Biên tập : R Bê Đê
" ... hắn cảm thấy mình giống như đang ngậm một chiếc kẹo mềm ngọt ngào. "
Phương Hoà đẩy tang thi mèo con ra khỏi bụng mình, nó lại một lần nữa chậm chạm bò về phí cậu, bộ dáng run lẩy bẩy có chút đáng thương.
Nhưng mà bị mèo con tang thi chui xuống bụng, còn dựa đầu vào trong, Phương Hoà bị nhóc mèo sữa mềm mại này làm cho xấu hổ, ngẩng đầu buồn rầu nhìn Lê Chấn. Lê Chấn giật giật khoé miệng, chỉ có thể duỗi tay xoa đầu Phương Hoà. " Nó xem em là mèo ba. "
Kỳ thật, nói một cách chính xác hơn thì nhóc mèo tang thi coi mèo ngố nhà hắn là mèo mẹ, nhưng mà nếu Lê Chấn nói vậy, hắn tin rằng mình sẽ ăn mấy cái tát.
Phương Hoà đen mặt, một lần nữa cố gắng đẩy mèo con ra khỏi bụng mình, ngoài Lê Chấn ra, cậu chưa bao giờ tiếp xúc thân thể quá thân mật với người hay động vật khác, nếu có thì chắc là lầm ở cửa hàng thú cưng, bị anh em đồng loại dựa vào, nói ngắn gọn thì cậu không có cái thói quen đó.
Phương Hoà nhìn mèo con tang thi liên tục bò về phía mình, không nhịn được nữa mà lôi một con gà mái trong không gian ra, đẩy về phía nó.
Phương Hoà nhớ khi cậu còn nhỏ có xem cái gì mà gà mẹ nuôi lớn mèo con, hình ảnh trong trí nhớ của cậu là hai con mèo con nép mìn dưới cánh của gà mái, nhìn khá ấm áp, cho nên Phương Hoà nghĩ để một con gà mái nuôi mèo con chắc là không có vấn đề gì.
Nhưng mà, mèo con tang thi run rẩy bò tiếp, con gà mái kia thì thê thảm hơn, bị kết giới môi trường của nó xé thành mấy mảnh, chết giống con cá hồi nãy, thịt vụn tung toé trên đống vật liệu.
Phương Hoà trầm mặc, cậu trong nháy mắt bị sức mạnh của mèo con thuyết phục, nói đến cùng thì nó vẫn là một con tang thi cấp năm vô cùng lợi hại, cậu và Lê Chấn cùng đánh cũng chưa chắc thắng được nó.
May mà Lê Chấn đã dùng tinh thần lực, đi vào ý thức của nó, mà nó khi nãy cũng khômg có ý định tấn công cậu và Lê Chấn, nếu không khoảng cách gần như vậy, chỉ cần nó muốn thì có thể nghiền hai người họ thành thịt vụn, nếu may mắn thì họ trốn kịp vào không giam, nếu không thì xác định toi mạng.
Nhìn thấy mèo con tang thi gϊếŧ xong con gà, vẫn kiêm trì bò về phía mình, Phương Hoà nghiêm túc nghĩ, chẳng lẽ nó xem cậu là bố thật? Cậu chỉ là muốn tìm một đàn em hữu dụng cho Lê Chấn thôi mà, sao tự nhiên lại có thêm một đứa con?
Lúc Phương Hoà còn đang rối bời trong lòng thì một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước mặt họ. Phương Hoà nhing tang thi đàn em số 2 đã thay quần áo mới, có chút khó hiểu hỏi Lê Chấn. " Không phải đàn em số 2 về thành phố T rồi sao? "
Lê Chấn chẳng lẽ lại nói là hắn hơi ngứa mắt nhóc con này cứ vừa chui vừa dụi bụng mèo ngố nhà hắn?
Cho nên, Lê Chấn trầm mặc, nhấc mèo con tang thi lên, ném nó xuống đầu tamg thi nhỏ gầy.
Phương Hoà trừng mắt nhìn đầu đàn em số 2, nhóc mèo tang thi thế mà dẫm dẫm trên đầu nó vài cái rồi co thành một nhúm lông, nằm an ổn trên đầu đàn em số 2.
Lê Chấn duỗi tay bế Phương Hoà lên, tay hắn cầm móng mèo xoa nắn một hồi, lại vuốt ve lông trắng của Phương Hoà. Con mèo sữa kia hết dụi chỗ này lại dụi chỗ kia, có khác nào đậu hủ của Phương Hoà thuộc về hắn bị nó ăn mất.
Phương Hoà nhìn đàn em số 2 và nhóc mèo tang thi ở chung một chỗ hài hoà mới thở phào một hơi, móng vuốt vỗ vỗ tay Lê Chấn ." Chúng ta ra ngoài gϊếŧ tang thi hay là đi luôn? "
" Để cho hai đứa nó giải quyết tang thi, chúng ta đi lấy một chút đồ. " Lê Chấn ôm Phương Hoà nhảy xuống, ở kho xưởng thứ có nhiều nhất chính là những thanh thép tấm , đây là thứ tốt, có lẽ ban đầu xây căn cứ sẽ không hữu dụng, nhưng sau một thời gian thì những cơ sở được xây dựng sẽ cần đến.
Phương Hoà nhìn đàn em số 2 đã lao ra ngoài gϊếŧ tang thi, sau khi thấy nhóc mèo tang thi vẫn an ổn ngủ trên đầu nó mới yên tâm, ngẩng đầu nhìn Lê Chấn. " Mấy thanh thép này có thể làm gì? "
Trong suy nghĩ của cậu, bây giờ chỉ có lương thực với nhu yếu phẩm mới là quan trọng nhất, thép thì có tác dụng gì?
Lê Chấn xoa đầu cậu, " Chúng ta không biết bao giờ có thể tiêu diệt được virus tang thi, khi xây dựng căn cứ, rất nhiều thứ cần dùng, nó là nguyên vật liệu hữu dụng ."
Phương Hoà gật gù, hình như cũng đúng, cậu nhớ lúc trước cùng cậu mợ tới căn cứ thành phố A, xung quanh đều được bọc bằng thép, nơi ở khi ấy cũng xem là tốt, cậu nghe nói, rất nhiều chỗ còn được xây bằng những đồ bỏ đi, rất dễ sập. Xây bằng thép tuy rằng mùa hè nóng hơn nhưng vẫn tốt chán, hơn nữa, thanh thép tấm này đồ dày vẫn tốt, có thể cạn tang thi, hoặc cải tiến xe thành xe bọc thép.
Phương Hoà ánh mắt càng sáng, tích trữ đồ hữu dụng, là sở thích lớn nhất của cậu.
" Vậy thì chia nhau ra mà hành động. " Phương Hoà nhanh chóng nhảy xuống khỏi ngực Lê Chấn, dùng tốc độ cực nhanh thu hết vật liệu trong xưởng vào không gian.
Lê Chấn nhìn Phương Hoà hoá thành một vệt sáng lao đi, khoé miệng cong lên, lại còn chia nhau ra hành động. Em làm sao mà bỏ được thói quen tích đồ chứ.
Chờ sau khi Phương Hoà thu hết hai gian hàng thì Lê Chấn bảo cậu ngừng lại, Phương Hoà vẫn chưa đã thèm nhưng cậu biết Lê Chấn chắc chắn có lý nên cũng dừng tay.
Phương Hoà nằm trên vai Lê Chấn vô cùng thư thái, vươn vai, nhìn về phái đàn em số 2 và mèo tang thi đang chăm chỉ cày tinh hạch, Phương Hào nhìn một hồi, chỉ móng vuốt. " Tôi không nhìn lầm chứ? "
Lê Chấn nhìn theo móng vuốt của cậu, đàn em số 2 vốn là tanh