Chương 34:
Giang Thứ giở trò lưu manh quả thật là thuận buồm xuôi gió, Ôn Ngưng xém chút nữa đã quên lúc trước khi mới vừa gả cho anh, người đàn ông này cả ngày mang sắc mặt lạnh lùng nặng nề.
Giờ phút này Giang Thứ đang để cô trước mặt, cô gái nhỏ bị bắt ngồi trên tủ cao cao ở huyền quan, nhưng vẫn thấp hơn anh một cái đầu, cơ thể nhỏ xinh bị bóng anh hoàn toàn bao phủ.
Nếu đổi lại trước đây, cô sẽ thẹn thùng, lo lắng hoặc là sợ hãi, nhưng đêm nay không biết cô có gan ở đâu, hoặc là nói, không biết bắt đầu từ khi nào, cô đã không còn sợ hãi, khiếp đảm và dè dặt với Giang Thứ nữa.
Giang Thứ vẫn cong môi cười như trước, Ôn Ngưng cảm thấy bị anh ép chặn ở chỗ này thì hơi bực bội, cắn cắn môi, định nhân lúc anh không chú ý nâng chân lên đạp anh ra rồi chạy vào trong phòng, nào ngờ rằng cái chân non mềm vừa mới nâng lên một tích tắc, mũi chân còn chưa chạm vào ngực anh đã bị người đàn ông một tay nắm lấy.
Anh nhướng mày, trên mặt giấu một nụ cười xấu xa, đắc ý liếm liếm một cái, bàn tay đang nắm lấy chân cô lơ đãng mơn trớn một chú, trong mắt lộ ra dục vọng khiến người khác sợ hãi, đôi mắt hạnh nhân xinh đẹp của Ôn Ngưng trợn to trong nháy mắt, trơ mắt nhìn người đàn ông xấu xa này đưa chân nhỏ nắm được của cô đến trên môi, ánh mắt mê muội khép hờ giống như ngửi ngửi lại giống hôn hôn.
"Giang Thứ, anh điên rồi." Ôn Ngưng không dám tin nhìn anh.
Anh ngoảnh mặt đi, vô lại cong môi cười khẽ: "Ừm, anh cũng biết mình điên rồi."
"Sau khi ly hôn, ông đây không hề bình thường nữa."
Lời này là thật, người đàn ông từng hăng hái, khí phách, nắm tất cả mọi thứ trong tay, lần đầu tiên phát hiện, không phải tất cả mọi chuyện đều có thể nghe theo để anh nắm trong tay, mà một chuyện ngoài ý muốn nho nhỏ gần như đã muốn cả mạng anh rồi.
Ôn Ngưng cau mày, hơi dùng sức mới có thể rút chân trong tay anh về, Giang Thứ liếc nhìn cô, cúi đầu cười, cô gái nhỏ tức giận đạp thẳng một cái vào trong ngực anh.
Sức cô nhỏ, cũng không ra tay mạnh mẽ, Giang Thứ lại mạnh mẽ có thể chịu được, dù sao cũng không đạp hỏng được.
Nhưng nào nghĩ đến, sau khi cô chỉ đạp nhẹ một cái, người đàn ông liền nhíu mày, biểu cảm thoạt nhìn còn phải chịu đau đớn rất nhiều: "Ngưng Ngưng, em đạp anh đau..."
"..." Chạm phải đồ sứ sao? Cô có dùng sức đâu!
Cô ầm ĩ không rõ rốt cuộc Giang Thứ muốn làm gì: "Anh đừng nói lung tung...!"
Người đàn ông trước mặt lập tức lại ôm ngực rồi ôm sau đầu: "Thật mà, đau, vốn còn có vết thương cũ, em đạp một phát như vậy, có lẽ anh chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa."
Thật sự trước đó anh có bị thương nặng hôn mê mất mấy ngày, cũng chưa từng nói với cô, bây giờ vết thương đã gần khỏi rồi, ngược lại lại lấy ra bán thảm lần nữa.
Ôn Ngưng trừng anh, xù lông lên: "Vết thương cũ nào của anh?"
"Trước đó bị đụng xe, thật sự, hiện trường vô cùng thảm thiết." Giang Thứ nói rất nghiêm túc, giống như đang nói chuyện thật sự.
"Tại sao tôi lại không nghe nói..."
Giang Thứ hơi cong môi, cô gái nhỏ của anh mặc dù có trưởng thành một chút nhưng nhìn lại vẫn dễ lừa như vậy.
"Không nỡ nói cho em, sợ em lo cho anh." Lúc này ngược lại lại nói thật.
Ôn Ngưng lườm một cái: "Tôi mới không lo lắng cho anh."
Giang Thứ tùy ý: "Không lo lắng cho anh à? Vậy vừa rồi lúc anh muốn đánh mấy con bê rụt đầu rụt cổ, là ai nũng nịu làm nũng với ông đây, ngăn không cho anh động thủ, còn nói đói bụng muốn anh ăn cơm cùng?"
"Ngưng Ngưng, vừa rồi có phải em lo lắng cho anh không, hửm?"
"Ai nũng nịu làm nũng?" Ôn Ngưng siết chặt nắm tay, thật muốn vung quyền nện chết người đàn ông đang vô cùng đắc ý trước mặt này: "Đó là ở trước cửa cục cảnh sát, tôi sợ anh liên lụy đến tôi và Mông Mông, anh đừng có đánh giá cao bản thân."
"Ừm." Người đàn ông từ trước đến nay luôn kiêu ngạo vậy mà lại gật đầu theo lời cô nói: "Anh đánh giá bản thân rất cao, lúc trước anh không nên thả em đi, lại càng không nên làm cái chứng nhận ly hôn chết tiệt nào đó."
Lời này có lẽ là lời nói khép nép nhất đời này Giang Thứ từng nói.
Nhắc tới ly hôn, Ôn Ngưng cảm thấy cả người không được tự nhiên, cô gái nhỏ ngoảnh đầu đi, cụp mắt xuống, hai tay chống trên mặt tủ, đôi chân thon nhỏ nhảy xuống khỏi tủ ở huyền quan.
Giang Thứ cũng không ngăn cản cô, còn sát lại gần, giơ tay nắm lấy eo mềm của cô, giúp đỡ một lượt.
Ôn Ngưng ngẩng đầu lên trừng anh, một tay nắm lấy bàn tay bên hông kéo ra: "Anh về nhà đi."
Cô gái nhỏ phụng phịu, hạ lệnh đuổi khách, nhớ đến trên người còn đang mặc áo khoác của anh, lập tức cởi ra ném lại cho anh.
Không cởi ra thì còn tốt, chỉ có thể mò mẫm trong bóng tối vào chiếm chút tiện nghi, vừa cởi ra xong thì thấy tất cả rất rõ ràng.
Giang Thứ hít một hơi khàn giọng, cảm thấy hô hấp cũng hơi hỗn loạn.
Ôn Ngưng nhìn thấy dáng vẻ khó hiểu này của Giang Thứ, bỗng nhiên phản ứng lại trên người cô vẫn đang mặc quần áo Mông Mông đưa cho mình, bên hông chẳng có gì hết, giờ phút này nhìn không sót gì cả.
Khuôn mặt của cô hơi ửng hồng, chạy vào phòng dành cho chủ ở trong cùng bên cạnh cũng không thèm quay đầu lại, đóng cửa "cạch" một tiếng.
Giang Thứ bị bỏ rơi ở tại chỗ, nghiêng đầu lười biếng vuốt sau gáy, "haiz" một tiếng, nếu sớm biết thì sẽ không đưa cho cô căn phòng lớn như vậy, nên ở căn phòng bé trên lầu, do đó cô cũng không có chỗ chạy, anh có thể tùy tiện bắt được người.
Sau khi Ôn Ngưng thay đổi xong, vốn định đi ra ngoài, nhưng lại nghĩ đến có lẽ Giang Thứ vẫn còn bên ngoài nên dứt khoát lấy kịch bản từ trong túi ra, ngồi xếp bằng bên cạnh cửa sổ, im lặng học kịch bản.
Giang Thứ đợi ở bên ngoài một lát, thấy cô không có ý định ra ngoài, nhàn nhã đi đến trước cửa phòng cô, cong ngón tay gõ nhẹ.
"Ngủ à?"
Âm thanh đọc kịch bản của Ôn Ngưng hơi ngừng, không trả lời anh.
Giang Thứ nhẹ nhàng cười: "Ngưng Ngưng, gáy anh đau quá, hình còn còn chảy máu, em ra xem giúp anh với."
Ôn Ngưng không đổi sắc mặt, đau chết anh đi, dù sao cô cũng sẽ không ra ngoài.
"Còn hơi choáng, có lẽ đêm nay anh không thể lái xe được, không quay về Ngự Kiền Loan được."
"..."
"Nếu như em không nói gì, anh coi như em đồng ý cho anh ở lại đây, cảm ơn bảo bối."
Khi hai người biết nhau đến nay, Giang Thứ chưa bao giờ gọi cô như vậy, âm cuối uốn lưỡi mang theo chút hàm ý quyến rũ người khác, Ôn Ngưng siết kịch bản trong tay, mấy từ đọc tới đọc lui nhưng chẳng câu nào lọt được vào đầu.
Ngoài cửa trở nên yên tĩnh, Ôn Ngưng buông kịch bản xuống, ghé tai nghe, vẫn không nghe thấy âm thanh gì, chẳng qua là bây giờ cô đã học được biết thông minh rồi, không ngu ngốc ra cửa như lần trước nữa, chỉ nhẹ tay nhẹ chân bước dò theo cửa sổ, nhón chân bước đến bên giường, nhưng mà còn chưa đợi nằm vào trong chăn thì chợt nghe tiếng bước chân Giang Thứ đến gần.
Lời nói của người đàn ông vô cùng đê tiện: "Ngưng Ngưng, anh tắm một cái, mượn khăn mặt của em dùng nhé."
"Em đã tắm chưa? Có muốn tắm cùng nhau không? Tắm rửa một cái ngủ sẽ thoải mái hơn."
"Ngưng Ngưng, anh ngủ ngay ở bên ngoài, lúc em ngủ tốt nhất là khóa cửa cho kỹ, ban đêm có lẽ anh không có quy củ lắm đâu."
Mọi người nghe chút đi, đây là lời con người nói sao, Ôn Ngưng chưa từng gặp qua người đàn ông nào không biết xấu hổ hơn Giang Thứ.
Ôn Ngưng tức giận khóa trái toàn bộ mấy lớp cửa, còn tiện thể di chuyển chiếc ghế bên cạnh bàn trang điểm chắn ở cửa.
Giang Thứ lười biếng dựa vào cánh cửa phòng cô, nghe tiếng động trong phòng của cô gái ngốc nghếch, cong môi nhìn chiếc chìa khóa phòng trong tay, anh mới là chủ nhân chân chính của căn nhà này, nếu anh thật sự muốn đi vào, cách nào cũng không cản được anh.
**
Sáng sớm hôm sau, Ôn Ngưng thay quần áo xong, nhẹ tay nhẹ chân mở cửa phòng ra, thấy không ai canh giữ ngoài cửa, còn chưa kịp thở phào một tiếng thì nhìn thấy bóng dáng Giang Thứ ngay trên sofa phòng khách.
Đại khái là do vết thương còn chưa hoàn toàn lành lại, đêm hôm qua bị giày vò lâu như vậy, rồi lại giữ ở cửa phòng cô đến nửa đêm, sáng nay không thể nào dậy sớm giống cô được, giờ phút này vẫn đang nằm ngủ mê man trên ghế sofa.
Thân hình anh cao lớn, tay chân lại dài, nằm sấp trên ghế sofa nhỏ quả thật hơi tội nghiệp.
Bình thường trước giờ anh thích nằm ngửa, bây giờ lại là tư thế này, Ôn Ngưng cảm thấy hơi lạ, lặng lẽ đến gần một chút, quả thật lại thấy một miếng băng gạc màu trắng trên gáy anh, mép ngoài băng gạc quả thật nhiễm một vệt đỏ.
Cô gái nhỏ cau mày xuất thần, đột nhiên điện thoại lại rung lên làm cô giật mình.
Cô quét mắt nhìn người đàn ông trên sofa, cũng may anh chỉ hơi trở mình, cũng không có dấu hiệu tỉnh lại.
Ôn Ngưng ôm lấy túi chạy ra ngoài, sau đó nhận điện thoại.
Vương Thanh đã đến trước cửa nhà cô: "Ngưng Ngưng, đã dậy chưa? Chị đã đến dưới nhà em rồi, buổi sáng hôm nay phải quay về Vân Sơn đó."
Ôn Ngưng "ừm" một tiếng: "Em đang xuống, sắp ra rồi."
Hôm nay một mình Vương Thanh lái xe tới, hai người ngồi vào trong xe, Vương Thanh quay xe chuyển hướng, đột nhiên thoáng nhìn chiếc xe thể thao dừng bên cạnh tòa nhà cũ: "Wow, Ngưng Ngưng, vùng này của em thật là ngọa hổ tàng long nha."
Ôn Ngưng: "Hả?"
Vương Thanh hơi phấn khích chỉ chỉ vào cỗ xe bị bỏ lại góc kia: "Em xem kìa, Maserati, chỉ một chiếc này thôi, trước đây chị đã nhìn thấy trên mạng, kiểu dáng mới nhất, hơn năm trăm nghìn đó." Vương Thanh nói đùa, "Chúng ta qua gỡ một cái lốp xe về có thể ung dung dưỡng lão đó."
"Cái tiểu khu này bá đạo,