Chương 7
Hai nhà Lữ Trần muốn bồi dưỡng thiên kim này hơn hai mươi năm để bám lấy cái cây lớn là nhà họ Giang. Sáng sớm nhận được tin Giang Thứ sẽ đến buổi đấu giá từ thiện, nên đã tính toán tối nay tặng cô ta cho Giang Thứ, nào ngờ rằng Giang Thứ không vừa mắt cô ta còn trong giới còn nghe đồn rằng anh còn kiêu ngạo trào phúng cô ta.
Lữ Thi tức đến xanh mặt, từ nhỏ cô ta đã sống trong nhung lụa, sung sướng như một cô công chúa, trước giờ chưa từng bị uất ức như vậy. Hốc mắt cô ta ngập nước nhưng cô ta không dám để nước mắt rơi, bởi cô ta biết tất cả mọi người ở xung quanh đang đợi thời cơ chê cười mình.
Bà Trần thở dài một cách ghét bỏ, lôi người ra khỏi khách sạn, không còn hình ảnh dì và cháu gái thân thiết nữa, gọi bừa một chiếc taxi chở cô ta về nhà họ Lữ.
Đêm nay Ôn Ngưng ăn mặc hơi mát mẻ, bản thân Giang Thứ là một người có tính chiếm hữu cao, theo chủ nghĩa đàn ông nên thường xuyên đưa tay che chắn cho phần hở bên hông cô, lòng bàn tay ấm áp cọ vào da thịt khiến cho cô đỏ hết cả tai.
Tính tình của Hạ Trình không giống với Giang Thứ, là một tên điên khó ở cùng.
Đang xem kịch vui thì Lữ Thi lại bị lôi đi, vừa quay đầu thì lại đụng phải cánh tay của Giang Thứ, tỏ vẻ ái muội: "Anh Thứ không định giới thiệu một chút sao?"
Giang Thứ miễn cưỡng vứt cho anh ta một ánh nhìn xem thường, cũng không có ý định làm việc này.
Hạ Trình kiêu ngạo không thèm để ý, bắt đầu tự giới thiệu: "Em tên là Hạ Trình, là anh em chí cốt của anh Thứ, bọn em lớn lên cùng nhau."
Sau khi chào hỏi thì anh ta chìa tay về phía Ôn Ngưng theo thói quen, nào ngờ đến tay còn chưa kịp chạm vào thì đã bị Giang Thứ đen mặt bắt lại.
“Mẹ nó anh Thứ, ra tay cũng muốn khiến người khác bị thương, xanh rồi……” Hạ Trình nhe răng trợn mắt nói.
Giang Thứ dùng thân mình cao lớn chắn trước mặt hai người, che Ôn Ngưng hơn một nửa.
Cô gái nhỏ cảm thấy hơi mất mát, dường như Giang Thứ chưa bao giờ chủ động giới thiệu cô với mọi người. Lúc nãy, khi cô đi vào hội trường thị bị nhân viên phục vụ ngăn lại, anh không hề giải vây cho cô, giờ phút này đứng trước mặt anh em tốt, anh cũng không có ý định để cô tiếp xúc, ngay cả câu giới thiệu cũng lười nói.
Chắc do trong mắt của Giang Thứ, cô vẫn không đáng để đưa ra.
Cô không hề hé răng, nhẹ nhàng cúi đầu đi đến khu điểm tâm, không ở nơi này làm Giang Thứ mất mặt nữa.
Hạ Trình tấm tắc trêu chọc: "Anh Thứ phải làm đến mức này sao? Còn che chắn không cho nhìn, không cần phải cất giấu như vậy đâu? Sao mà làm như bảo bối vậy."
Giang Thứ lạnh mặt nhưng cũng không phủ nhận.
Quả thực trong lòng anh cũng muốn giấu Ôn Ngưng đi, ai cũng không được phép nhìn.
"Không thể nào." Hạ Trình thấy vẻ mặt này của anh: "Tính chiếm hữu của anh cũng thật là biến thái.”
Giang Thứ liếc mắt nhìn anh ta, nụ cười mang vẻ lưu manh: "Cút."
Ôn Ngưng đã đi xa, trong hội trường tráng lệ này đều là những nhân vật có tiếng ở Hàn Thành, cô lại không quen biết ai nên tỏ ra rất cẩn thận.
Hạ Trình ba hoa một hồi mới phát hiện không thấy Ôn Ngưng đâu, chạy qua bên kia xem thử, sắc mặt của anh Thứ vẫn chưa được tốt lắm.
"Anh Thứ, có vẻ như tâm trạng của chị dâu không tốt rồi."
Giang Thứ nghe xong, miễn cưỡng nghiêng người liếc nhìn Ôn Ngưng.
"Vừa rồi anh làm hai người phụ nữ kia tức giận hả? Không khéo chị dâu nghe thấy lời nói ngu ngốc của hai người kia nên bây giờ ghen rồi."
"Hai người phụ nữ nào?" Giang Thứ thản nhiên hỏi.
Xém chút nữa là Hạ Trình đã không nhịn cười nổi, vẫn là hương vị quen thuộc này, người mà Giang Thứ coi thường, không đáng để anh để ý, chỉ vừa mới vài phút trước……
Hạ Trình giả vờ giọng điệu kệch cỡm của Lữ Thi, bắt chước vẻ mặt nói hai câu, Giang Thứ nhíu mày nhỏ tiếng chửi: "Mẹ nó chứ."
"Anh mau mau đến giải thích với người ta đi, khi con gái ghen thì khá là nghiêm trọng đấy."
"Không cần.” Tính tình anh luôn cao ngạo, từ trước đến giờ toàn nhìn từ trên cao xuống, chưa có người nào hơn, cho dù là sau này thì cũng không thể nào có suy nghĩ đó, thay vì tốn công suy nghĩ thì chi bằng dùng tiền, tiêu vài món, đây đã là giới hạn kiên nhẫn cao nhất của anh rồi.
Hạ Trình thể hiện ra bản thân là một người từng trải, bàn chuyện tình yêu, anh Thứ này của anh ta chắc chắn không hiểu rõ những chuyện yêu đường này bằng mình: "Đừng như vậy, con gái thường suy nghĩ nhiều, để người ta chịu nhiều ấm ức thì không tốt lắm đâu"
Anh lười đoán ý người con gái kia: "Có cái gì mà phải ghen?"
"Hả?" Hạ Trình bị hỏi mà sửng sốt.
Vẻ mặt của Giang Thứ vừa khinh thường vừa trào phúng: "Cậu thích cô gái ngu ngốc vừa rồi à? Vậy tôi tặng cậu?"
"Anh đâm em một dao đi."
"Đối với người như vậy, dáng người và khuôn mặt của Ôn Ngưng thua cô ta chỗ nào? Đáng để ghen sao?"
Hạ Trình chớp chớp mắt: "Thật là…" Còn làm như nói đúng vậy.
Nhưng ngoài miệng nói mấy lời rất đương nhiên này xong, anh rất không thoải mái, anh nhìn về phía của Ôn Ngưng, thấy trên khuôn mặt cô có một chút tủi thân và cô đơn, một tay anh kéo cà vạt, cảm thấy trong lòng mình hơi rầu rĩ.
Vừa đúng lúc Hạ Trình nghe điện thoại, đầu dây bên kia vang lên tiếng nhạc điện tử ồn ào, nhốn nháo nhức cả đầu. Anh ta mới về nước hôm nay nên các anh em bạn bè đều muốn đưa anh đi đón gió tẩy trần, khi biết anh đang ở cùng với Giang Thứ thì lập tức ầm ĩ bắt hai người đi cùng.
Hạ Trình nghiêng đầu hỏi : "Anh Thứ, uống rượu không?”
Lúc trước mấy người bọn họ chơi với nhau nhau, quan hệ cũng khá tốt. Trong lòng Giang Thứ tuy hơi mệt mỏi nhưng rồi cũng gật đầu đi cùng
"Anh Thứ, bọn họ nói dẫn theo chị dâu để mọi người được gặp một lần."
Nhìn Hạ Trình cợt nhả, Giang Thứ đen mặt ngay, ánh mắt lạnh lùng liếc anh ta một cái: "Nơi như vậy không thích hợp để đưa cô ấy tới"
Hạ Trình tự giác ngậm miệng lại, cái tính chiếm hữu biến thái này đúng là không ai bằng.
**
Chiếc xe thể thao màu bạc chạy như bay trên đường, Hạ Trình vừa tăng tốc vừa hỏi: "Anh Thứ thấy xe của em được không? Em mới tậu về hôm nay đó."
Giang Thứ lười biếng tựa vào ghế da, mắt nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, không hề để tâm đến anh ta.
Ban nãy anh và Hạ Trình đi về không thông báo cho Ôn Ngưng, gọi điện thoại thì cô lại không nhấc máy, Giang Thứ cũng mất kiên nhẫn nên gửi cho cô một tin nhắn, bảo cô gọi Nhậm Thiên Cao đưa về nhà.
Trong chốc lát xe đã đến trước cửa, bọn họ vừa đi vào thì đã thấy sương khói lượn lờ khắp phòng bao.
Những người bạn ngồi bên trong đều là các thiếu gia, công tử nổi tiếng khắp Hàn Thành, toàn trong những gia tộc hô mưa gọi gió suốt năm đời, bình thường được cưng chiều trong xa xỉ, gặp nhau là tụ tập chơi bời.
Những người ngồi trong bàn thấy Giang Thứ thì lập tức đứng lên nhường chỗ, chuẩn bị thuốc lá và rượu cho anh, Giang Thứ không quá hứng thú, chỉ nhận lấy rồi khoát tay, trầm giọng nói: "Mọi người cứ chơi đi."
Chỉ một lát sau anh đã lười biếng dựa lưng vào ghế mềm.
Tiếng nhạc trong phòng bao đinh tai nhức óc, Hạ Trình cầm micro hát một vài bản tình ca, kêu gào la hét, Giang Thứ cong tay, đầu ngón tay khẽ day trán, hơi nhíu mày, không nhịn được mà lấy điện thoại ra gọi cho Ôn Ngưng.
Đầu dây bên kia vẫn không bắt máy.
Cuộc gọi chấm dứt, quản lý hội sở đi vào nâng ly qua không khí, nháy mắt với cô gái bồi rượu: "Hiểu chuyện thì nhanh qua chỗ Giang thiếu đi, không thấy người bên kia đang rất cô đơn sao?"
Cô gái được yêu cầu thì cũng lặng lẽ qua xem, người đàn ông mặc một bộ quần áo màu đen tinh xảo, ống tay áo tùy tiện kéo đến khuỷu tay, đường cong của cánh tay mạnh khỏe, lười biếng dựa đầu, đôi mắt hơi híp, ánh đèn nhàn nhạt trên đỉnh đầu vừa lúc rọi lên mặt anh, tạo thành một cái bóng nhỏ của tóc trên trán, cả hình ảnh lộ ra vẻ cao quý khó gần, kiêu ngạo, trong sự hoang dã mang theo vẻ lưu manh, rõ ràng là ngồi nhưng lại