Chương 36:
Sau lưng Hoa Ảnh là Giang thị, doanh nghiệp lớn, dưới trướng nghệ sĩ một người có ba bốn trợ lý là phù hợp tiêu chuẩn, Dư Tiêu Tiêu bị hai trợ lý còn lại giúp đỡ, Tiểu Lý có được thời gian trống đi đến phòng đạo cụ lấy thanh cứu sinh trước.
Hàn Thành tháng Ba trời vẫn lạnh giá như trước, điều kiện ở Vân Sơn lại kém, mặc dù là cảnh nước nhân tạo cũng chỉ có thể đảm bảo nước hơi âm ấm một chút, người ngâm trong nước không được lâu quá, chỉ cần hơi có gió lạnh thổi qua thì có thể lạnh lẽo đến tận xương.
Phần diễn của Ôn Ngưng có thời gian phải ngâm dưới nước lâu nhất, nhân viên đến đây dặn dò đầu tiên trước khi xuống nước cần dùng màng bọc quấn kín mít những bộ phận không lộ ra dưới ống kính, tránh bị lạnh không tốt cho cơ thể, mất nhiều hơn được, ảnh hưởng đến tiến độ quay sau đó.
Bên cạnh Ôn Ngưng chỉ có một mình Vương Thanh chăm sóc, mọi thứ đều phụ thuộc vào cô ấy, hai người ở phòng thay đồ quấn màng bọc rất lâu, chờ cho đến khi tất cả đã ổn thỏa, Vương Thanh mới bớt thời gian đến phòng đạo cụ lấy thanh cứu sinh, trong tủ trống trơn chỉ còn có hai cái, không được chọn, chẳng qua là nhớ lúc nãy tổ đạo cụ đã có nói, trên từng đạo cụ đều đã được sắp xếp tên, cũng không cần cô chọn lựa nữa.
Chuyện này liên quan đến an toàn của Ôn Ngưng, dù sao Vương Thanh đã lăn lộn mấy năm trong giới này, vẫn hơn Ôn Ngưng đơn thuần, biết cần phải để mắt lưu tâm nhiều hơn, cô tỉ mỉ kiểm tra trong ngoài thanh cứu sinh một lượt, thứ này thật ra không có vấn đề gì, nhưng mà cái tên được viết phía ngoài không phải là Ôn Ngưng, mà là Dư Tiêu Tiêu.
Vương Thanh hơi bực mình, theo lý thuyết bên cạnh Dư Tiêu Tiêu đều là trợ lý xuất thân từ Hoa Ảnh được huấn luyện chuyên nghiệp, chăm sóc rất cẩn thận, không thể xảy ra sai lầm cấp thấp như thế này, cô lo lắng đối phương có phải động tay động chân gì ở thanh cứu sinh này không, sau đó lại để tâm tra xét một lượt, vẫn còn nguyên không có hư hỏng gì như cũ.
Có thể là do cô đa nghi, chắc là Tiểu Lý vô ý lấy nhầm, nhưng mà cũng không biết sao, Vương Thanh luôn có một loại dự cảm không tốt lắm, cứ mơ hồ cảm thấy có chuyện gì sẽ phát sinh, nghĩ hoài, hay là định lát nữa sau khi đến sau núi tìm Tiểu Lý đổi lại thanh cứu sinh của hai bên lại.
Khi Vương Thanh cầm thanh cứu sinh đến cảnh sông nước sau núi, Dư Tiêu Tiêu đã bị nhân viên dắt xuống nước rồi.
Nhóm đạo diễn cũng rất biết điều, biết Giang Thứ ở phim trường mãi không chịu đi, đại khái là đang chờ ai đó, về phần chờ ai thì lúc nãy đã thấy vô cùng rõ ràng rồi, nhìn thấy trời cũng sắp tối xuống, nhiệt độ Vân Sơn cũng càng ngày càng thấp, kiên nhẫn của nhân vật lớn có giới hạn, đạo diễn không dám để Giang Thứ chờ lâu ở núi rừng hoang vu này, dứt khoát đem những cảnh của Dư Tiêu Tiêu chuyển hết lên trước, quay một lượt rồi sớm thả người đi.
Đến mức vốn dĩ là những cảnh quan trọng dưới nước của Ôn Ngưng, có thể dời về sau được đến bao nhiêu thì dời, người mới thôi, luôn phải ăn chút đau khổ.
Vương Thanh đi đến bên cạnh Ôn Ngưng, hơi nhíu mi nhìn thanh cứu sinh trong tay mình, nỗi bất an trong lòng càng ngày càng nặng hơn.
Ngược lại Ôn Ngưng cảm thấy rất may vì không phải lập tức quay cảnh dưới nước, cô không có ấn tượng tốt với nước.
Kí ức khi còn nhỏ ngập tràn cảm giác hít thở không thông khi thím cô dìm đầu cô trong nước, sau khi lớn lên chỉ có một ký ức có liên quan với nước, đó là tình huống ngày mà ở trong bể bơi trên tầng cao nhất của Ngự Kiền Loan, Giang Thứ kéo cô xuống nước, tay chân cô luống cuống buộc lòng phải bấu chết lên người anh, lúc sau lại bị anh nhìn mấy lượt những vết sẹo cũ không lành được trên người cô, vẻ mặt của người đàn ông thể hiện lúc ấy, cả đời này cô cũng không quên được
Cô đối với nước có sự kháng cự bản năng, nhưng mà bây giờ cô cần phải tiến hành quay dưới nước, mấy người quan trọng trước màn điều khiển, vô số nhân viên đều đang cùng làm việc, cô ngoại trừ phải vượt qua sợ hãi ra còn phải cam đoan vẻ mặt tự nhiên đúng chỗ, nghĩ như vậy, cô gái nhỏ tùy ý ngồi xuống trên tảng đá ở bên cạnh hồ nước, khom người xuống, rất cẩn thận cởi đôi giày thêu hoa màu hồng ra, sau đó là ống tất dài.
Cách đó không xa, Dư Tiêu Tiêu giẫm lên nước bước xuống chỗ sâu hơn dưới hồ, mặt nước dần dần ngập hơn mắt cái chân, đến đầu gối, rồi đến ngực.
Dư Tiêu Tiêu lớn lên ở cạnh biển từ nhỏ, kỹ năng bơi không tệ, lúc học trung học còn từng thay mặt trường tham gia thi đấu bơi nghệ thuật dành cho nữ ở Hàn Thành, quay dưới nước đối với cô ta mà nói vốn rất thành thạo, căn bản không cần lo lắng hay sợ hãi.
Nhưng mà cô ta lăn lộn lâu trong giới này, khả năng quan sát sắc mặt người khác rất tốt, biết phân tích sở thích của đàn ông, hơn nữa thuận theo họ mà thay đổi bản thân, cố gắng khiến cho mình trở thành người hấp dẫn người khác nhất.
Người đàn ông giống như Giang Thứ - bá đạo, chuyên quyền, tính tình lại không tốt lắm - thông thường đều thích kiểu xinh xinh, yếu ớt, ngoan ngoãn nghe lời, Dư Tiêu Tiêu ngầm hiểu, giả bộ dáng vẻ khiếp sợ, ngoài miệng không ngừng nũng nịu nói khẽ: "Nước sâu quá, hơi sợ nha..."
Nhân viên xung quanh đưa cô ta xuống nước phụ họa, trêu ghẹo nói: "Sợ cái gì chứ, Giang tổng của các cô còn đang nhìn đó, làm sao bọn tôi có gan để cô gặp chuyện không may?"
Hai má Dư Tiêu Tiêu đúng lúc đỏ lên, cắn cắn môi, giả bộ xấu hổ: "Ây da, anh Tiếu, anh đừng nói lung tung mà..."
"Haiz, bọn tôi có nói lung tung đâu, trong lòng tất cả mọi người đều hiểu rõ ràng..."
Dư Tiêu Tiêu hơi cúi đầu ngại ngùng cười, dáng vẻ thật sự có chút hương vị giống đóa hoa nhỏ, nhưng mà cô ta nghiêng đầu nhìn về phía trên bờ một cái, người đàn ông nào đó lẽ ra nên dõi theo cô ta như cô ta mong muốn, vậy mà lại không thèm để ý chút nào mà dựa vào một bên núi giả ở xung quanh, lười biếng nghiêng đầu, ánh mắt chăm chú nhìn thẳng vào người con gái ở một góc hồ khác.
Tâm tư căn bản không ở trên cơ thể đã bị nước ngập đến quá nửa của cô ta.
Dư Tiêu Tiêu nhìn theo tầm mắt của anh, cho dù cô ta đứng cách khá xa cũng có thể nhìn thấy cả người cô gái nhỏ một bộ the mỏng hồng nhạt, trên đầu đeo mộc trâm dương liễu, hai nhánh dây mềm ở cuối cây trâm mềm mại dừng trên má cô, không thể nghi ngờ gì đó là tạo hình của Tiểu Thanh Giác.
Giang Thứ đang nhìn Ôn Ngưng.
Tâm trạng Dư Tiêu Tiêu căng thẳng, một cỗ ghen tị vô danh nháy mắt xuất hiện trong lòng.
Rõ ràng cô ta mới là người nghe lời anh nhất, mà Ôn Ngưng ngoại trừ việc không hiểu chuyện cản đường anh, lại còn bao nhiêu lần cố ý không nhìn thấy anh, hai người cũng không xuất hiện cùng lúc nhiều.
Nhưng vì sao lực chú ý của Giang Thứ luôn năm lần bảy lượt dừng trên người cô.
Cô gái nhỏ ở đầu bên kia từ từ cởi giày và tất, bàn chân non nớt tiếp xúc với cái lạnh trong không khí chỉ trong tích tắc đã vô thức rụt ngón chân lại, Giang Thứ nhìn rất cẩn thận, mơ hồ còn có thể nhìn thấy trên đầu ngón chân trắng bóc của cô có màu phấn hồng của hoa hải đường trên móng chân cái nho nhỏ.
Cô ngoan ngoãn ngồi trên tảng đá, hai tay chống bên hai sườn mình, mũi chân vô cùng cẩn thận chạm trên mặt nước, sau đó là cố gắng lấy can đảm thật lớn từng chút từng chút lùi người xuống mặt hồ không thấy đáy, cho dù cô biết nước hồ sâu không quá chiều cao một người, nhưng cảm giác lạnh như băng kia vẫn làm cho cô cắn chặt môi dưới như cũ.
Giang Thứ biết cô sợ hãi, trong lòng cũng lo lắng cho cô không có lý do, chỉ nhìn hai giây đã không khống chế được bước chân của mình đi về hướng của cô.
Nước hồ có cạn hơn nữa anh cũng không có cách nào bỏ mặc cô một mình phải chịu loại sợ hãi thế này.
Nhưng mà người đàn ông vừa mới đi đến một nửa đã gặp Vương Thanh từ sau lưng đưa điện thoại di động cho cô, cô gái nhỏ vốn đang là biểu cảm sợ hãi, nhận được điện thoại, khuôn mặt xinh xắn chau mày nhăn mặt trong nháy mắt: "Tại sao lại như vậy? Tiền phẫu thuật trước đó không phải đã góp đủ rồi sao? Vì sao bệnh của ông nội vẫn càng ngày càng nặng?"
Không biết đối phương nói gì đó, Ôn Ngưng lại nói: "Thím để ông nội nói với con một tiếng đi."
Nước hồ lúc này đã cao hơn đầu gối của cô, nhưng cô gái nhỏ vẫn hoàn toàn không phát hiện: "Ông nội, con là Ngưng Ngưng, có phải trên người lại đau hay không? Vì sao ông lại không chịu phẫu thuật vậy? Đừng lo lắng về tiền, hiện tại con kiếm được rất nhiều tiền đó, con vào nội thành quay TV, kiếm được nhiều tiền hơn so với