Chương 37:
Vẻ mặt Giang Thứ nghiêm túc, giọng điệu nghe ra cũng không có độ ấm, người bên ngoài vừa nghe xong câu này, cảm thấy sắp bị trách mắng.
Dư Tiêu Tiêu nhẹ giọng mang theo nức nở, nhút nhát sợ sệt dốc lòng mà nhìn trò hay như vậy, tùy tiện đổi một người khác không biết tình hình đến đây đều sẽ cảm thấy cô ta bị bắt nạt rất nhiều.
Huống chi Giải Trí Hoa Ảnh đang ở dưới danh nghĩa của nhà họ Giang, anh là người lãnh đạo trực tiếp mưa rền gió cuốn, là nhà đầu tư, về tư, đại khái giữa hai người còn có mối quan hệ mờ ám có chút không nói rõ ràng được, lúc này người đàn ông bình tĩnh ra mặt, lên tiếng làm khó dễ Ôn Ngưng, nói vậy thì cuối cùng cũng phải ra tay bảo vệ tình nhân nhỏ nũng nịu của nhà mình rồi.
Nhân viên công tác hai mặt nhìn nhau, tim đạo diễn cũng đập như trống bỏi.
Nhắc tới diễn xuất và tính tình của hai nữ minh tinh thường ngày, những nhân viên sớm chiều ở chung rất quen thuộc với bọn họ, chẳng qua Dư Tiêu Tiêu ỷ vào Hoa Ảnh của nhà họ Giang, ỷ vào tên tuổi Giang Thứ mà tác oai tác quái chẳng ít, đại đa số người mặc dù bề ngoài nịnh hót cô ta, nhưng mà lại chẳng ít lần thầm chửi rủa, sợ không hầu hạ tốt bà cô này, không muốn chọc cô ta không vui bị gây khó dễ còn không nói, còn có thể đánh mất bát cơm.
Mà Ôn Ngưng làm người rất thân thiện hòa nhã, tuổi còn nhỏ nên cũng không có nhiều mưu kế, chịu nghe, ham học hỏi, chịu cực khổ, mặc dù là người mới, cũng không phải xuất thân chính quy, nhưng có không ít thiên phú trong việc diễn xuất, ngộ tính cực cao, đại đa số các tình huống có thể có sự lý giải của bản thân đối với kịch bản, nắm bắt tốt tình cảm của nhân vật, những cảnh diễn có cô thường là một lần là qua, thỉnh thoảng có chỗ không hiểu rõ, chỉ cần chỉ một chút đã có thể hiểu thấu, có thể nói việc hợp tác cùng cô ấy là hưởng thụ.
Đạo diễn là một người hiểu chuyện, nếu đổi lại là người thường, phần lớn sẽ chọn người giống như Ôn Ngưng, nhưng mà tâm tư của kẻ có tiền không ai đoán chính xác được, dù là người hay quỷ đứng trước mặt thiếu gia này cũng phải thuận theo không khác đi được.
Chỉ là dựa theo tình thế này chỉ khổ Ôn Ngưng thôi, bình thường cô ăn mặc, chi tiêu rất tiết kiệm, nhìn ra được gia cảnh bản thân không tốt, đối nhân xử thế cũng rất cẩn thận, bản thân cũng không có nhiều tự tin, gặp phải râu cứng như Giang Thứ và Dư Tiêu Tiêu, chỉ có cắn răng nuốt vào bụng, không ai có cách làm chủ thay cô cả.
Dư Tiêu Tiêu nghe được lời này của Giang Thứ, tâm trạng vốn rất lo lắng đến không thở nổi ngược lại âm thầm bình tĩnh lại, cô ta nhẹ thở ra một hơi, nhanh chóng giấu đi vẻ đắc ý vừa mới tràn ra kia.
Cảnh diễn ngày hôm nay, cô ta chẳng qua chỉ đang đánh cuộc một phen, ở đây ngoại trừ Giang Thứ, đại khái là chỉ có trong lòng cô ta mới biết rõ, cô ta và Giang Thứ chẳng có chút quan hệ nào, ngoại trừ là nghệ sĩ của Hoa Ảnh, còn lại không có cách nào để dính lên Giang Thứ cả.
Mọi người trong phim trường cảm thán, con cưng của trời kiểu như Giang Thứ, các cô ấy lăn lộn trong giới này lâu như vậy, cũng chỉ là trong khoảng thời gian này anh liên tiếp đến phim trường Vân Sơn mới có thể may mắn gặp người thật vài lần, nhưng mà ai ngờ, Dư Tiêu Tiêu cũng giống vậy.
Đừng nói làm tình nhân nhỏ của anh, ngay cả đến góc tay áo khoác của anh cũng chưa từng chạm qua.
Buổi trưa lúc ở trong phòng lớn, tất cả mọi người nghĩ đến tiểu tổ tông trong nhà cắn người trong miệng Giang Thứ là cô ta, nhưng chỉ có cô ta biết rõ, cô ta cũng giống như những người phụ nữ còn lại có ý nghĩ không an phận với Giang Thứ, cũng ghen tị phát điên với cái người gọi là tiểu tổ tông kia.
Cô ta từng nghĩ người này có thể là Ôn Ngưng hay không, nếu thật sự là cô, Giang Thứ hô mưa gọi gió như vậy, người đàn ông muốn ai cũng chỉ cần một câu thôi làm sao lại có thể nhịn được Ôn Ngưng làm như không thấy anh.
Cũng may anh vừa nói câu kia xong, cô ta đã biết bản thân thành công rồi, Ôn Ngưng không phải người đó, mặc dù Giang Thứ không có ý tứ với bản thân cô ta nhưng nhìn vì lợi ích của Hoa Ảnh cũng sẽ đòi lại mặt mũi cho cô ta.
Ôn Ngưng không thích nhất là giọng điệu mệnh lệnh cứng rắn của anh, trước khi ly hôn thì sợ, sau khi ly hôn thì kháng cự, giờ phút này nghe thấy anh nói lời này, theo bản năng là cự tuyệt, cô gái nhỏ bướng bỉnh lắc lắc đầu, lui về sau từng bước: "Không muốn..."
Bây giờ cô không sợ anh, trong giọng điệu từ chối tự nhiên mà cũng mang theo vẻ làm nũng.
Người bên cạnh nghe thấy đều toát mồ hôi thay cô, Vương Thanh đứng bên cạnh gấp đến mức nhịn không được khéo kéo ống tay áo rộng rãi của cô, người đối mặt này chính là Giang Thứ, thật sự không đáng để thể hiện bướng bỉnh, lúc này làm trò trước mặt nhiều người như vậy, cô phục tùng một cái, mềm mại nói lời xin lỗi, lấy địa vị và phong độ của Giang Thứ, không chắc sẽ so đo với một cô gái nhỏ như cô.
Ôn Ngưng không chỉ nói "không muốn" còn ngoảnh mặt đi, lùi về sau vài bước theo bản năng.
Ai biết đi với anh rồi, anh sẽ định làm chuyện không biết xấu hổ gì với cô chứ.
Không khí trong phim trường đông cứng lại trong nháy mắt, im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, đạo diễn không nhịn được cau mày lắc đầu, trong lòng không nhịn được tiếc thay cho cô, tài năng hiếm có thế này, tuổi trẻ lại đắc tội với nhân vật cỡ này, cuộc sống diễn viên sau này sợ là không đi được đến đỉnh.
Nhưng mà tất cả mọi người đều không ngờ tới đó là, người đàn ông một giây trước rõ ràng còn xụ mặt sắc mặt tối đen, đột nhiên nhoẻn miệng cười, bá đạo bước lên phía trước chặn ngang ôm lấy eo cô, cánh tay rắn chắc có lực bế cô lên, cô gái nhỏ sợ đến mức thét lên một tiếng kinh hãi, sau đó được vô cùng cẩn thận đặt ngồi lên trên mặt nham thạch bằng phẳng.
Hai tay cô gái chống ở hai hông theo bản năng, nhưng lòng bàn tay tiếp xúc lại không phải là nham thạch lạnh lẽo, cô cụp mắt xuống liếc nhìn, không biết khi nào thì Giang Thứ đã cởi áo vest, trải ra phủ lên tảng đá, một chiếc áo vest đặt may riêng cao cấp có thể so với mấy năm tiền lương của những người bình thường bị cô tùy ý ngồi lên như vậy.
Giang Thứ không coi ai ra gì quỳ một gối xuống trước mặt cô, bàn tay to nắm lấy mắt cá chân cô, kéo chiếc chân nhỏ bé đẹp đẽ kia vào trong ngực mình.
Trước mặt bao nhiêu người, Ôn Ngưng sao có da mặt dày như anh. Cô gái nhỏ không tự nhiên kéo kéo chân nhỏ về, nhưng lại không địch lại nắm tay của tên trứng thối này.
Bàn tay to lớn của người đàn ông nắm lấy cẳng chân non nớt của cô, hơi cúi đầu, kiên nhẫn phủi sạch hết bùn cát dưới lòng bàn chân cô vừa với dính vào từ khi bước ra khỏi hồ, cuối cùng, hai tay thân thiết bao quanh cẳng chân xinh đẹp của cô, không chút nào để ý đưa môi đến, cử chỉ tự nhiên thổi chút hơi ấm về mé trong, sau đó lại cưng chiều xoa bóp một trận, chờ đến khi lòng bàn chân bị ngâm nước lạnh của cô khôi phục lại nhiệt độ nên có, môi mỏng khẽ mở: "Tất đâu? Em giấu đi đâu rồi?"
Ôn Ngưng bị những hành động liên tiếp vừa xong của anh giày vò đến hơi mơ hồ, hoàn toàn quên mất giờ phút này còn đang ở phim trường, bên cạnh còn có vô số ánh mắt hóng hớt, trẻ con giấu hai tay ra phía sau, giận dỗi nói: "Không biết."
Giang Thứ "haiz" một tiếng, sắp bị tức đến mức cười, bàn tay tùy tiện duỗi đến sau lưng cô, hơi dùng sức kéo ra ngoài, hai chiếc tất ống dài bằng vải bố nháy mắt rơi vào trong tay anh: "Giấu chỗ nào chứ, bị lạnh là chính em có biết hay không?"
Lời nói của người đàn ông bất đắc dĩ lại lộ ý hàm ý dung túng, Vương Thanh đứng bên cạnh cũng giật mình muốn rớt cả cằm xuống đất, hầu như tất cả mọi người ở đây cũng chưa từng nghe Giang Thứ nói chuyện nhẹ nhàng như vậy, càng khỏi phải nói là quỳ một gối xuống, làm liên tiếp những hành