Chương 6
Ôn Ngưng biết mình chọc anh không vui nên không dám lên tầng hai, ngây người cả ngày trong phòng cho khách tầng một. Mãi cho đến 9 giờ tối hơn mới nơm nớp lo sợ trở lại phòng ngủ chính, thực hiện nghĩa vụ vợ chồng trong truyền thuyết.
Tâm trạng của Giang Thứ vẫn không có chuyển biến tốt đẹp, ban đêm làm ba lần, lúc hành sự không có vẻ mặt ba phần trêu đùa bảy phần cười như trước, không chất chứa một chút cảm tình nào, trong sự hoang dã mang theo chút ngông cuồng, xuống tay không biết nặng nhẹ, không biết thương hoa tiếc ngọc.
Vốn Ôn Ngưng đã không chịu nổi, bây giờ anh lại tức giận nên càng khó gắng gượng nổi, sau vài lần cô trở lại sofa nhỏ chen chúc mới có thể được giải thoát.
Ban đêm, Ôn Ngưng ôm chăn mỏng ngủ thiếp đi mất, sáng hôm sau mặt trời hơi ló dạng, người đàn ông trên giường còn chưa tỉnh, cô gái nhỏ ngoan ngoãn mặc quần áo rồi về tầng một.
Tháng 9 ở Hàn Thành vẫn mùa mặc đồ mát mẻ, Ôn Ngưng thay đổi hai chiếc áo thun qua lại, quần áo giặt đến nỗi đã trở nên to rộng hơn.
Má Từ làm bữa sáng trong phòng bếp, cô cũng đến giúp một tay, động tác hơi mạnh bạo một chút nên cổ áo dần chảy xuống vai trái, xương quai xanh trắng nõn lộ ra một vết hồng lớn.
Trên mặt má Từ hơi nhiễm ý cười, duỗi tay kéo áo lên giúp cô.
Ôn Ngưng nghiêng đầu nhìn xuống thấy thế lỗ tai lập tức đỏ lên.
Da của cô mỏng, động tác đêm qua của Giang Thứ lại thô bạo, dường như vết hồng như vậy đã trải khắp toàn thân cô rồi.
Má Từ chiên một dĩa trứng lòng đào xong, tươi cười mừng rỡ: “Không có việc gì đâu, hai đứa còn trẻ, lúc thích không kiềm được thì đúng là xuống tay không biết nặng nhẹ, hai ngày nữa sẽ tan hết thôi.”
Lông mi của Ôn Ngưng khẽ run, nếu thật sự vì thích thì tốt quá rồi……
**
Không khí trong bữa sáng hơi xấu hổ, Giang Thứ không rên một tiếng, Ôn Ngưng càng lại càng không dám ngẩng đầu.
Mấy ngày liên tiếp, Giang Thứ đi sớm về khuya, giống y như sống trong công ty vậy, mỗi khi trở về cũng chỉ dành vài giờ để bắt nạt Ôn Ngưng, thời gian còn lại cũng không nói thêm bất cứ một câu vô nghĩa nào.
Đêm đó phát tiết xong, suốt cả đêm anh không ngủ, đến ban công hút nửa gói thuốc. Khi trở về, Ôn Ngưng đã ngủ say, anh đứng trước sofa nhỏ của cô một lát, không nhịn được mà duỗi tay xốc nhẹ lớp chăn mỏng trên người cô lên, bên cánh tay của cô gái nhỏ toàn là dấu vết thuộc về anh.
Anh nhíu mày nhìn một lát, sau đó nhẹ nhàng đắp chăn lại cho cô, trong lòng biết chuyện ban ngày thật ra không phải lỗi của cô, chỉ là lúc ấy không kìm nén được lửa giận. Có điều từ trước đến nay anh không phải người biết cúi đầu, dù biết mình phát giận quá mức nhưng trong đời chưa từng xuất hiện hai chữ xin lỗi này.
Sau lại nghe nói buổi đấu giá từ thiện không lâu nữa còn có vài những cô gái nhỏ rất thích, đến lúc đó thì đưa Ôn Ngưng tới, cô thích thứ gì thì tốn chút tiền mua cho cô là được.
Không có cô gái nào có thể chống cự trước vật chất, vấn đề có dùng tiền để giải quyết thì đều không thành vấn đề với Giang Thứ.
Thời gian trôi qua quá nhanh, đảo mắt lại tới cuối tuần.
Tiệc đấu giá từ thiện tổ chức vào lúc 6 giờ chiều Chủ Nhật.
Buổi tối lúc ăn cơm, hiếm lắm Giang Thứ mới trở về Ngự Kiền Loan trước giờ, người đàn ông chưa trở về bàn cơm suốt mấy ngày lại đột nhiên trở về, Ôn Ngưng không khống chế được mà nhìn thêm vài lần, vẻ mặt lấy lòng mà cẩn thận lấy cơm cho anh.
Giang Thứ cũng không từ chối, sau khi nhận lấy thì cũng bắt đầu ăn.
Ăn hơn ba chén, anh buông đũa, cầm giấy lau miệng: “Đêm mai đến bữa tiệc với tôi.”
Chạng vạng hôm sau, Nhậm Thiên Cao mang stylist vào Ngự Kiền Loan.
Ôn Ngưng chưa có kinh nghiệm trong chuyện này, chỉ thành thật để mặc người ta làm giúp mình.
Dù sao cũng là người đẹp, bình thường lúc không trang điểm cũng đã thu hút, bây giờ lại uốn tóc xõa lên vai, quai đeo cổ dọc theo đường cong hoàn mỹ, dáng người lả lướt hấp dẫn, eo nhỏ thon đến mức một tay là có thể ôm hết.
5 giờ rưỡi, Nhậm Thiên Cao đưa Ôn Ngưng tới dưới cao ốc Giang thị.
Giang Thứ đi từ trong công ty ra, lập tức ngồi ra ghế sau chiếc Maybach màu đen. Hôm nay anh triệu tập cấp cao công ty họp cả ngày, giờ phút này ít nhiều gì cũng hơi mệt mỏi. Khi ngồi vào trong xe, một tay vuốt ve chân mày đang nhíu lại, không chú ý người phụ nữ nhỏ bên người mình.
Chờ đến lúc buông tay nhìn bên cạnh thì lập tức nổi lên một ngọn lửa không tên, cùng với đó thì thân thể cũng khô nóng theo.
Người đàn ông ngước mắt liếc Nhậm Thiên Cao đang nhìn từ gương chiếu hậu.
“Nhậm Thiên Cao.”
“Vâng, Giang tổng.”
“Tôi rất thiếu tiền sao?”
Nhậm Thiên Cao: “?”
Cậu ta còn chưa kịp nghĩ lại liền thấy ngón tay Giang Thứ nhéo một góc lễ phục trên người Ôn Ngưng, vẻ mặt có chút ghét bỏ: “Nghèo đến mức chỉ mua được chút vải thế này à?”
Nói xong, bàn tay tự động sờ sờ xuống một chỗ hơi hở ra ở bên hông Ôn Ngưng, sắc mặt càng khó coi: “Sao chỗ này không có miếng vải nào hết vậy?”
Nhậm Thiên Cao thầm than oan quá, đai đeo trên vai của chiếc váy phu nhân đang mặc được làm riêng, một cái đã tới mười vạn rồi……
Ôn Ngưng bị anh sờ đến đỏ vành tai nhưng lại không có can đảm chạy trốn.
Giang Thứ: “Mặc như thế không lạnh à? Tôi nhìn thôi cũng lạnh giùm em rồi đấy.”
Làn váy ngắn như thế, không thể che hai chân thon dài trắng ngần kia một chút nào cả.
Ôn Ngưng nhỏ giọng nói thầm: “Bây giờ vẫn là mùa hè mà……”
Nhậm Thiên Cao xém chút đã không nhịn cười được, có một loại lạnh, gọi là chồng em cảm thấy em lạnh.
Giang Thứ cười lạnh một tiếng, không vui đảo mắt qua Nhậm Thiên Cao, trong ánh mắt dường như chất chứa vô số lưỡi dao.
**
Bữa tiệc này chỉ mời các nhân vật nổi tiếng tại Hàn Thành, địa điểm là ở tầng cao nhất của một khách sạn 5 sao dưới danh nghĩa của Giang thị.
Tại cửa hội trường, nhân viên phục vụ lễ phép đối chiếu thư mời. Lúc Giang Thứ tới thì lập tức bày vẻ mặt rất công thức, tươi cười: “Chào buổi tối Giang tổng, ngài đi từ bên này là được.”
Ôn Ngưng chưa từng đến những chỗ lớn như vậy, đi theo phía sau thì hơi câu nệ, chờ đến lúc sắp vào cửa thì bị ngăn lại một phen.
“Tiểu thư, xin đưa thư mời của cô ra.”
Vẻ mặt Ôn Ngưng bối rối nhìn về phía Giang Thứ nhưng vẻ mặt của người đàn ông này không chút để tâm, môi mỏng hơi cong lên, nhìn xuống từ trên cao, có vẻ cũng không có ý định ra tay cứu giúp, cô bối rối nắm chặt lòng bàn tay, không biết làm sao.
Giống như từ đầu đến cuối, cô hoàn toàn không có chút tự tin nào của Giang phu nhân cả.
Một lát sau, cô hít sâu một hơi, cẩn thận đuổi theo Giang Thứ, duỗi tay khoác lên khuỷu tay của anh.
Lần đầu tiên thân mật như thế trước mặt người ngoài, Ôn Ngưng có cảm giác luôn có người nhìn chằm chằm cô từ bốn phương tám hướng, trái tim càng đập dữ dội hơn nữa, đôi tay cũng nắm chặt cánh tay của Giang Thứ. Không lâu sau, người đàn ông bên cạnh đột nhiên cười: “Tay thả lỏng một chút, tôi không chạy đâu mà lo.”
Gương mặt Ôn Ngưng đỏ hồng: “Vâng.”
Có hai người phụ nữ đi tới từ đối diện, nhìn độ tuổi thì có vẻ là mẹ con.
“Chào Giang tổng, trùng hợp quá.” Người phụ nữ lớn tuổi hơn mở lời với Giang Thứ, gương mặt tươi cười không mất đi vẻ ưu nhã.
Tính tình Giang Thứ kiêu ngạo, tùy tiện gật đầu.
Trần phu nhân cũng đã quen, tiếp tục khen tặng: “Giang tổng tuổi trẻ đầy tương lai, đã nổi tiếng khắp giới của chúng ta rồi, hôm nay có thể gặp gỡ Giang tổng ở đây cũng là duyên phận của chúng ta.”
Cô ta nói xong liền vội kéo cô gái nhỏ tuổi hơn ở bên cạnh qua: “Đây là thiên kim của gia đình em gái tôi, tên là Lữ Thi, Tiểu Thi, mau chào hỏi Giang tổng đi.”
Lữ Thi cười nũng nịu: “Chào Giang tổng.”
Vẻ mặt Giang Thứ không để tâm, chỉ lạnh nhạt "ừ" một tiếng lại khiến Lữ Thi và các thiên kim tiểu thư xung quanh mặt đỏ tai hồng.
**
Buổi đấu giá từ thiện bắt đầu rất nhanh, Ôn Ngưng ngồi xuống cùng Giang Thứ. Người đàn ông này lại không thấy hứng thú, vắt chéo chân, lười biếng ngồi dựa lên ghế dành cho khách quý, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn phản ứng của cô.
Cũng không biết rốt cuộc cô thích cái gì, con nhóc này nhìn cái gì cũng giống như đang xem cuộc vui. Thỉnh thoảng anh cũng giơ bảng lên, dù sao cũng là làm từ thiện, không thiếu chút tiền ấy, không chọn ra món cô thích thì mua hết là được, không cần phải phí tâm.
Liên tiếp ra giá cao mua về mấy món để trưng bày, không ít nhân vật nổi tiếng muốn giữ mặt mũi mà nóng lòng giơ bảng tranh chấp, có điều khi nhìn thấy đối tượng cạnh tranh là Giang Thứ thì ngượng ngùng thu tay lại. Ai cũng rất rõ, nếu Giang Thứ muốn thì tất cả mọi người ngồi ở đây có đào sạch của cải cũng không thắng được anh.
Món đấu giá cuối cùng là món quan trọng nhất trong buổi đấu giá từ thiện hôm nay, không ít người đến vì tiếng tăm của nó, vì chiếc vòng tay này đã xuất hiện từ thời kỷ băng hà, giá khởi