Chương 5
Khi Ôn Ngưng phản ứng lại thì Giang Thứ đã đi xa.
Cô đi đến mép giường nhặt tấm thẻ kia lên, tò mò nhìn một lượt rồi kẹp vào nhật ký.
Sau đó dọn dẹp hai ba bộ quần áo rồi ngoan ngoãn nghe lời mà dọn lên tầng hai.
Biệt thự Ngự Kiền Loan rất lớn, lúc trước Ôn Ngưng chỉ sinh hoạt ở tầng một, đây là lần đầu tiên lên tầng trên.
Bố cục của tầng hai rất khác với tầng một, phòng ngủ và phòng khách xen kẽ nhau, thậm chí còn cách một khoảng lớn, phòng ngủ được thiết kế vì sự riêng tư nên vị trí khá khó tìm, Ôn Ngưng vòng một vòng rất lớn rồi mới đánh bậy đánh bạ đi đến trước cửa.
Cửa phòng khép hờ, cô đứng ở ngoài cửa mà không dám đi vào, chỉ đưa tay gõ nhẹ hai cái.
Không lâu sau, cửa phòng được mở ra từ bên trong, tay người đàn ông nắm then cửa, phía dưới che khăn tắm màu trắng, thân trên trần trụi, tóc hơi ướt, thỉnh thoảng còn có bọt nước nhiễu xuống từ mái tóc màu đen, chảy qua lồng ngực có tập luyện, lướt qua phần eo, cuối cùng là chảy vào nơi không nhìn thấy được, có vẻ như anh vừa tắm xong.
Mặt Ôn Ngưng đỏ lừ.
Cô mang hành lý lớn nhỏ, vì hốt hoảng nên đôi tay nắm chặt hai quai đeo, đầu cúi đến mức không nhìn thấy mặt, cả người co quắp đứng ở trước cửa, giống như một con nhóc nhà nào bị ném ra ngoài, không nhà để về mà cầu xin thu nhận.
Giang Thứ cong môi trong vô thức, bộ dáng có chút lưu manh: “Vào đi."
Ôn Ngưng ngoan ngoãn theo vào phòng, vẫn không dám ngẩng đầu như cũ.
Giang Thứ cố ý giở trò lưu manh: “Sao có thể xấu hổ như vậy chứ, tối hôm qua ngoại trừ lúc em khóc sướt mướt kêu ngừng lại thì có lúc nào không mở mắt chứ?”
Cô hoàn toàn không dám nhớ lại chuyện tối hôm qua, mặt đỏ đến nóng hầm hập, đặt hành lý xuống rồi chạy trốn xuống lầu.
Người đàn ông cười khẽ một tiếng, vẻ mặt khác hoàn toàn người lạnh lùng hờ hững ở công ty sáng nay.
Đi vào phòng quần áo, ánh mắt vừa quét đến tủ âm tường chứa âu phục, ba bộ quần áo nữ lẻ loi treo ở trong.
Quần áo của Ôn Ngưng.
Sạch sẽ nhưng lại cũ kỹ rẻ tiền, nhìn là biết đã mặc không ít năm, bị những bộ quần áo cao quý của anh chèn ép đến vô cùng đáng thương.
Giang Thứ rút lại ánh mắt, tùy ý mặc một chiếc áo thun đen lên người, khi mặc âu phục thì nghiêm trang nhưng quần áo rộng rãi ở nhà lại thể hiện sự lười biếng, không những vậy còn có chút lưu manh.
Buổi tối má Từ làm một bàn đồ ăn phong phú, Giang Thứ đến chậm một bước, Ôn Ngưng ngồi ngay ngắn tại chỗ chờ anh giống một học sinh tiểu học, hơi cứng người, tính ra đây là lần đầu hai người mặt đối mặt ngồi ăn cơm riêng với nhau.
Giang Thứ ăn cơm không được nho nhã lắm, tuy rằng gia thế khiến người ta sợ hãi nhưng có nhiều thói quen không thể diễn như nhóm phú nhị đại được, anh phản nghịch kiêu ngạo, không theo khuôn phép, có vài lúc cũng rất bình dân, lúc ăn thì cũng không bắt bẻ, không chú ý đến những thứ gọi là lễ nghi.
Thỉnh thoảng Ôn Ngưng ngẩng đầu ngắm trộm anh, cảm thấy dáng vẻ ăn cơm của anh vẫn giống như trước, vẫn khiến người ta thấy thoải mái.
Giang Thứ cắt một miếng sườn dê nhỏ, khi ngước mắt lên thì vừa kịp lúc thấy con nhóc đối diện đang ngơ ngác nhìn chằm chằm mình, người đàn ông cười nhẹ một tiếng, không cảm thấy không tự nhiên mà còn rất có hứng: “Ăn cơm hay là ngắm tôi? Trên người tôi có đồ ăn à?”
Ôn Ngưng hoàn hồn, lập tức vùi đầu vào ăn.
Giang Thứ không muốn buông tha mà tiếp tục chọc cô, thấp giọng: “Muốn ăn cái khác thì tối nay cho em.”
Cô gái nhỏ mặt đỏ tai hồng, ho sặc sụa cả buổi.
Trong bữa ăn, Giang Thứ nghe điện thoại, toàn bộ quá trình đều giao tiếp bằng tiếng Anh.
Đối phương là một người thích làm công ích, sắp tiến vào nội địa nên muốn tổ chức một hoạt động từ thiện, mời toàn nhân vật nổi tiếng trong giới thương nhân ở Hàn Thành, hy vọng Giang Thứ cũng có thể nể mặt mà dẫn theo phu nhân đến.
Vẻ mặt Giang Thứ lạnh nhạt đồng ý, ngước mắt nhìn vào mắt Ôn Ngưng, thấy con nhóc này lại dùng ánh mắt sùng bái nhìn mình, không biết sao lại thấy một chút sung sướng: “Nghe hiểu được không?”
Ôn Ngưng hơi ngượng ngùng lắc đầu.
Giang Thứ ăn xong, không giải thích cũng không đi, cứ lười nhác ngồi trên ghế như thế, đôi chân dài thoải mái thong dong, đột nhiên anh nhớ lại tình hình trong phòng cất quần áo thì thuận miệng hỏi: “Em mặc hai bộ đồ đó bao nhiêu năm rồi?”
Cô trả lời rất thành thật: “Chị gái học xong lớp 8 thì đưa lại cho em.”
Cô lớn như vậy rồi nhưng chưa bao giờ được mặc đồ mới, do đó mới mặc nhiều năm như thế.
Giang Thứ nhướng mày, không ngờ còn nhặt đồ người khác mặc lại.
“Có rảnh thì mua thêm chút quần áo, sau này có vài trường hợp em phải tham dự cùng tôi.”
Anh khẽ cười một tiếng, lại nói: “Người khác nhìn vào còn tưởng tôi không nuôi em nổi đấy.”
Ôn Ngưng nhấp môi vội gật đầu, biểu cảm trên mặt hơi xấu hổ, cô khiến anh mất mặt……
**
Ăn cơm xong, Giang Thứ không chờ Ôn Ngưng mà một mình về phòng làm việc.
Bên ngoài anh cà lơ phất phơ, không kiêng nể gì nhưng từ trước đến nay chưa từng cẩu thả trong chuyện công việc, không có chuyện tự nhiên thành công, năng lực là thiên phú của anh, sự chăm chỉ đã được khắc sâu vào xương máu.
Mấy năm nay cơ thể của ông cụ Giang không bằng trước, trên tay bố của Giang Thứ cũng không nắm quá nhiều quyền lực, dưới nền móng Giang thị chứa không ít những thứ rách nát, ngày đầu tiên Giang Thứ về tiếp nhận công ty thì bắt đầu mạnh mẽ nhổ cỏ tận gốc.
Việc này không có chút khó khăn gì với anh cả, có điều cần phải tốn một chút thời gian.
Ôn Ngưng thấy Giang Thứ ăn xong rời đi thì đầu óc cũng không đặt lên bàn cơm nữa, ánh mắt cứ đuổi theo hướng anh đi, không thèm động đũa.
Má Từ bên cạnh vừa buồn cười vừa đau lòng: “Phu nhân ăn nhiều một chút đi, gầy quá, cháu gái nhà tôi mới lên cấp hai mà cánh tay đã to hơn cô rồi đấy.”
Ôn Ngưng cong mắt cười cười, nghe lời ăn thêm một chút cơm.
Má Từ vui mừng: “Ai da, vậy là tốt rồi, chăm sóc cơ thể cho tốt , sau này sinh một đứa con mũm mĩm cho tiên sinh, nhân lúc má Từ còn trẻ thì có thể giúp hai người đưa nó đi học đấy.”
“Má Từ……” Cô hơi đỏ mặt, khóe môi lại không giấu được ý cười, bọn họ vừa mới kết hôn, cô cũng chưa từng nghĩ đến chuyện này.
“Cô và tiên sinh đều đẹp, đứa con này dù giống ai thì chắc chắn cũng là trai xinh gái đẹp.”
Cô bị nói thì hơi ngượng, vùi đầu ăn thêm mấy muỗng cơm nữa nhưng lại không thể ngừng suy nghĩ vu vơ về chuyện đó.
Cơm nước xong xuôi, Ôn Ngưng ngồi ở nhà ăn chứ không dám lên lầu, má Từ biết cô sợ, vội nói: “Nếu phu nhân rảnh thì có thể ở cạnh tiên sinh, hai người ít khi ở bên nhau nên cần phải bồi dưỡng cảm tình nhiều hơn một chút.”
Ôn Ngưng không có kinh nghiệm gì trong chuyện này, Giang Thứ lại không phải người đàn ông dễ gần nên cô luôn không đủ can đảm để chủ động.
“Hẳn là bây giờ tiên sinh đang làm việc trong phòng làm việc, cô mang chút trái cây lên ăn với ngài ấy, nhắc ngài ấy chú ý nghỉ ngơi.”
Đuôi lông mày của cô gái nhỏ chất chứa một chút vui sướng, hưng phấn gọt trái cây.
**
Trong phòng làm việc, Giang Thứ nhíu mày, điếu thuốc trong tay còn đang cháy, tro tàn rơi đầy đất.
Vài phút phía trước, Giang Kiến Xuyên gọi một cuộc điện thoại, mới vừa mở lên đã xổ một tràng quở trách.
Mắng anh không biết giúp anh em mình, tay dài vươn ra ngoài, cánh cứng rồi muốn bay đi, cuồng vọng tự đại.
Vẻ mặt Giang Thứ hờ hững, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhạo, muốn nói tay dài đưa ra ngoài thì ai có thể hơn bố ruột của anh chứ, từ nhỏ đến lớn, lúc nào cũng nghiêng về phía Trần Lý, giống như trên người Trần Lý mới chảy chung dòng máu với ông vậy.
Điếu thuốc cháy đến cuối cùng, nóng phỏng ngón tay anh nhưng Giang Thứ cũng không thèm giật mí mắt mà