Chương 8
Ôn Ngưng đứng lẻ loi ở hội trường, xung quanh bày ra vô số món ăn, tinh xảo đến mức vừa nhìn là biết giá rất cao, cô không dám chạm vào cái gì hết.
Chung quanh toàn là nhân vật có uy tín trong thương giới, mặc dù lúc trước không có qua lại nhưng vẫn biết nhau.
Mọi người mang khuôn mặt vui vẻ mà trò chuyện với nhau, một mình Ôn Ngưng đứng ở giữa, dường như không hợp với không khí xung quanh lắm.
Giang Thứ không ở bên, cô liền trở thành người không có chút tiếng nói nào, chỉ đơn giản đứng ở một góc hội trường.
Từ nhỏ đến lớn cô không có bạn, đã quen với việc ở một mình rồi.
Cô gái nhỏ cúi đầu, im lặng đợi hơn một giờ, khi ngẩng đầu lên thì đã không thấy bóng dáng Giang Thứ.
Mọi người chung quanh lục tục rời đi, hội trường trống rỗng, chỉ còn vài nhân viên, cô hơi hoảng sợ, tìm khắp nơi cũng không thấy Giang Thứ.
Giám đốc khách sạn thấy thế đi đến trước mặt Ôn Ngưng, chào hỏi lễ nghĩa, đôi tay đưa qua phải làm tư thế mời đi: “Chào tiểu thư, cửa thang máy ở bên này, cần tôi dẫn cô qua không?”
Ôn Ngưng sợ nhất là làm phiền người khác, nhút nhát sợ sệt mà cười vẫy tay, căng da đầu đi ra.
Thang máy đi một đường đến tầng thấp nhất, cô rời khỏi sảnh lớn của khách sạn, không tìm được chiếc xe khi tới cùng Giang Thứ.
Thời gian trôi qua, bóng đêm dần buông xuống, xe cộ chạy tới chạy lui trên đường cũng dần thưa thớt.
Cô đi trên giày cao gót mấy tiếng rồi, cuối cùng cũng không kiên trì nổi mà ngồi trên bậc thang cạnh chậu hoa khách sạn, ngoan ngoan chờ đến 10 giờ nhưng vẫn không thấy Giang Thứ.
Cô nhìn bóng đèn neon lập lòe rồi tắt dưới bóng đêm Hàn Thành, cười chấp nhận số phận.
Giang Thứ không nói một tiếng mà rời đi, chắc anh còn không nhớ đêm nay có dẫn cô theo, hoặc là anh nhớ rõ nhưng lại không coi trọng.
Đêm nay là lần đầu tiên cô tham dự hoạt động như vậy, khó tránh khỏi việc bối rối, sau khi thay đồ thì cũng không mang bóp tiền và điện thoại bên người, không thể nào gọi điện thoại được.
Nhưng mà nghĩ lại, cho dù mang theo điện thoại thì cô cũng không dám gọi cho Giang Thứ, bởi vì không biết chắc một cuộc điện thoại không quan trọng sẽ quấy rầy bao nhiêu chuyện của anh, anh đã ném cô đi, sao phải tốn thời gian quay lại tìm cô chứ.
Hàn Thành rất lớn, mấy tháng gả cho Giang Thứ, ngoại trừ về nhà cũ một chuyến với anh thì thời gian còn lại cũng không ra khỏi Ngự Kiền Loan. Cô vẫn chưa quen thành phố này, có thể tìm đường về Ngự Kiền Loan hay không cũng không chắc.
Khách sạn này nằm ở trong một sơn trang vùng ngoại ô, người lui tới nơi đây cao quý, phần lớn có xe riêng đón đưa, cho nên trạm xe buýt gần nhất cũng cách 3km.
Ôn Ngưng cởi giày cao gót, đi chân trần trên đường nhựa, chung quanh tối tăm, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng máy móc, nói không sợ hãi là không thể nào.
Khi Giang Thứ về đến nhà đã gần 11 giờ, anh đi tới phòng của khách mà Ôn Ngưng ở, thấy bên trong không có ai thì đi lên phòng ngủ chính ở tầng hai.
Phòng ngủ đen thui không bật đèn, điện thoại của Ôn Ngưng để trên tủ cạnh cửa, anh đột nhiên thở dài nhẹ nhõm một hơi, nghĩ rằng có thể cô đã về sớm rồi đi ngủ nên mới không nhận điện thoại.
Đêm nay anh cũng hơi mệt mỏi, mới vừa rồi nhiễm đầy mùi thuốc ở hội sở nên anh nhanh chóng đi vào phòng tắm tắm rửa.
Anh tắm rất nhanh, không lâu sau đã mặc một chiếc áo choàng tắm to rộng ra.
Trong tay cầm chiếc vòng đấu giá được đêm nay, định đặt ở chỗ sáng mai Ôn Ngưng nhìn là có thể thấy.
Có điều khi anh để chiếc ghế sofa cô thường ngủ, nhờ vào ánh trăng mới phát hiện trên sofa cũng không có bóng dáng nhỏ quen thuộc.
Giang Thứ nhíu mày, nhanh chóng trở lại cạnh cửa lấy điện thoại của, chiếc máy 400 đồng hoàn toàn không có mật mã, Giang Thứ mở khóa dễ như trở bàn tay, ngoại trừ mấy cuộc gọi nhỡ chưa nghe của anh thì cũng chưa đọc tin nhắn mình gửi cho cô.
Trên màn hiển thị 11 giờ đêm, bên ngoài dông tố không ngừng, không có dấu hiệu dừng lại, trong lòng anh đột nhiên thắt chặt, nén lòng lấy chìa khóa xe, không kịp buông điện thoại và vòng tay, nhanh chóng chạy xuống lầu.
Ôn Ngưng đi chân trần xách giày cao gót đi được 10 phút thì đổ mưa, cô không có chỗ trốn, lễ phục trên người cũng ướt sũng, cô gái nhỏ lau nước mưa trên mặt, cắn môi tiếp tục chạy mấy km tới trạm giao thông công cộng.
Khó khăn lắm mới chạy đến trạm nhưng đã bỏ lỡ chuyến xe cuối cùng.
Chiếc xe thể thao màu xám chói đi theo cô suốt đường đi, dừng xe ấn loa ở bên cạnh cô, Ôn Ngưng chỉ cho mình chắn đường của người khác, ra sức chạy khỏi đường xe chạy.
Cuối cùng lại gặp gỡ ở trạm giao thông công cộng.
Xe thể thao hạ nửa cửa sổ, người đàn ông mặc tây trang xanh đen trên ghế điều khiển, vẻ ngoài vô cùng nghiêm trang: “Cô nhóc, giờ này không có giao thông công cộng, không ngại thì tôi đưa cô đi.”
Ôn Ngưng thật sự không có cách về nhà, thấy thế cho rằng đối phương là tài xế, ước lượng số tiền tiết kiệm của mình, cẩn thận khom người dò hỏi: “Xin chào, tôi muốn đến Ngự Kiền Loan, cần bao nhiêu tiền vậy? Đêm nay tôi không mang bóp tiền, có thể đến nơi rồi mới đưa tiền không?”
“Ngự Kiền Loan?” Chu Tự Hành sửng sốt, sau đó lại đột nhiên cười lên: “Không thu tiền của cô, tôi không phải tài xế, vừa lúc tiện đường, lên xe đi, trận mưa này rất lớn.”
Suy nghĩ của Ôn Ngưng đơn giản, cũng không quá đề phòng nên bước lên xe, nói cảm ơn không ngừng.
Mắt Chu Tự Hành nhìn phía trước, cởi áo khoác âu phục đưa tới trước mặt cô: “Khoác lên đi.”
Cô nhận lấy áo khoác, nhìn lễ phục ướt dầm dề trên người mình, vội xin lỗi: “Thật xin lỗi, tôi làm uớt xe anh rồi, thật sự xin lỗi, lát nữa——”
“Trong xe có bật điều hòa, cô mắc mưa, không mặc áo khoác thì dễ bị cảm mạo lắm.”
Ôn Ngưng sửng sốt, chưa từng có người nào xem việc cô bị cảm là chuyện quan trọng.
“Cảm ơn ngài.”
Người đàn ông đó lạnh lạnh nhạt "ừ" một tiếng: “Cô sống ở Ngự Kiền Loan so?”
“Vâng, sao vậy?”
Chu Tự Hành nhướng mày, nghiêng đầu nhìn cô một cái: “Không có gì, một người bạn của tôi cũng sống chỗ đó.”
Anh ta dừng một chút, lại giống như lơ đãng hỏi: “Sao chồng của cô lại không tới đón cô? Trời mưa sét đánh, tối lửa tắt đèn thế này, cậu ta không lo lắng sao?”
Ôn Ngưng chưa kịp phản ứng lại vì sao Chu Tự Hành lại biết cô có chồng, đáy mắt xuất hiện một chút khổ sở, sau đó lại giấu đi, ngây ngốc mà cười cười, làm bộ chưa xảy ra chuyện gì: “Anh ấy bận thôi.”
Tốc độ của xe thể thao rất nhanh, tới Ngự Kiền Loan chỉ tốn hơn nửa giờ, khi xe dừng lại trước biệt thự, Giang Thứ cũng vừa đứng trước sân.
Chu Tự Hành hơi cong môi, quả nhiên là anh, lúc trước nghe nói nhà họ Giang cưới một cô nhóc không môn đăng hộ đối cho Giang Thứ, mới vừa rồi Ôn Ngưng nói Ngự Kiền Loan, anh ta cũng đoán ra được.
Giang Thứ nhíu mày, ánh mắt ngầm hiểu nhìn chăm chú