Những năm qua những vụ ám sát nhắm vào Vân Chiêu chưa bao giờ ngơi nghỉ, xuất phát cả từ cá nhân lẫn tập thể, cùng với việc địa vị của y càng cao, mật độ xuất hiện các vụ ngày một nhiều, với đủ các hình thức ngày một tinh vi, đám sát thủ cũng biết học hỏi từ thất bại của kẻ đi trước.Làm đám hộ vệ đau đầu nhất là vụ ám sát kiểu con sói đơn độc.Nếu là ám sát có tổ chức, nhìn thì có vẻ ổn thỏa chắc chắn, thực tế khó mà có đất dụng võ ở nơi là sào huyệt của Vân thị này, bởi vì mỗi người trong thành kỳ thực đều coi mình là hộ vệ của Vân Chiêu nên thông thường chưa tiến hành ám sát đã lăn ra chết không rõ ràng.Còn đám con sói đơn độc rất khó đề phòng, bình thường chúng không có biểu hiện gì, khi thời cơ tới là thình lình ra tay, cho nên khó dự phòng được, khiến Vân Chiêu mấy lần gặp nguy cơ không nhỏ.Bây giờ đám sĩ tử nhiệt huyết của Giang Nam rốt cuộc cũng nhận ra Vân Chiêu mới là uy hiếp nghiêm trọng nhất Đại Minh, nên tổ chức hành động "trừ quốc tặc, vệ Đại Minh" rầm rộ khắp Giang Nam.Hoạt động đầy nhiệt huyết như thế sao có thể thiếu vắng mật điệp Lam Điền.Trong đó có hai phần tử tích cực, vì võ thuật xuất chúng, lại đồng lòng đồng chí, cho nên được đám sĩ tử chọn ra làm nhân tuyển thực hiện ám sát.Khi bí mật xuất phát, đám sĩ tử này tiễn chân ca cơ trong lòng, không chỉ chuẩn bị tiền bạc, quan hệ sung túc, thậm chí còn mô phỏng Từ phu nhân năm xưa, tẩm độc vào kiếm, nghe nói là chất độc mua từ Nam Dương,Chảy máu là chết.Thích khách đi tới đâu, đám sĩ tử theo tới đó, tới tận Trường Giang mới "Gió tiêu tiêu hề nước sông Dịch lạnh ghê, tráng sĩ một đi không trở về" trong tiếng tỳ bà.Đám thích khách được chọn chẳng biết có cảm động hay không chứ mấy tên sĩ tử đã khóc không thành tiếng rồi, vì để yểm hộ cho thích khách, chúng đưa sáu mỹ nhân từ Giang Nam tới.Kể tới đó, Vân Chiêu vuốt má Tiền Đa Đa:” Bọn họ thật đáng thương.”Tiền Đa Đa thắc mắc: “ Chẳng phải thích khách lên đường rồi à, vậy đám tài tử đó còn tới để làm cái gì? Hay chúng định làm đợt thứ hai.”Vân Chiêu lắc đầu: “ Không phải, chúng là kẻ chỉ huy, đại khái là những người có can đảm nhất trong số sĩ tử Giang Nam rồi, chúng muốn đứng ở tiền tuyến, thể hiện đồng lòng, chứ không muốn trốn ở sau lưng.”Sĩ tử tổ chức ám sát, Phùng Anh nghe chỉ thấy buồn cười, giọng giễu cợt: “ Vậy họ định ám sát chàng thế nào?”Vân Chiêu cười ha hả:” Chẳng phải đã rõ sao, mỹ nhân ca hát, nhảy múa, vẽ tranh, ngâm thơ, để ta đắm chìm trong tửu sắc, thích khách ẩn mình trong đó, thừa cơ phát động, giết tên ác tặc háo sắc ở Minh Nguyệt lâu, thật dễ dàng.”Tiền Đa Đa trầm ngâm, mắt đảo qua đảo lại, nói mát:” Thiếp thấy mấy mỹ nhân kia còn đáng ngại hơn cả thích khách, sĩ tử đấy.”Vân Chiêu bị hai nhi tử quấy rầy, phải lấy bóc lựu dỗ yên chúng để nói chuyện:” Đúng thế đấy, sáu mỹ nhân đều mang độc dược, định khi ta c**ng bức họ thì dùng, bất kể chuyện thành hay không, bọn họ đều tự tận, đó là phương án dự bị của họ.
Cho nên phu quân nàng nói cho cùng vẫn là người thương hương tiếc ngọc, ta không đi xem họ ca múa thì họ còn có thể sống.”Tiền Đa Đa vẫn còn có chút nghi ngờ hỏi:” Phu quân định bỏ qua thế sao?”Vân Chiêu thở dài: “ Ta còn cách nào chứ, giết họ à?”Hai lão bà của y nhìn nhau, ý Tiền Đa Đa rõ ràng không phải như vậy, không ngờ Vân Chiêu hiểu sang ý khác, chẳng biết nên thấy yên tâm hay là thương y nữa.Nói cho cùng dù thân phận thế nào, Vân Chiêu năm nay mới tròn 20, đáng lẽ phải giống như Tiền Thiểu Thiểu, lén lút trốn lão bà đi xem mỹ nhân mới đúng, không phải nghe tới mỹ nhân liền nghĩ tới chuyện giết chóc.Chẳng phải đáng thương sao?Vân Chiêu vẫn chưa nhận ra mình hiểu lầm, vẫn nói:” Mặc dù đúng là đám sĩ tử căm hận ta, nhưng chuyện này có bàn tay của các thế lực khác đứng sau xúi bẩy, tích cực nhất phải nói tới Tào Hóa Thần.
Ôi, một đám người chẳng biết trời cao đất dày, lại thêm đám ngu xuẩn bị người ta lợi dụng, kẹt ở giữa là đám nữ nhân khổ mệnh, ta muốn giết thực sự không thể dễ hơn nữa, giết họ chỉ khiến thanh danh ta tồi tệ mà thôi.”“ Biết