Mệnh Trung Thiên Ái

Chương 35


trước sau


 
Chương 35: 
 
Cảm xúc của Vương Thanh là đang coi Ôn Ngưng nói đùa.
 

Cũng đúng, hai người ở chung thời gian lâu như vậy, được cho là không có gì giấu giếm nhau, tác phong làm việc của Ôn Ngưng bọn họ đều rất rõ ràng, bình thường ăn mặc, chi tiêu tiết kiệm, tính tình tốt, không có chút làm cao nào.
 
Nếu phía sau thực sự là có sugar daddy như Giang Thứ làm chỗ dựa, đổi lại ai chẳng không để mắt trên đỉnh đầu như Dư Tiêu Tiêu không coi người khác là người chứ, sao có thể dễ dàng bị bắt nạt như cô ấy vậy.
 
Vương Thanh cũng không coi mấy câu nhẹ nhàng bâng quơ của cô là thật, hai người đùa giỡn xong thì cũng vững bụng ngủ trưa một giấc.
 
Buổi chiều hơn hai giờ, Vương Thanh dậy trước rửa mặt sơ qua rồi gọi Ôn Ngưng dậy.
 
Có lẽ là tối hôm qua bởi vì biết được Giang Thứ vẫn luôn ở ngoài cửa, Ôn Ngưng lo lắng câu "ban đêm không có quy củ" của anh, cả đêm không dám ngủ, vẫn cứ cảm thấy giây tiếp theo anh sẽ cầm một chiếc chìa khóa không biết từ đâu tới mở cửa mà vào như lần trước, nhưng mà nghe ngóng cẩn thật, ngoài cửa vẫn không hề có động tĩnh gì.
 
Loại cảm giác ù ù cạc cạc này giày vò cô cả đêm, sáng sớm lại dậy sớm, bận rộn cả một buổi sáng nên giấc ngủ trưa khá sâu.
 
Vương Thanh gọi cô mấy lần, cuối cùng mới có thể đánh thức được người, cô gái nhỏ ôm chăn ngồi dậy trên giường, cả người lơ mơ, còn chưa tỉnh lắm.
 
"Em rửa mặt trước đi, tỉnh táo một chút, chị đi lấy trang phục diễn buổi chiều vào giúp em, tiện thể hẹn nhân viên trang điểm một chút để lát nữa dặm lại lớp trang điểm."

 
Ôn Ngưng chậm rãi gật đầu, vô cùng nghe lời.
 
Lúc Vương Thanh cầm trang phục diễn từ bên ngoài quay về, vẻ mặt nhìn không được tốt lắm, bước chân giậm xuống cũng hơi dồn dập.
 
Ôn Ngưng đang rửa mặt, Vương Thanh tùy tay đặt trang phục diễn về phía sofa, vội bước đến bên cạnh cô.
 
Ôn Ngưng vỗ vài vốc nước lạnh lên mặt, giọt nước lọt vào trong đôi mắt nhắm chặt, đến khi lại mở mắt ra thì hơi hơi phiếm hồng.
 
Trong gương lộ ra vẻ mặt lo lắng của Vương Thanh, cô ấy ép giọng: "Ngưng Ngưng, buổi chiều nâng cao tinh thần lên, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì sai sót."
 
"Sao thế?" Mặc dù bình Thường Ôn Ngưng diễn sai rất ít, nhưng cô ấy dặn dò như vậy vẫn cảm thấy hơi là lạ.
 
"Chồng trước của em đến tìm tình nhân nhỏ của anh ta rồi."
 
Ôn Ngưng: "..."
 
Vương Thanh mím môi: "Bỏ đi, không nói đùa nữa, chị vừa mới ra ngoài thấy Giang tổng đến phim trường, chính là vị cấp trên kia của Dư Tiêu Tiêu, chị đoán những lời đồn trong đoàn làm phim đều là sự thật, nếu không một người bận rộn như Giang tổng vậy, làm sao lại ba ngày hai đầu đến miếu nhỏ này của chúng ta? Vân Sơn nha, lên xuống núi tốn rất nhiều sức, chắc chắn là đến vì phụ nữ đó."
 
Tuy rằng Ôn Ngưng không có bao nhiêu tự tin, nhưng đối với Giang Thứ cũng coi như hoàn toàn có thể lý giải, khuôn mặt và cá tính của Dư Tiêu Tiêu có lẽ cũng không phải là loại hình mà anh sẽ thích, có lẽ Vương Thanh nói đúng, Giang Thứ ngàn dặm xa xôi nhiều lần đến Vân Sơn có thể là vì phụ nữ thật, nhưng mà người phụ nữ này... đại khái là đang đứng trước mặt cô ấy, nhưng cô ấy không biết, cô nói cô ấy cũng không tin.
 
"Haiz, dù sao chúng ta cố gắng đừng chọc đến Dư Tiêu Tiêu, buổi chiều nếu cô ta tìm em gây chuyện, em tuyệt đối đừng phản bác lại giống như lần trước, nếu như lỡ Giang tổng không vui bao che khuyết điểm, thay luôn vai diễn này của chúng ta, chẳng phải kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao, tuy rằng địa vị của Chu tổng chúng ta cũng không thấp, nhưng dù sao, người ta là tình nhân, còn em chỉ là nghệ sĩ Hàn Tinh vừa mới ký hợp đồng nha, chúng ta là trứng chim xinh đẹp không thèm chạm vào tảng đá thối kia nha."
 
**
 
Ôn Ngưng thay xong trang phục diễn, dặm lại lớp trang điểm, lúc đi ra, Giang Thứ đang tùy ý ngồi trên ghế đạo diễn, chân bắt chéo lười biếng giơ lên, dáng vẻ khá ngang ngạnh, nhưng quanh người vẫn bộc lộ cảm giác xa cách như cũ.
 
Đạo diễn, nhà sản xuất đều ngồi xung quanh anh, mấy người câu được câu chăng nói chuyện phiếm.
 
Lúc Ôn Ngưng đến trong phòng, vừa mới bước vào khỏi cánh cửa, rõ ràng Giang Thứ đang quay lưng về đầu bên này nói chuyện rất vui vẻ với người bên cạnh, lại giống như mọc thêm đôi mắt sau lưng, đột nhiên quay đầu lại, chăm chú nhìn thẳng vào Ôn Ngưng.
 
Cô gái nhỏ ngoảnh mặt đi, rướn người lên, lách qua sau lưng mấy anh đang khiêng camera, cố ý trốn tránh anh.
 
Giang Thứ nhướng mày, liếm liếm môi, còn chưa kịp thu hồi ánh mắt đã thấy Dư Tiêu Tiêu õng ẹo đi từ bên kia đến.
 
Không ít người theo ánh mắt Giang Thứ nhìn qua, nhìn thấy Dư Tiêu Tiêu ở chỗ cửa thì thoáng cái đã hiểu, người ta ngồi đây lâu như vậy, cuối cùng đã chờ được chính chủ đến rồi.
 
Địa vị của Dư Tiêu Tiêu này cũng ổn định quá, Giang tổng đặc biệt từ Hàn Thành đến thăm cô ấy, cô ấy còn chẳng vội chẳng vàng, để cho Giang Thứ chờ.
 
Dư Tiêu Tiêu vừa rồi cũng đi nghỉ ngơi, thật ra cô ta cũng không biết Giang Thứ sẽ đến.
 
Cơ bản mà nói, cô ta và Giang Thứ căn bản chưa từng tiếp xúc riêng gì, một lần gặp mặt duy nhất là lúc trước khi lần đầu tiên quay lại phim trường, trùng hợp gặp phải Giang Thứ cũng đến Vân Sơn thăm Ôn Ngưng.
 
Nhưng mà chỉ một lần như vậy lại làm cho một người vốn trong suốt không có tiếng tăm gì trong giới là cô ta lập tức chiếm được sự chú ý lớn như vậy, những người xung quanh đều cung kính với cô ta, nhường nhịn mọi chuyện, ưu đãi và đặc quyền bỗng chốc xông choáng váng đầu cô ta, cái đùi vàng Giang Thứ này cho dù cô ta không ôm được thì cũng phải nghĩ tất cả mọi cách để dính một chút quan hệ.
 
Dư Tiêu Tiêu liếc mắt một cái, trong đầu xoay chuyển rất nhanh, cô ta biết lúc trước trong đoàn làm phim truyền không ít tin đồn giữa cô ta và Giang Thứ, thậm chí hầu hết nội dung đều do cô ta để cho trợ lý lén thả ra, mục đích để mở đường cho mình âm thầm bám víu lấy cái tên Giang Thứ trong giới này.
 
Giờ phút này, hai vị nhân vật chính trong những lời đồn đồng thời xuất hiện trong phim trường, trong lòng cô ta rất rõ, cho dù bên cạnh không có ai chăm chú nhìn nhưng mà sự chú ý xác định là ở trên người họ.
 
Dư Tiêu Tiêu vội bảo trợ lý đi bưng một ly trà đến, sau khi cô ta nhận lấy, uốn éo chân đi đến bên cạnh Giang Thứ, khuôn mặt tươi cười dịu dàng khẽ khom người xuống, tiếng nói cũng rất nhẹ nhàng tinh tế: "Giang tổng, anh uống trà đi."
 
Tiếng nói chuyện xung quanh im lặng, dường như đang chờ đợi phản ứng của Giang Thứ, tim Dư Tiêu Tiêu cũng đánh trống, thật ra cô ta cũng lo lắng rốt cuộc Giang Thứ có thể nhận lấy phần tình cảm này của cô ta không.
 
Ôn Ngưng đi sau lưng mấy anh quay phim một đường đi đến bên cạnh đèn chiếu trong phòng lớn, Vương Thanh kéo làn váy khá dài của cô, nhưng dù trốn như thế nào vẫn rơi vào mắt Giang Thứ.
 
Cô gái nhỏ vừa mới đứng lại cạnh bên đèn chiếu, đai lưng bằng gấm vốn được cột phác họa theo cơ thể lặng lẽ tuột xuống, bộ trang phục diễn rộng rãi không bị ràng buộc nới lỏng ra, hơi tạo ra một khe hở, vừa vặn lộ ra một chiếc yếm nhỏ màu hồng phấn bên trong.
 
Vương Thanh làm việc rất lưu loát ngồi

xổm xuống nhặt dải lụa bị rơi xuống đất lên, thoáng cái đã che Ôn Ngưng lại, giơ tay vòng quanh hông cô, nhanh chóng cột lại trang phục diễn rộng rãi của cô.
 
Ôn Ngưng vẫn đứng ở trong góc, cô lại nghiêng người, giờ phút này lực chú ý của mọi người toàn bộ đều đặt trên người Dư Tiêu Tiêu, cũng không có người chú ý đến đầu phía bên này.
 
Nhưng mà vẫn có một người, ánh mắt nhìn thẳng chăm chú vào vạt yếm màu hồng phấn kia, hầu kết lăn lộn một chút, không hiểu sao miệng khô lưỡi khô.
 
Vừa vặn bên người có thêm một ly trà, độ ấm vừa phải, ánh mắt Giang Thứ vẫn liếc về phía góc bên kia, ngay cả đầu cũng chẳng thèm ngẩng, căn bản chẳng biết người bên cạnh là ai, tiện tay nhận lấy uống một hơi sạch sẽ.
 
Hai má Dư Tiêu Tiêu ửng hồng lên trong nháy mắt, tâm trạng hồi hộp bị sự phấn khích thay thế, trái tim đập thình thịch.
 
Phó đạo diễn khẽ cười một tiếng: "Vẫn là Tiêu Tiêu của chúng ta hiểu chuyện."
 
Dư Tiêu Tiêu cúi đầu tỏ vẻ ngại ngùng.
 
Đầu bên kia, Ôn Ngưng đang giơ ngang hai tay, ngoan ngoãn để Vương Thanh thắt lại nơ bướm giúp mình, ở bên này nhóm đạo diễn, nhà sản xuất ý cười càng sâu, ánh mắt cô vô thức hướng về phía bên này.
 
Tâm tư Giang Thứ căn bản không ở bên phía mình, uống một hơi cạn sạch nước trà, liếm liếm môi, lại vẫn không thể đè ngọn lửa trong lòng kia xuống lại, thấy cô nhìn qua, ngón cái vô thức quệt qua khóe môi, chỗ tối hôm qua bị cô cắn rách.
 
Một đêm qua đi, chỗ bị cắn rách đã kết thành một lớp vảy nhàn nhạt, ngón tay Giang Thứ không rời khỏi chút nào, dán mắt nhìn Ôn Ngưng, khóe môi còn mang theo nụ cười, dường như cố ý vô tình nhắc nhở cô, đêm qua hai người vô cùng thân thiết.
 
Phó đạo diễn không nói gì cả, nhưng khả năng quan sát sắc mặt rất lợi hại, thấy khóe môi anh có vết thương, còn đặc biệt quan tâm hỏi một câu: "Aiz, Giang tổng, đây là bị sao vậy? Bị nhiệt à? Mùa đông ở Hàn Thành rất hanh khô nhỉ."
 
Âm lượng câu này của Phó đạo diễn không nhỏ, Ôn Ngưng cách đó không xa cũng nghe thấy, hơi lo lắng cau mày.
 
Chợt nghe Giang Thứ lưu manh cong môi, ngón tay cái thỏa mãn cọ cọ về phía chỗ đã kết vảy, trong lời nói mang theo ái muội lại là cưng chiều bất đắc dĩ: "Hanh khô gì chứ, tiểu tổ tông ở trong nhà cắn."
 
Mẹ nó, sức mạnh cái đề tài này bất ngờ đến mức phó đạo diễn cũng không dám nói tiếp, mọi người xung quanh sau khi liếc mắt trao đổi với nhau, không hẹn mà cùng đưa tầm mắt về phía Dư Tiêu Tiêu.
 
Dư Tiêu Tiêu siết thật chặt nắm tay, vẻ mặt tươi cười đáng yêu mềm mại trên mặt vẫn như cũ không thay đổi, nhưng trong lòng lại cuống cuồng trong chớp mắt, chỉ có chính bản thân cô ta biết rõ, tiểu tổ tông trong miệng Giang Thứ chẳng có chút quan hệ nào với cô ta, nếu đổi lại là cô ta, ôm đùi vàng còn chưa kịp, để mặc cho anh vân vê nhào nặn, làm gì có gan cắn anh.
 
Cũng không biết là người phụ nữ nào có thể làm càn trước mặt anh như vậy, khiến người khác ghen tị.
 
**
 
Diễn viên đã chuẩn bị ổn thỏa, cảnh này chủ yếu là Tiếu Khuynh đối diễn với Dư Tiêu Tiêu, bây giờ nhân khí của Tiếu Khuynh rất cao, Dư Tiêu Tiêu đương nhiên sẽ không dám đâm chọc gây khó dễ với anh giống như đối với Ôn Ngưng, huống hồ giữa nam và nữ vốn không có cạnh tranh, lại thêm Giang Thứ đang ở đây, trong lòng cô ta thầm muốn dựa vào biểu hiện diễn xuất vượt trội hấp dẫn sự chú ý của anh, toàn bộ quá trình về sau cũng không dám phạm bất cứ sai lầm nào.
 
Sau khi một chuỗi phân cảnh dài của Dư Tiêu Tiêu kết thúc, cô ta tự nhận cảm xúc mình rất đúng, thậm chí biểu cảm cũng đã làm tốt nhất.
 
Diễn cảnh cuối cùng xong, Ôn Ngưng đóng vai Tiểu Thanh Giác cần chạy từ bên ngoài vào, níu lấy cánh tay Phi Dương làm nũng một trận, nói một câu: "Phi Dương ca ca, chúng ta đi thôi."
 
Giác ngộ của Ôn Ngưng cao, thời tiếp xúc với việc quay phim cũng đã được một hai tháng, cảnh diễn này không bị Dư Tiêu Tiêu kiếm chuyện, một lần đã thuận lợi thông qua.
 
Lúc đạo diễn hô kết thúc ca làm việc, nét mặt thể hiện nụ cười đã lâu, nhìn Giang Thứ ở bên cạnh, có sự tự hào khó hiểu: "Giang tổng, thế nào, diễn viên trong đoàn làm phim của chúng tôi diễn cũng không tệ lắm đúng không."
 
Dư Tiêu Tiêu vuốt vuốt mái tóc dài mảnh, một vẻ mặt chờ được khen người, người bên cạnh cũng nghĩ Giang Thứ sẽ mượn cơ hội này để dỗ tình nhân nhỏ một trận, nào nghĩ đến đuôi lông mày người đàn ông khẽ cau lại, ánh mắt đảo qua Ôn Ngưng, thu sắc mặt lại: "Câu gọi Phi Dương ca ca này hơi nũng nịu quá."
 
Vương Thanh cảm thấy căng thẳng, hơi lo lắng cho Ôn Ngưng, cũng may Giang Thứ nói xong cũng không nói tiếp nữa, lười biếng bước ra ngoài, đạo diễn phất phất tay về phía nhân viên công tác: "Tranh thủ thời gian đổi cảnh, nhân dịp trời còn sáng, quay cho xong hai cảnh dưới nước phía sau núi luôn."
 
Người ngoài nghe thấy, lời Giang Thứ nói kia đúng là không hài lòng với Ôn Ngưng, nhưng mà Dư Tiêu Tiêu thì biết, đôi khi đàn ông còn thích nũng nịu như vậy.
 
Cô ta không vui lườm Ôn Ngưng.
 
Vương Thanh bảo vệ Ôn Ngưng phía sau mình, dương cằm trợn trắng mặt nhìn cô ta một cái, sau đó quay đầu lại nhẹ giọng dặn dò Ôn Ngưng: "Lát nữa phải quay hình ảnh em nhảy sông tự vẫn, cảnh sông nước sau núi là tổ đạo cụ của chúng ta tạo ra, mặc dù không sâu, nhưng vóc dáng em nhỏ nhắn, vẫn rất nguy hiểm, em có biết bơi không?"
 
Ôn Ngưng lắc lắc đầu, cắn môi, trên mặt mang theo ý xin lỗi.
 
Nhân viên tổ đạo cụ vừa đúng lúc đi ngang qua, nghe thấy lời nói của Vương Thanh, vội nói: "Không sao đâu, nước không sâu, tổ đạo cụ bọn tôi còn chuẩn bị thanh phao cứu sinh, loại quấn quanh cả hai chân, loại này lúc quay phim đứng trong nước nhìn không thấy, không có gì nguy hiểm hết, à, còn có Tiểu Lý nữa." Nhân viên đạo cụ xoay người gọi trợ lý của Dư Tiêu Tiêu, "Lát nữa hai người các cô đều đi lấy đi, ở trong sảnh đạo cụ ấy, tên cũng viết ở trên đó, mỗi người lấy hai cái."


 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện