng mà anh đã nhớ nhung lâu lắm rồi, chỉ là ôm dường như vẫn không đủ, đôi môi mỏng đột nhiên đặt trên đôi môi cánh hoa nho nhỏ mềm mại của Ôn Ngưng, bàn tay anh giữ lấy gáy cô, trong nháy mắt mang theo tất cả ôn hương trong miệng cô.
 
Cô gái nhỏ bị ép tức giận, nhắm tịt mắt cắn mạnh một cái lên môi anh.
 
Anh "shzz" một tiếng thả người ra, miệng bị mùi máu tươi nhàn nhạt chiếm lĩnh, rõ ràng trong đầu nên nổi giận nhưng lại có thỏa mãn không nói thành lời.
 
Khóe môi người đàn ông vô thức hơi giương lên, liếc ánh nước trên chỗ mềm mại kia của cô, cười khẽ: "Một cái hôn có hương vị của mì."
 
Ôn Ngưng sắp bị anh khiến cho tức chết rồi: "Vậy mà anh còn hôn!"
 
Giang Thứ nghiêng đầu, cười đến mức hơi lưu manh, ngón tay cái vuốt lên khóe môi bị cô cắn: "Cắn ông đây à? Nếu không thì cắn bên này một cái nữa, cho cân xứng."








 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện