Mệnh Trung Thiên Ái

Chương 7


trước sau


 
Chương 7
 
Hai nhà Lữ Trần muốn bồi dưỡng thiên kim này hơn hai mươi năm để bám lấy cái cây lớn là nhà họ Giang. Sáng sớm nhận được tin Giang Thứ sẽ đến buổi đấu giá từ thiện, nên đã tính toán tối nay tặng cô ta cho Giang Thứ, nào ngờ rằng Giang Thứ không vừa mắt cô ta còn trong giới còn nghe đồn rằng anh còn kiêu ngạo trào phúng cô ta.
 

Lữ Thi tức đến xanh mặt, từ nhỏ cô ta đã sống trong nhung lụa, sung sướng như một cô công chúa, trước giờ chưa từng bị uất ức như vậy. Hốc mắt cô ta ngập nước nhưng cô ta không dám để nước mắt rơi, bởi cô ta biết tất cả mọi người ở xung quanh đang đợi thời cơ chê cười mình.
 
Bà Trần thở dài một cách ghét bỏ, lôi người ra khỏi khách sạn, không còn hình ảnh dì và cháu gái thân thiết nữa, gọi bừa một chiếc taxi chở cô ta về nhà họ Lữ.
 
Đêm nay Ôn Ngưng ăn mặc hơi mát mẻ, bản thân Giang Thứ là một người có tính chiếm hữu cao, theo chủ nghĩa đàn ông nên thường xuyên đưa tay che chắn cho phần hở bên hông cô, lòng bàn tay ấm áp cọ vào da thịt khiến cho cô đỏ hết cả tai.
    
Tính tình của Hạ Trình không giống với Giang Thứ, là một tên điên khó ở cùng.
    
Đang xem kịch vui thì Lữ Thi lại bị lôi đi, vừa quay đầu thì lại đụng phải cánh tay của Giang Thứ, tỏ vẻ ái muội: "Anh Thứ không định giới thiệu một chút sao?"
    
Giang Thứ miễn cưỡng vứt cho anh ta một ánh nhìn xem thường, cũng không có ý định làm việc này.
    
Hạ Trình kiêu ngạo không thèm để ý, bắt đầu tự giới thiệu: "Em tên là Hạ Trình, là anh em chí cốt của anh Thứ, bọn em lớn lên cùng nhau."
    
Sau khi chào hỏi thì anh ta chìa tay về phía Ôn Ngưng theo thói quen, nào ngờ đến tay còn chưa kịp chạm vào thì đã bị Giang Thứ đen mặt bắt lại.

    
“Mẹ nó anh Thứ, ra tay cũng muốn khiến người khác bị thương, xanh rồi……” Hạ Trình nhe răng trợn mắt nói.
    
Giang Thứ dùng thân mình cao lớn chắn trước mặt hai người, che Ôn Ngưng hơn một nửa.
    
Cô gái nhỏ cảm thấy hơi mất mát, dường như Giang Thứ chưa bao giờ chủ động giới thiệu cô với mọi người. Lúc nãy, khi cô đi vào hội trường thị bị nhân viên phục vụ ngăn lại, anh không hề giải vây cho cô, giờ phút này đứng trước mặt anh em tốt, anh cũng không có ý định để cô tiếp xúc, ngay cả câu giới thiệu cũng lười nói.
    
Chắc do trong mắt của Giang Thứ, cô vẫn không đáng để đưa ra. 
    
Cô không hề hé răng, nhẹ nhàng cúi đầu đi đến khu điểm tâm, không ở nơi này làm Giang Thứ mất mặt nữa.
    
Hạ Trình tấm tắc trêu chọc: "Anh Thứ phải làm đến mức này sao? Còn che chắn không cho nhìn, không cần phải cất giấu như vậy đâu? Sao mà làm như bảo bối vậy."
    
Giang Thứ lạnh mặt nhưng cũng không phủ nhận.
    
Quả thực trong lòng anh cũng muốn giấu Ôn Ngưng đi, ai cũng không được phép nhìn.
    
"Không thể nào." Hạ Trình thấy vẻ mặt này của anh: "Tính chiếm hữu của anh cũng thật là biến thái.”
    
Giang Thứ liếc mắt nhìn anh ta, nụ cười mang vẻ lưu manh: "Cút."
    
Ôn Ngưng đã đi xa, trong hội trường tráng lệ này đều là những nhân vật có tiếng ở Hàn Thành, cô lại không quen biết ai nên tỏ ra rất cẩn thận.
    
Hạ Trình ba hoa một hồi mới phát hiện không thấy Ôn Ngưng đâu, chạy qua bên kia xem thử, sắc mặt của anh Thứ vẫn chưa được tốt lắm.
    
"Anh Thứ, có vẻ như tâm trạng của chị dâu không tốt rồi."
   
Giang Thứ nghe xong, miễn cưỡng nghiêng người liếc nhìn Ôn Ngưng.
   
"Vừa rồi anh làm hai người phụ nữ kia tức giận hả? Không khéo chị dâu nghe thấy lời nói ngu ngốc của hai người kia nên bây giờ ghen rồi."
    
"Hai người phụ nữ nào?" Giang Thứ thản nhiên hỏi.
    
Xém chút nữa là Hạ Trình đã không nhịn cười nổi, vẫn là hương vị quen thuộc này, người mà Giang Thứ coi thường, không đáng để anh để ý, chỉ vừa mới vài phút trước……
    
Hạ Trình giả vờ giọng điệu kệch cỡm của Lữ Thi, bắt chước vẻ mặt nói hai câu, Giang Thứ nhíu mày nhỏ tiếng chửi: "Mẹ nó chứ."
      
"Anh mau mau đến giải thích với người ta đi, khi con gái ghen thì khá là nghiêm trọng đấy."
    
"Không cần.” Tính tình anh luôn cao ngạo, từ trước đến giờ toàn nhìn từ trên cao xuống, chưa có người nào hơn, cho dù là sau này thì cũng không thể nào có suy nghĩ đó, thay vì tốn công suy nghĩ thì chi bằng dùng tiền, tiêu vài món, đây đã là giới hạn kiên nhẫn cao nhất của anh rồi.
    
Hạ Trình thể hiện ra bản thân là một người từng trải, bàn chuyện tình yêu, anh Thứ này của anh ta chắc chắn không hiểu rõ những chuyện yêu đường này bằng mình: "Đừng như vậy, con gái thường suy nghĩ nhiều, để người ta chịu nhiều ấm ức thì không tốt lắm đâu"
    
Anh lười đoán ý người con gái kia: "Có cái gì mà phải ghen?"
    
"Hả?" Hạ Trình bị hỏi mà sửng sốt.
  
Vẻ mặt của Giang Thứ vừa khinh thường vừa trào phúng: "Cậu thích cô gái ngu ngốc vừa rồi à? Vậy tôi tặng cậu?"
    
"Anh đâm em một dao đi."
    
"Đối với người như vậy, dáng người và khuôn mặt của Ôn Ngưng thua cô ta chỗ nào? Đáng để ghen sao?"
   
Hạ Trình chớp chớp mắt: "Thật là…" Còn làm như nói đúng vậy.
    
Nhưng ngoài miệng nói mấy lời rất đương nhiên này xong, anh rất không thoải mái, anh nhìn về phía của Ôn Ngưng, thấy trên khuôn mặt cô có một chút tủi thân và cô đơn, một tay anh kéo cà vạt, cảm thấy trong lòng mình hơi rầu rĩ.
    
Vừa đúng lúc Hạ Trình nghe điện thoại, đầu dây bên kia vang lên tiếng nhạc điện tử ồn ào, nhốn nháo nhức cả đầu. Anh ta mới về nước hôm nay nên các anh em bạn bè đều muốn đưa anh đi đón gió tẩy trần, khi biết anh đang ở cùng với Giang Thứ thì lập tức ầm ĩ bắt hai người đi cùng.
    
Hạ Trình nghiêng đầu hỏi : "Anh Thứ, uống rượu không?”
   
Lúc trước mấy người bọn họ chơi với nhau nhau, quan hệ cũng khá tốt. Trong lòng Giang Thứ tuy hơi mệt mỏi nhưng rồi cũng gật đầu đi cùng
    
"Anh Thứ, bọn họ nói dẫn theo chị dâu để mọi người được gặp một lần."
 
Nhìn Hạ Trình cợt nhả, Giang Thứ đen mặt ngay, ánh mắt lạnh lùng liếc anh ta một cái: "Nơi như vậy không thích hợp để đưa cô ấy tới"
    
Hạ Trình tự giác ngậm miệng lại, cái tính chiếm hữu biến thái này đúng là không ai bằng.
    
**
   
Chiếc xe thể thao màu bạc chạy như bay trên đường, Hạ Trình vừa tăng tốc vừa hỏi: "Anh Thứ thấy xe của em được không? Em mới tậu về hôm nay đó."
    
Giang Thứ lười biếng tựa vào ghế da, mắt nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, không hề để tâm đến anh ta.
   
Ban nãy anh và Hạ Trình đi về không thông báo cho Ôn Ngưng, gọi điện thoại thì cô lại không nhấc máy, Giang Thứ cũng mất kiên nhẫn nên gửi cho cô một tin nhắn, bảo cô gọi Nhậm Thiên Cao đưa về nhà.
   
Trong chốc lát xe đã đến trước cửa, bọn họ vừa đi vào thì đã thấy sương khói lượn lờ khắp phòng bao.
  
Những người bạn ngồi bên trong đều là các thiếu gia, công tử nổi tiếng khắp Hàn Thành, toàn trong những gia tộc hô mưa gọi gió suốt năm đời, bình thường được cưng chiều trong xa xỉ, gặp nhau là tụ tập chơi bời.
 
Những người ngồi trong bàn thấy Giang Thứ thì lập tức đứng lên nhường chỗ, chuẩn bị thuốc lá và rượu cho anh, Giang Thứ không quá hứng thú, chỉ nhận lấy rồi khoát tay, trầm giọng nói: "Mọi người cứ chơi đi."
   
Chỉ một lát sau anh đã lười biếng dựa lưng vào ghế mềm.
   
Tiếng nhạc trong phòng bao đinh tai nhức óc, Hạ Trình cầm micro hát một vài bản tình ca, kêu gào la hét, Giang Thứ cong tay, đầu ngón tay khẽ day trán, hơi nhíu mày, không nhịn được mà lấy điện thoại ra gọi cho Ôn Ngưng.
 
Đầu dây bên kia vẫn không bắt máy.
 
Cuộc gọi chấm dứt, quản lý hội sở đi vào nâng ly qua không khí, nháy mắt với cô gái bồi rượu: "Hiểu chuyện thì nhanh qua chỗ Giang thiếu đi, không thấy người bên kia đang rất cô đơn sao?"
 
Cô gái được yêu cầu thì cũng lặng lẽ qua xem, người đàn ông mặc một bộ quần áo màu đen tinh xảo, ống tay áo tùy tiện kéo đến khuỷu tay, đường cong của cánh tay mạnh khỏe, lười biếng dựa đầu, đôi mắt hơi híp, ánh đèn nhàn nhạt trên đỉnh đầu vừa lúc rọi lên mặt anh, tạo thành một cái bóng nhỏ của tóc trên trán, cả hình ảnh lộ ra vẻ cao quý khó gần, kiêu ngạo, trong sự hoang dã mang theo vẻ lưu manh, rõ ràng là ngồi nhưng lại

mang theo khí chất của kẻ từ trên cao nhìn xuống, khiến cho người ta khó có thể tiếp cận.
 
Chỉ vẻ ngoài đã đủ khiến người ta thèm nhỏ dãi, càng không cần nói anh chính là Giang Thứ
 
Ở Hàn Thành, cái tên Giang Thứ chính là biểu tượng của tiền tài danh vọng, chỉ cần một chút xíu tài sản của anh thôi thì cũng không cần sầu vì tiền sống suốt mấy đời.
 
Là một sự tồn tại khiến tất cả phụ nữ đều khao khát.
 
Khi cô gái đó cẩn thận đi qua, Giang Thứ đang gọi điện thoại lần thứ hai, đầu kia điện thoại vẫn là tiếng máy bận, bên tai lại đột nhiên xuất hiện âm thanh nũng nịu: "Giang tổng, tôi uống vài ly với ngài nhé?"
 
Cô ta nói xong, đưa ly rượu đã rót đến trước mặt Giang Thứ, phần rượu đỏ sóng sánh trong ly tỏa ra hương thơm đặc thù, cũng không biết trộn gì vào.
 
Giang Thứ vốn không muốn tức giận, bây giờ cũng không thèm nâng mí mắt, đầu lưỡi chọc hai má, lưu manh khiến trái tim của người phụ nữ run rẩy.
 
Nhưng giây tiếp theo, chỉ thấy anh bình tĩnh, giơ tay lên, ly rượu đổ lên mặt đất: "Cút."
 
Người anh em lén xem ở cạnh lập tức đứng dậy đuổi người: "Đều cút đi hết cho ông đây, ai bảo? Không có chút quy củ nào mà còn ra thể hiện! Giang thiếu là người mà loại như các cô có thể chạm vào sao?"
 
Hạ Trình cũng nhíu nhíu mày: "Hôm nay anh Thứ đến, đừng khiến anh ấy không thoải mái, người phụ nữ làm bừa này mau cút đi đi."
 
Mấy người anh em ở cùng nhau, tuy Giang Thứ cũng biết chơi vui nhưng từ trước đến nay chưa chạm vào những món đồ bẩn thỉu, có anh ở đây, tất cả mọi người đều phải thanh tâm quả dục.
 
Hạ Trình mắng bên kia xong, lại kéo anh đánh bài thay đổi tâm trạng.
 
Điện thoại vẫn không gọi được, Giang Thứ cất điện thoại, ngồi lên bài bàn.
 
Cũng do anh gặp may mắn, trời sinh có vẻ ngoài đẹp, sự nghiệp cũng thuận buồm xuôi gió, ngay cả đánh bài cũng vô cùng xuất sắc. Lúc tâm trạng tốt thì chơi đùa với mấy người anh em, đánh bừa hai ván rồi tặng chút nhà hay xe cho vui, lúc tâm trạng kém cũng có thể thắng khiến những người khác không ngừng kêu khổ, nửa tháng cũng không mua được dây lưng quần.
 
Sau khi Hạ Trình thua hai căn biệt thự ở bờ biển mới nhận ra, đêm nay tâm trạng của anh Thứ nhà cậu không tốt.
 
Người bạn khác lại áp dụng chiến thuật quấy nhiễu, cười mở miệng trêu chọc: "Anh Thứ, bình thường cũng không thấy anh chạm vào phụ nữ, tham dự một bữa tiệc thôi mà cũng không có người bạn gái nào, vẫn dẫn trợ lý nam theo à? Muốn cô đơn thật sao."
 
Hạ Trình uống rượu hét lên: "Cậu dùng 2G sao? Các cậu không biết anh Thứ kết hôn rồi à?"
 
Người bên cạnh nghe vậy thì nở nụ cười, người trong giới của họ, hôn nhân chính một trò cười, càng miễn bàn người có thân phận như Giang Thứ.
 
Hạ Trình liếc người này: "Cười cái gì, chị dâu của tôi vô cùng xinh đẹp, thả bừa vào giới giải trí chắc chắn sẽ vô cùng nổi tiếng."
 
Nhắc tới giới giải trí, có mấy người cũng rất hứng thú: "Tôi nghe nói gần đây có một diễn viên điện ảnh vô cùng nổi tiếng, Uông gì đó. . . . . . uầy, đúng rồi, Uông Uyển Uyển, dáng người hoàn hảo, nghe nói còn là học trò ở Học viện Vũ đạo, vẫn chưa tốt nghiệp, vừa non vừa kích thích."
 
Hạ Trình khinh thường: "Học trò non là cái rắm gì, thực lực của chị dâu đủ nghiền nát."
 
"Chậc, anh Thứ, chị dâu thật sự thần tiên vậy sao?" Bọn họ chỉ biết chuyện Giang Thứ không tham gia hôn lễ mà thôi.
 
Lời này vừa ra, mọi người đều đặt ánh mắt lên người anh, sau một lúc lâu, thấy anh bình tĩnh đặt lá bài cuối cùng trong tay xuống, mím môi, giọng hơi khàn: "Rất được."
 
Dường như mọi người ở đây chỉ nghe đây là lần đầu tiên Giang Thứ khen một người phụ nữ như thế, giờ phút này ai cũng xuất hiện sự tò mò với người mà anh giấu trong nhà.
 
Chiến thuật quấy nhiễu này có vẻ rất hiệu quả, sau khi Giang Thứ tự nhắc tới Ôn Ngưng thì sắc mặt cũng dần trở nên tốt hơn, mấy ván sau đều có thua có thắng, rõ ràng đã buông tha cho bọn họ.
 
Nhưng lúc tất cả mọi người đang nói cười thì anh vẫn có chút không yên lòng, hai ngón tay đốt điếu thuốc, dồn tất cả lực chú ý vào điện thoại trên góc bàn.
 
Màn hình điện thoại vẫn đen, Ôn Ngưng không nhá máy lại, thậm chí còn không gửi một dòng tin nhắn nào.
 
Thuốc cháy hết, Giang Thứ cũng không hút hơi nào, vô tình tiện tay cầm điện thoại gọi lần nữa.
 
Hạ Trình chia bài, vài người còn rảnh rỗi không làm gì thì cũng nói vài ba câu thô tục, cười ồ lên một trận. Trong lúc cãi nhau, đột nhiên xuất hiện một giọng nữ máy móc truyền từ điện thoại của Giang Thứ.
 
Mọi người không hẹn mà cùng im lặng, âm thanh thông báo không chút cảm xúc kia càng phát ra rất rõ ràng.
 
"Rất xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau. . . . . . sorry, your. . . . . ."
 
Giang Thứ ảm đạm, tắt điện thoại, vẻ mặt thay đổi không ít thì nhiều.
 
Có người trêu đùa: "Uầy, ai có lá gan lớn như vậy ta, ngay cả điện thoại của anh Thứ mà cũng không nhận?"
 
"Không biết người đầu bên kia phát hiện mình bỏ qua cuộc gọi của Giang thiếu sẽ khóc mấy năm đây." Có người phụ họa theo.
 
Hạ Trình chia bài xong, nặng giọng hỏi: "Anh Thứ, sao chị dâu còn chưa nhận điện thoại nữa vậy? Có lẽ tức giận thật rồi? Buổi tối về sẽ um sùm cho coi."
 
"Con gái nhà ai mà làm giá thế, không biết anh Thứ của tôi không phải là người phải đi dỗ người khác à?"
 
"Đúng vậy, con gái mà, không chỉ phải biết giả vờ mà còn phải biết nghe lời nữa chứ."
 
"Tôi cũng không thích làm việc thừa, tìm thêm vài người biết ngoan ngoãn nghe lời không tốt hơn sao."
 
Lúc họ đàm tiếu thì Giang Thứ gấp bài, đứng dậy cầm vòng tay, đi thẳng ra ngoài .
 
Hạ Trình đuổi theo hỏi: "Anh Thứ, không đánh nữa sao?"
 
Giọng điệu Giang Thứ thản nhiên: "Về nhà."
 
Hạ Trình không thể tin được: "Về nhà dỗ chị dâu sao?"
 
Giang Thứ ngước mắt liếc cậu ta một cái, cũng không phủ nhận.
 
Mọi người trên bàn bài trợn mắt há hốc mồm: "Tình huống gì đây?"
 
"Sẽ không về nhà dỗ thật chứ?"
 
"Phải thì sao? Giang thiếu kết hôn mà còn có người canh cổng à? Giờ có trễ lắm đâu."
 
Hạ Trình cười đen tối: "Về nhà dỗ cô gái nhỏ rồi."
 
"Mẹ nó??" Mấy người này lại tỏ ra hưng phấn, điệu bộ này là đùa hay thật vậy?!
 
"Thật là đáng sợ, người vừa mới sốt ruột vội rời đi lại là Thái tử gia Hàn Thành của tôi sao?? Nấm mồ hôn nhân thế này, cả đời ông đây cũng không thèm!"
 
"Hạ Trình! Có ảnh chụp không? Tôi mẹ nó thật muốn xem rốt cuộc là tiên nữ phương nào!!"

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện