Trường học mới xây của huyện Đại Hưng không tệ chút nào, toàn bằng gạch, lò sắt trong phòng học đốt đỏ rực, Vân Chiêu ngồi nghe giảng nửa tiết, không hề cảm thấy lạnh, bỏ tiền ra đúng là khác ngay.
Khẩu âm người Yến Kinh nghe có vài phần quen thuộc, nhất là Quan Thoại Yến Kinh, mặc dù mang chút âm điệu của Ứng Thiên Phủ, nhưng không còn rõ nữa, hai phần giống khẩu âm Vân Chiêu trước kia.
“ Không cần chuyên môn học khẩu âm Quan Trung.
”Các tiên sinh vì lấy lòng hoàng đế, chuyên môn dạy khẩu âm Quan Trung, Vân Chiêu lập tức ngăn cản, nói một câu rất thật, là người sinh ra lớn lên ở Quan Trung, y công nhận là dùng giọng Quan Trung đọc ít thơ cổ rất có vận vị, có điều là hợp trong quân thôi, cố ép người nơi khác nói giọng Quan Trung vô cùng không thích hợp.
Giọng Quan Trung rất thích hợp để hai quân ra trận chửi nhau đồng thanh hô "quân chó má" rất khí thế, chứ không hợp dùng đọc sách.
Xem ra sách ( Âm vận) của Từ tiên sinh nên phổ biến rồi.
Từ tiên sinh từ lâu đã nói, Đại Minh trăm dặm không cùng phong tục, mười dặm không cùng khẩu âm, không phù hợp với quốc gia đại thống nhất.
Năm xưa Tần Hoàng thống nhất đo lường còn chưa đủ, như Vân Chiêu thân là hoàng đế lại không hiểu con dân nói gì, rất mất mặt, nghe thần tử của mình tấu đối còn nhờ người dịch, càng mất mặt.
Không phải là không hiểu một hai tiếng địa phương, mà là quá nhiều, quá nhiều nghe không hiểu nổi, nào là Quảng Đông, Mân Nam, nào là Giang Tây ! V.
.
v.
.
v.
.
Khi nào vạn lý đồng âm mới thực sự tốt.
May là bốn thành quan viên xuất phát từ Ngọc Sơn, tạo thành cơ sở thực hành Âm vận.
Mặc dù người Quan Trung đều nói giọng Tần, nhưng người có học vấn, nhất là giọng Tần của thư viện Ngọc Sơn dễ nghe hơn nhiều, chỉ có dùng từ tạo câu không khác nhau.
Từ tiên sinh sử dụng giọng Tần thư viện Ngọc Sơn làm cơ sở, thay đổi một bộ phận, chỉ thấy theo như ông tự khoe là có độ cao của hạc kêu chín tầng trời, có cái độ thuần của phượng gáy mặt đất.
Ông ta sở dĩ thổi phồng Âm vận do mình chế tác là vì thể hiện uy của thư viện Ngọc Sơn, lập quy củ cho thiên hạ.
Ai chả có lòng riêng, chỉ cần lợi cho đế quốc, Vân Chiêu không ngại chút lòng riêng đó.
Một dải Yến Kinh là nơi thế lực hương thân mạnh nhất, bọn họ vì sống bên hoàng thành cho nên kiến thức nhiều, thủ đoạn cũng lắm, biết làm sao đấu tranh với quan phủ mà không làm hại tới bản thân.
Đáng tiếc thủ đoạn ở thư viện Ngọc Sơn vốn khác hẳn triều đình cũ.
Vân Chiêu tin Lương Anh có thể xử lý tốt chuyện ở huyện Đại Hưng.
Trương Tú đi rồi, Vân Chiêu tiếp nhận nhân tuyển bí thư mà hắn tiến cử, mới tốt nghiệp thư viện Ngọc Sơn hai năm, tên là Lê Quốc Thành.
Hắn là người Hán Trung, cha mẹ đều mất cả, năm xưa Dương Hùng tới đó làm tri phủ phát hiện ra đứa bé này ở trên núi, dùng kế dụ xuống rồi đưa tới thư viện học, Lê Thành năm xưa đã là Lê Quốc Thành.
Cũng là nhân vật truyền kỳ của thư viện Ngọc Sơn, học tám năm thì hùng bá thư viện bảy năm, hơn Vân Chương ba khóa, đám Vân Chương, Vân Hiển đều trưởng thành dưới cái bóng của hắn.
Trí tuệ, quả cảm, dũng mãnh, ý chí kiên cường, Từ Nguyên Thọ đánh giá đứa bé này là "cái cây đứng thẳng trên vách đá", Hàn Lăng Sơn cũng đánh giá thượng tuyển, vô cùng hiếm có.
“ Bệ hạ, đứa bé này nên đưa ra ngoài chứ không phải là giữ trong tay người.
”Vân Chiêu dừng bút, ngẩng đầu lên nhìn Hàn Lăng Sơn:” Có Từ Ngũ Tưởng, Dương Hùng giúp đỡ, đứa bé này du lịch ba năm, có trải nghiệm rồi mới đưa tới chỗ trẫm.
”“ Thật lãng phí.
” Hàn Lăng Sơn thở dài:Vân Chiêu hừ một tiếng:” Đừng khiến trẫm nhớ lại chuyện ngươi từng ngồi lên bàn của trẫm.
”Hàn Lăng Sơn im re, lỡ lời một lần bị Vân Chiêu nắm thóp suốt.
Lê Quốc Thành đứng bên nghe hoàng đế và Hàn Lăng Sơn nói chuyện về mình, nhưng dù nói gì, biểu hiện của hắn đều rất bình đạm, mặt mang nụ cười nhẹ.
Tiền Đa Đa tới đưa cơm nhìn Lê Quốc Thành một lúc rất lâu, sau đó nói với Vân Chiêu và Hàn Lăng Sơn đang ăn cơm:” Đúng là chàng trai đẹp đẽ, thư viện Ngọc Sơn từ sau Tiền Thiểu Thiểu đã không còn mỹ nam tử nữa rồi.
”Hàn Lăng Sơn rút cái xương cá trong miệng ra nói:” Nam nhân quá đẹp không phải dấu hiệu tốt.
”Tiền Đa Đa nhìn quanh thấy không có người ngoài, cười hì hì: “ Ai bảo đám người các ngươi quá xấu, ảnh hưởng tới danh tiếng của thư viện, giờ bên ngoài kia vẫn còn lưu truyền câu nói, thư viện Ngọc